Lý Húc nhất mạch đã sớm rục rịch, cách cuộc chiến còn năm ngày thời gian Lý Húc đã đứng trên Thiên Sơn nói với thuộc hạ của mình:
- Các
ngươi nhìn qua phía tây, nơi đó sẽ biến thành một khối thổ địa nô lệ,
đối đãi nô lệ với bản tính của các ngươi hẳn không cần ta nói cho các
ngươi biết nên làm như thế nào!
Bản thân Tân Nguyệt Địa cũng
không phải quá hấp dẫn Lý Húc, nhưng theo đoạn thời gian gần đây có các
mạo hiểm giả hồi báo với hắn kỳ thật Tân Nguyệt Địa còn có rất nhiều bí
mật chưa được khai khẩn, nhất là tam đại cung điện có được Thánh Vực,
còn có Bất Hủ thành đặc thù, cùng Phong Ấn tháp là những không gian độc
lập đặc thù, ở thế giới bên ngoài phi thường hiếm thấy.
Không
gian độc lập quả thật hiếm có, một tòa tam cấp cảnh thành nho nhỏ lại
xuất hiện mười không gian độc lập, điều này đã nói lãnh thổ kia không
đơn giản như lúc ban đầu bọn hắn khảo sát.
Cho nên sau khi hiểu
biết được tình huống, Lý Húc càng nảy sinh dục vọng tham lam muốn chiếm
giữ Tân Nguyệt Địa, hối hận mình không sớm phái người tới hoàn toàn tiếp quản nơi này, lãng phí thật nhiều tài nguyên.
Nhưng cũng không
có bao nhiêu quan hệ, sau cuộc chiến độc lập người trong đó sẽ biến
thành nô lệ, như vậy Tân Nguyệt Địa sẽ triệt để rơi vào biến thành địa
phương sản xuất tài nguyên cho Vân Cảnh, nếu không gian độc lập càng có
thêm nhiều không gian đào móc, nói không chừng Vân Cảnh không cần dùng
thời gian bao lâu là có thể tiến lên bát cấp địa cảnh.
Tới bát cấp địa cảnh, ở trong địa cương Vân Cảnh mới được xem như có quyền lực nói chuyện chân chính.
Bản thân Lý Húc đã sớm quy hoạch xong việc phát triển kế tiếp, chính là vì
như thế hắn đặc biệt triệu hồi quân đoàn lực lượng trú đóng tại tây bộ,
như vậy sau khi cuộc chiến chấm dứt là có thể lập tức hình thành thống
trị, sau đó bắt đầu kế hoạch lớn của hắn!
Không phải Lý Húc khinh thường thực lực của nhóm người Sở Mộ, mà một đám người đi ra từ tam cấp địa cảnh, đường đường Lý thị đại gia tộc có cần phải xem trọng hay sao? Như vậy chẳng khác nào đem so sánh giữa một võ giả sơn thôn cùng một
đại sư thành thị.
Thời gian trôi qua thật chậm chạp, khi mặt trời đỏ dâng lên khỏi vầng sương mù trong ngày diễn ra cuộc chiến, Lý Húc đã mang theo đông đảo cao thủ bước lên Thiên Sơn.
Dãy núi Thiên Sơn thật giống như đột ngột mọc lên từ dưới mặt đất, khí thế bàng bạc mang
theo vẻ rét lạnh sừng sững trang nghiêm giữa thế giới băng tuyết ngập
tràn.
Ánh mặt trời chiếu xuống, làm vùng đất tuyết trắng lộ ra vẻ màu vàng hoa mỹ. Tràng cảnh xa hoa làm những người đến xem cuộc chiến
đều cảm thán không thôi.
Đi tới tới đỉnh, không khí rét lạnh xâm nhập tận trong linh hồn, cường giả cấp bậc hồn hoàng đều cũng lạnh run.
Địa điểm chiến đấu đã được thành viên Thần Tông sớm khảo sát tốt, vị trí
phía bắc Vân Môn có một tảng lớn dãy núi liên miên phập phồng màu trắng, người đến xem có thể toàn bộ tập trung trên đỉnh Thiên Sơn xem cuộc
chiến, mà người tham chiến có thể ở trong dãy núi liên miên vô tận kia
chiến đấu.
Bên trong sơn mạch băng sương, Lục Ngọc Cầm trong
trường bào màu xanh đã cao ngạo đứng trên đỉnh cao, dáng vẻ gầy yếu
nhưng lại mang theo nét động lòng người, khí chất băng sương cùng núi
băng xung quanh phi thường tương tự như nhau.
Có lẽ ở trong lòng
thật nhiều cường giả, vị nữ tử băng sương độc lập còn mang theo nét
khinh người đậm đà hơn cả tòa Thiên Sơn tuyết trắng kia.
Lẳng
lặng ngắm nhìn thế giới băng tuyết chung quanh hồi lâu, Lục Ngọc Cầm
nhìn qua có chút xuất thần, khi quay người lại liền phát hiện người của
Tân Nguyệt Địa cùng Lý Húc nhất mạch đã đứng ngay sau nàng chừng hai
mươi thước, không có ai tự tiện tiến lên quấy rầy suy nghĩ của nàng.
Cùng người bảo trì khoảng cách như vậy kỳ thật Lục Ngọc Cầm cũng đã sớm hình thành thói quen, ánh mắt của nàng rơi lên trên nhóm người của Tân
Nguyệt Địa.
Đầu tiên làm Lục Ngọc Cầm chú ý tới chính là Bạch Ngữ trong bộ trường bào màu đen.
Lục Ngọc Cầm thật kỳ quái, nam tử kia rõ ràng là phi thường trẻ tuổi, nhưng khí chất lẫn vẻ mặt đều có chút quá mức thành thục, thậm chí còn có
chút cảm giác tang thương.
Bạch Ngữ vừa hoàn thành thời gian khổ
tu chưa bao lâu, hắn còn chưa hoàn toàn trấn áp ma diễm trong cơ thể,
cho nên toàn thân có vẻ có chút tà khí lẫm nhiên.
- Ngươi chính là ma nhân dị năng hệ?
Lục Ngọc Cầm cảm nhận được ma diễm thiêu đốt trong cơ thể Bạch Ngữ, mở miệng hỏi.
Dị nhân hệ kỳ thật chỉ có Thần Tông mới có cách gọi này, thế giới to lớn
có đủ những việc lạ, được gọi là dị nhân chính là cùng một ít hồn sủng
dùng chung một khối thân thể, là sinh vật đặc thù mà do linh hồn nhân
loại cùng linh hồn hồn sủng cùng sử dụng một khối thân thể, loại sinh
vật dị nhân hệ này có ghi chép lại trong bộ sách của Thần Tông, nhưng
trên thực tế lại không được thấy nhiều.
Bạch Ngữ gật gật đầu,
điều này cũng không có gì đáng phủ nhận, khi ở trong Ma Linh sơn mạch
cùng Văn thành, hắn đã lưu lại ấn tượng thật sâu cho nhiều người, nói
vậy Lục Ngọc Cầm có thể đoán được ma nhân kia chính là hắn.
Lục Ngọc Cầm cũng gật gật đầu, không hỏi nhiều hơn nữa, ánh mắt rơi lên trên người Liễu Băng Lam.
Ánh mắt của nàng dừng trên người Liễu Băng Lam hơi lâu, hôm nay Liễu Băng
Lam mặc một bộ áo dài màu trắng tuyết, trường bào nhung tuyết bao phủ
dáng người ôn nhu thành thục, vẻ thong dong đoan trang hơn nữa dung nhan băng sương lãnh nhược lại tuyệt mỹ, có thể nói khi Liễu Băng Lam xuất
hiện trong nháy mắt liền hấp dẫn không ít ánh mắt mọi người, ngay cả Lục Ngọc Cầm cũng nhìn chăm chú thật lâu.
Lục Ngọc Cầm nhìn chằm
chằm Liễu Băng Lam có hai nguyên nhân, thứ nhất là từ trên người nữ tử
kia cảm thấy có vài phần ý vị quen thuộc, loại ý vị này kỳ thật là do
tâm tính, khí chất, tính tình trên địa vị cao cùng sự thanh tâm quả dục
của chính bản thân nàng.
Đương nhiên Lục Ngọc Cầm cũng nhìn ra
được đối phương cũng không phải hoàn toàn thanh tâm quả dục, ít nhất
nàng nhìn ra được đối phương hẳn đã là một vị mẫu thân.
Nguyên nhân thứ hai chính là ánh mắt của nữ tử kia.
Ánh mắt của nàng màu tím, nhân loại trong Tân Nguyệt Địa đều có đồng tử màu đen, đại biểu cho Phổ Nhân Á tộc, là nhân loại dùng cấp bậc chủng tộc
hồn sủng đến cân nhắc chiến tướng cấp.
Làm cho Lục Ngọc Cầm kinh
ngạc chính là tôn giả tam đại cung điện của Tân Nguyệt Địa lại là một vị hoàng tộc nhân loại, đồng tử màu tím, đại biểu cho dòng máu của nàng là tử nhãn hoàng tộc tinh thuần chính thống nhất.
Lục Ngọc Cầm không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn nàng thật lâu.
Bỗng nhiên nàng lưu ý tới một chiếc nhẫn trên ngón vô danh của Liễu Băng
Lam, chiếc nhẫn kia làm Lục Ngọc Cầm cảm thấy có chút quen mắt.
- Chiếc nhẫn kia là có người tặng cho ngươi phải không?
Lục Ngọc Cầm hỏi.
Liễu Băng Lam nhìn nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, có chút khó hiểu vì sao Lục Ngọc Cầm lại hỏi như vậy.
Chiếc nhẫn này cũng không có ý tứ gì đặc biệt, đơn giản là ở thời điểm nàng
còn ở chung một chỗ với Sở Thiên Mang, Sở Thiên Mang đưa cho nàng, nói
là ngọc thạch đặc thù, có thể cảm ứng được vị trí của đối phương.
Loại ngọc thạch này cả Sở Mộ cùng Diệp Khuynh Tư đều có, Liễu Băng Lam đã
từng nhìn thấy. Nhưng không biết từ khi nào ngọc thạch của nàng đã mất
đi hiệu lực, cho dù rót vào thật nhiều hồn niệm cũng không cảm giác được vị trí của Sở Thiên Mang.
Liễu Băng Lam đeo nhẫn cũng không phải có bao nhiêu lòng hoài niệm nam nhân kia, chỉ mang theo ít nhất xem như cố ý cho một ít người nào đó có ý tưởng với nàng thối lui, bởi vì đeo
nhẫn như vậy là đại biểu cho người đã kết hôn.
Liễu Băng Lam
không trả lời câu hỏi của Lục Ngọc Cầm, nhưng thật thông minh nên nàng
đã đoán được sở dĩ Lục Ngọc Cầm hỏi như vậy đoán chừng là từng gặp qua
Sở Thiên Mang, bởi vì Sở Thiên Mang cũng có một chiếc nhẫn như thế.
Lục Ngọc Cầm thấy đối phương không trả lời, cũng không tiếp tục truy hỏi,
ánh mắt đảo qua người của Tân Nguyệt Địa, chậm rãi nói:
- Sở Mộ còn chưa tới sao?
- Hắn ở trên đường!
Liễu Băng Lam đáp.
Liễu Băng Lam cho Diệp Khuynh Tư lưu tại Vạn Vật thành chờ Sở Mộ đến, Diệp
Khuynh Tư có thể cảm ứng được vị trí của Sở Mộ, cho nên Liễu Băng Lam
biết Sở Mộ đang trên đường tới.
- Thời gian đã được định ra, nếu
như không xuất hiện xem như thất bại bỏ quyền, hai vị là phó cảnh chủ
thì từ các ngươi trước tiên nhận khiêu chiến của các cảnh chủ Vân Cảnh
đi!
Lục Ngọc Cầm nói.
- Ai xuất chiến trước?
Lục Ngọc Cầm hỏi.
Liễu Băng Lam cùng Bạch Ngữ liếc mắt nhìn nhau, Bạch Ngữ nói:
- Ta tới trước đi!
Liễu Băng Lam gật gật đầu.
Sau đó sau lưng truyền tới thanh âm của Triêu Thái Tử, Diệp Hoàn Sinh, Đằng Lãng, Trầm Mặc bọn họ:
- Bạch Ngữ đại thúc, xem ở ngài!
Bộ dạng Bạch Ngữ vẫn thật lãnh khốc, hắn trực tiếp bước lên hư không, hướng chiến trường đi tới.
U Linh Cẩn Nhu trốn sau lưng Mục Thanh Y, nhìn phụ thân mình đi ra, trong lòng nàng thật đủ cảm xúc.
Cuộc chiến độc lập này lẽ ra có thể chậm lại thêm vài năm, đợi sau khi thực
lực mọi người càng mạnh thì mới bộc phát, nhưng bởi vì nàng cho nên làm
mọi người phải vội vàng ứng phó như thế.
Hiện tại phụ thân Bạch
Ngữ phải ra ứng phó nghênh địch, đối mặt với cường giả Vân Cảnh cường
đại cùng khổng lồ hơn xa Vạn Vật thành, nhìn thấy bóng lưng không hề có
chút do dự kia, tựa hồ như chỉ cần là chuyện có quan hệ tới nàng, hắn
đều sẽ lặng lẽ tiến lên phía trước.
Nhìn thấy nhìn thấy, U Linh
Cẩn Nhu cảm giác trong lòng mình nổi lên tia ghen tuông, đã qua hơn hai
mươi năm Cẩn Nhu căn bản không cảm nhận được mùi vị có một phụ thân,
nhưng sau khi ngủ say cùng hóa thành u linh mấy năm nay, nàng lại hiểu
được.
Bạch Ngữ không thích nói chuyện, nhưng trong lòng lại có một tính cách hoang dã.
Hắn cũng không lập tức hóa thân bán ma, chỉ cao ngạo phiêu phù trên dãy núi non băng tuyết, mang tới cảm giác không ai bì nổi đến cho mọi người.
- Hắn chính là ma nhân kia sao?
- Phải đó, lúc trước khi tranh đoạt Ma Linh Nghiễm Thông Mê giới, mấy
chục cường giả cấp chủ tể vây công hắn, cuối cùng bị hắn giết hơn phân
nửa!
- Vì sao nhìn hắn không có gì khác biệt với người bình thường như chúng ta đây?
Người của Vân Cảnh cùng những địa cảnh khác chứng kiến Bạch Ngữ xuất hiện trên chiến trường, đều sôi nổi nghị luận.
Nhân loại chủng tộc ma nhân phi thường hiếm thấy, bên trong có đại bộ phận mọi người là vì lực lượng ma nhân mà đến.
Người của Tân Nguyệt Địa cơ hồ đều biết Bạch Ngữ, trong đó có không ít người từng gặp qua hắn.
Ma Đế bị băng phong gần hai mươi năm sau đó thức tỉnh, từng gây cho Tân Nguyệt Địa hai trường tai họa ngập đầu.
Mà vận mệnh Tân Nguyệt Địa thay đổi, tựa hồ đều không cách ly với nam tử
này, hai lần phong ba bán ma đều biểu thị thời đại thay đổi.
Hiện tại vị bán ma Bạch Ngữ từng làm nhân thế khủng hoảng đã không còn làm
người của Tân Nguyệt Địa sợ hãi, thậm chí đã dần dần trở thành đệ nhị
cường giả tại Tân Nguyệt Địa làm người người khâm phục.
Hôm nay
bị Ma Đế bị người đời tôn kính lại khiến người sợ hãi kia, đã vì Tân
Nguyệt Địa được hoàn toàn độc lập mà chiến, cuộc chiến này vô luận thắng bại đã chú định Tân Nguyệt Địa sẽ thay đổi vận mệnh kéo dài suốt mấy
ngàn năm qua, bắt đầu một đoạn văn chương lịch sử mới, là tự chủ hoàn
toàn, hay là lưu lạc suy bại, đều phải do vị Ma Đế Bạch Ngữ kia tới
quyết định.