- Khó mà nói được, tài nguyên lôi hệ ở đây cao hơn bên ngoài mấy ngàn
lần, sinh vật lớn lên ở nơi này không phải là những sinh vật sống bên
ngoài có thể so sanh được, có lẽ sinh vật cao cấp không hiếm.
Sở Mộ nói ra.
- Lần này đi tới nơi này lịch lãm rèn luyện, khẳng định thực lực tăng lên nhanh chóng.
Đằng Lãng nói ra.
- Xác thực, điều kiện tiên quyết là phải còn sống.
Sở Mộ gật gật đầu.
Mật độ tài nguyên cao hơn bên ngoài cả ngàn lần, đồng thời cũng ý nghĩa mức độ nguy hiểm của nơi này cũng tăng lên cao, sinh vật thực lực không đạt tới cấp chúa tể thì có thể 50% tỉ lệ sống sót đã là vận khí trùng thiên rồi.
Nội tạng kết tinh Vô Địch Đế Hoàng đương nhiên vô cùng trân quý, lần chiến đấu này tuy sức chiến đấu chủ yếu tập trung vào Sở Mộ
cùng Mục Thanh Y, nhưng mà hai người đều là cấp chúa tể, loại vật này
trong mắt của bọn họ không là gì cả, không tồn tại vấn đề giá trị cao
thấp. Cần lấy thì nói, không cần thèm ném cho bốn người còn lại.
Bàng Duyệt có Lôi Chi Đình còn ở Đế Hoàng cao đẳng, mà nội tạng kết tinh Vô Địch Đế Hoàng đã rơi vào trong tay của nàng.
Bàng Duyệt đạt được nội tạng kết tinh tinh khiết này thì nội tâm vô cùng vui vẻ, cũng có ý nghĩa trợ giúp Lôi Chi Đình tăng lên Đế Hoàng đỉnh phong, thường ngày đừng nói là giết chết Vô Địch Đế Hoàng lấy nội tạng kết
tinh, cho dù tìm được Vô Địch Đế Hoàng cũng khó khăn.
Có thể nói
lần này thu hoạch được nội tạng kết tinh của Vô Địch Đế Hoàng, đã làm
cho Bàng Duyệt tốn năm tháng lặn lội đi tới đây.
Vượt qua sơn lĩnh, đi ngang qua sơn cốc, bay vọt qua vách núi, sáu người tiếp tục hướng đi về phía điểm đỏ tươi ở xa xa.
Nhiều khi mọi người có cảm giác mình có đi về phía trước như thế nào, vòng đỏ tươi ở xa xa kia chưa từng gần hơn một chút nào cả.
Giữa đường xá gặp được sinh vật cấp bậc vô cùng cao, điểm ấy Sở Mộ phân tích rất đúng.
May mà là đạt được nội tạng kết tinh của chúng thì ngoài Sở Mộ cùng Mục
Thanh Y ra bốn người kia vô cùng hưng phấn, giống như bước vào một tụ
bảo bồn.
Nhiều tài nguyên như vậy, tin tưởng lần này bọn họ lịch lãm rèn luyện kết thúc, thực lực khẳng định có tăng vọt!
Cơ hội lịch lãm rèn luyện như vậy có thể ngộ mà không thể cầu, chắc hẳn
Mục Thanh Y không phải vì báo đáp Tam đại cung điện ra tay viện trợ,
cũng không có khả năng cáo tri bí mật tổ tông cho người khác biết.
- Bản thân ngươi không lưu nội tạng kết tinh hay sao?
Mục Thanh Y thấy Sở Mộ chỉ thu mấy khối, có chút tò mò hỏi.
Mục Thanh Y bản thân mình có được sinh vật cấp chúa tể, những tài nguyên
này nếu như cần thì có thể nhẹ nhõm đạt được, nàng hào phóng một chút là đương nhiên, nhưng mà nàng phát hiện có đôi khi Sở Mộ thằng này so với
nàng còn hùng hồn hơn, đạt được thứ đồ vật rất ít cầm.
- Mang một ít cho Tử Sam Mộng Thú của Khuynh Tư dùng là được rồi, dùng nhiều cũng vô dụng.
Sở Mộ nói ra.
Tử Sam Mộng Thú là yêu linh, phó thuộc tính là lôi, Sở mộ cầm mấy khối tinh thạch đầy đủ cho Diệp Khuynh Tư dung hợp.
- Ngươi không có lôi hệ hồn sủng, về sau nếu đạt được lôi hệ hồn sủng,
trước đó chuẩn bị cho tốt những lôi hệ kết tinh, so với tự mình đi mua
sắm còn tốt hơn nhiều lắm.
Mục Thanh Y nói ra.
Phòng ngừa
chu đáo, Sở Mộ dường như không có quan niệm này, chủ yếu là Sở Mộ cảm
thấy đạt được lôi hệ hồn sủng khả năng không lớn.
Vong Mộng chiếm đi hồn ước thứ mười lăm của Sở Mộ, Sở Mộ chỉ còn lại mười ba hồn ước còn trống.
Mà mười lăm hồn ước là cực hạn chính thức của nhân loại, ít khả năng có
người nào vượt qua được, mặc dù Sở Mộ có lòng tin bản thân sẽ vượt qua,
cũng biết rõ muốn đột phá cấp bậc Hồn Hoàng đạt được hồn ước thứ mười
sáu cũng không phải thời gian ngắn có thể hoàn thành.
Cho nên mười ba hồn ước có khả năng là một hồn ước cuối cùng của Sở Mộ.
Chuyện này làm Sở Mộ lựa chọn thì Sở Mộ chọn một con thủy hệ hồn sủng, mà thực sự không phải là lôi hệ.
Sở Mộ bây giờ là vịt trên cạn, Hằng Hải, Ám Thiên Hải là hai vùng biển mà
Sở Mộ chưa chính thức tiếp xúc qua, tương lai nhất định là phải đi qua,
không có thủy hệ là không được.
Sở Mộ đi theo lộ tuyến bạo lực,
lựa chọn thủy hệ hồn sủng tự nhiên không thể nào là loại hình phụ trợ
như Thủy Nguyệt, khẳng định phải là động vật biển uy phong và cường hãn!
Xuyên qua lôi đình, Triêu Lãnh Xuyên cẩn thận phát hiện vấn đề tự hỏi.
- Chúng ta đi qua sơn cốc, vách núi, ngọn núi tuy nhiên ngoại hình có
chút khác nhau, nhưng kỳ thật đều không có gì khác nhau, nhất là phân bố vực sâu, cơ hồ mỗi một vực sâu đều cách vách núi phía nam ba dặm, sau
đó có một ít ngọn núi cùng đồi có khoảng cách như nhau...
Triêu Lãnh Xuyên nói ra.
Triêu Lãnh Xuyên nói những lời này căn bản những người khác không phát hiện
ra, vì thế Mục Thanh Y cố ý tiến hành nghiệm chứng, phát hiện địa hình
Trận Cốc đúng là có một loại xu thế này.
Triêu Lãnh Xuyên đưa ra vấn đề này lại nói vô cùng chính xác, mọi người chỉ có thể tiếp tục đi lên phía trước.
Nhưng mà sau khi trong đầu có nghi hoặc nên trong đường xá tất cả mọi người
cố ý quan sát, bọn hắn kinh ngạc phát hiện những nơi đi qua đúng là có
cảm giác như từng nhìn thấy, nhất là một ít góc độ đặc biệt, nếu không
phải mặt đất không có dấu vết đánh nhau, bọn họ tuyệt đối sẽ cho rằng
mình đang đi vòng quanh trong mê cung Trận Cốc.
- Con đường của chúng ta không có sai, di tích hoàng tộc cách chúng ta rất gần.
Mục Thanh Y nói ra.
- Nhưng mà chúng ta cảm thấy bản thân đang đi đảo quanh mà?
Triêu Lãnh Xuyên nói ra.
- Tác dụng trong nội tâm.
Sở Mộ không quan tâm những chuyện này, chỉ cần phương không sai, những địa hình này bố cục tương tự nhau không quan trọng gì cả.
- Triêu thái tử, về sau có loại chuyện này ngươi nên nghĩ trong bụng, ngươi vừa nói như vậy ta cảm giác cảm thấy là lạ.
Bàng Duyệt có chút bất mãn nói ra.
Xác thực, Triêu Lãnh Xuyên cũng không nói gì nữa, không ai đi quan tâm
chuyện này, được vị thái tử này điểm tỉnh nên lực chú ý đều đặt vào
trong địa hình quái dị, đi tới nghiệm chứng thuyết pháp quỷ dị này cho
nên thấy quỷ dị.
- Đi thôi.
Không có giải thích, vẫn tiếp tục đi lên đường cần đi.
Đại khái đi về phía trước một tháng thì Trận Cốc dần dần bị mọi người bỏ
lại đằng sau, trước mặt của bọn họ hiện giờ là cự sơn liên miên không
dứt.
Thời điểm ở trong Trận Cốc bọn họ chỉ nhìn thấy điểm đỏ rực, hiện tại ánh mắt đã bị đỉnh núi che chắn.
Đi ra Trận Cốc, những nghi kỵ trước kia trong nội tâm của mọi người đã
biến mất, cảm thấy đây nhất định là tác dụng của nội tâm mà thôi.
Nhìn qua cự sơn liên miên không dứt trước mặt, Sở Mộ có thể cảm giác được
trái tim đang đập nhanh hơn, cách di tích hoàng tộc gần thêm một bước.
Cự sơn cũng không có một ngọn cỏ nào, hoàn toàn do đá lởm chởm cứng rắn
nham thạch tạo thành, khi thì dốc đứng hiểm trở, khi thì bằng phẳng rộng lớn, khi thì bỗng nhiên hạ xuống, khi thì đột ngột từ mặt đất mọc lên,
địa hình quái dị này ngăn cản bước chân của mọi người.