“Bọn họ là thủ vệ Thiên Cung?” Sở Mộ dò hỏi.
“Ừ, cứ xem như thế đi. Đợi một chút ta sẽ đem Ám vương dẫn dắt bọn họ
rời đi, tốt nhất là không thể kinh động đến đám thủ vệ này, nếu không
chúng ta sẽ không có cách nào rời khỏi nơi đó” Vũ Sa nói.
Tiểu Chập Long vuốt cánh, không ngừng hướng chỗ cao nhất Vạn khung long uyên bay đi.
Dần dần, sắc màu thiên không lần lượt thay đổi, không còn là một màu
xanh thẳm làm mê hoặc nữa, mà là được phủ lấy một mảnh hắc ám đen nhánh
lạnh như băng.
Trên cao gió càng gào thét hơn, một ngọn núi hình lăng giác nguy nga mà
bén nhọn đến đáng sợ, bất tri bất giác tiểu Chập Long đã bay một địa
phương vô cùng cao, đưa mắt nhìn xuống, những sơn mạch liên miên lúc
trước bay qua đã biến thành những khối u nho nhỏ đứt quảng ở trên mặt
đất.
Nhìn Long sơn tồn tại trước mắt, Ly lão nhi đã nói, Vạn khung long uyên
có vạn trọng núi cao, hiện tại đoán chừng tiểu Chập Long đã bay được hơn một nữa.
Loại độ cao này, sinh vật Dực hệ cấp Bất Hủ là có thể đạt đến, đây còn không tính độ cao cực địa chân chính.
Lại tiếp tục bay lượn, Sở Mộ đã có thể cảm giác được chung quanh mình bị bao phủ bởi nguyên tố không gian tử tịch nồng đậm.
Ngẩng đầu, có thể thấy được bên trên xích hỏa diệu nhật càng lúc càng
khổng lồ, quang mang liệt nhật tựa hồ không đủ để đem bầu trời này chiếu sáng toàn bộ, chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ tia sáng chiếu xạ,
nhưng chung quanh vẫn là một mảnh hư vô.
“Nơi này không có gì cả” Cẩn Nhu công chúa nói.
“Ừ, sau khi một nhóm Long tộc cuối cùng sống ở chỗ này bị giết chết, nơi này trở nên honag vu” Vũ Sa gật đầu nói.
“Một nhóm Long tộc cuối cùng? Tại sao nói là một nhóm cuối cùng, chẳng lẽ Long tộc cũng bị tru diệt sao?” Cẩn Nhu công chúa hỏi.
“Không tính là tru diệt, chỉ có thể nói bọn họ sinh tồn tại thời đại
không thích hợp, cho nên cả chủng tộc lâm vào suy vong. Nhân loại có
thành thị nhân loại, Yêu tộc có Yêu tộc tùng lâm, Hải tộc có Hải tộc đại dương mênh mông, Thú tộc có Thú tộc sơn mạch, Long tộc thế nhưng lại
không Long tộc sào huyệt chân chính… Trên cái thế giới này, chung quy có một số sinh vật đã từng đỉnh phong, theo mấy vạn năm đầy đàn, lột xác,
dị biến, cuối cùng sẽ bị chủng tộc thích ứng sinh tồn hơn thay thế, có
thể chân chính đứng vững không ngã, mãi mãi trường tồn chỉ có một chủng
tộc và một chỗ …” Vũ Sa bình tĩnh nói.
Cẩn Nhu công chúa nhìn Vũ Sa, từ trong cặp mắt kia cũng có thế thấy được, cô rất muốn biết đáp án.
Vũ Sa cũng nhìn thoáng qua Cẩn Nhu công chúa, chậm rãi vươn tay ra, chỉ lên phía trên.
Cẩn Nhu công chúa rất nhanh hiểu rõ ý đứng vững không ngã trong lời nói
Vũ Sa, mãi mãi trường tồn là cái gì rồi, đúng là nơi mà bọn họ hiện tại
muốn đến - Thiên Cung.
“À, đúng rồi” Vũ Sa tựa như nhớ ra cái gì đó, chuyển sang Sở Mộ ở một
bên, mở miệng nói: “Mụ mụ của tiểu Chập Long Thiên Thương Thanh Chập
Long là đến từ Vạn khung long uyên, nó là … cụ thể bao nhiêu năm trước
ta cũng không nhớ rõ, nhưng hẳn là người may mắn còn sống sót trong nhóm Long tộc cuối cùng bị giết chết”
“Nó đến từ nơi này à?” Sở Mộ ngẩn người.
Từ Vạn khung long uyên đến Tân Nguyệt chi địa, cái này phải bay suốt nửa khối lãnh thổ Thú tộc, và hơn phân nửa khối lãnh thổ Nhân loại, khi đó
thực lực Thiên Thương Thanh Chập Long hẳn là trên dưới cấp Chúa Tể, với
khoảng cách xa như thế không biết là bay mất bao nhiêu năm a.
"Sa sa sa … sa sa sa ………….."
Tiểu Chập Long cũng nghe được lời nói của Vũ Sa, lập tức liền phát ra thanh âm ô ô.
Sở Mộ nghe tiếng kêu của tiểu Chập Long, trong lòng nhất thời nổi lên
một trận chua xót… Thiên Thương Thanh Chập Long trí nhớ không đầy đủ, nó sau khi chạy ra Hồn Minh nô dịch, theo bản năng hẳn là hướng quê hương
của mình bay đi.
Nhưng mà, nó lại bay về phía hằng hải.
Vì thế, theo ý nào mà nói Thiên Thương Thanh Chập Long mệt mỏi không
chịu nổi, đã quên mất con đường trở lại Vạn khung long uyên, thậm chí
lựa chọn một cái phương hướng hoàn toàn ngược lại với Vạn khung long
uyên, cuối cùng mai táng tại trên thiên không cao xa và đại dương mênh
mờ mịt.
Sở Mộ nhớ rõ, tiểu Mạc Tà là Thiên Thương Thanh Chập Long mang ra từ Hồn Minh minh chủ Lăng Xiển.
Lăng Xiển là một nhân vật bất quá trước khi Tân Nguyệt chi địa còn chưa
khai quật chỉ có thể tác uy tác phúc, còn giống như địa phương như Vạn
khung long uyên này hắn hẳn là không có tư cách gì để bước vào nơi này.
Đồng thời đây cũng là chứng minh tiểu Mạc Tà rất có thể Thiên Thương
Thanh Chập Long trong lúc vô tình mà có được, sau đó từ Vạn khung long
uyên mang đến Tân Nguyệt chia địa.
Đáng tiếc, trí nhớ của Thiên Thương Thanh Chập Long bị tàn phá, đoán chừng chính nó cũng không nhớ rõ lai lịch của tiểu Mạc Tà.
“Mạc Tà, tới đây” Sở Mộ nhìn tiểu Mạc Tà đang đứng hóng gió trên đầu tiểu Chập Long nói.
Mạc Tà xoay đầu lại, phát ra tiếng kêu ô ô, nhẹ nhàng rời khỏi lưng tiểu Chập Long, sau đó nhảy đến lồng ngực Sở Mộ.
Sở Mộ dùng hai tay bế lên tiểu Mạc Tà bộ lông mềm như nhung, tỉ mỉ nhìn ánh mắt của nó.
"Ô ô ô …" Vẻ mặt Mạc Tà tràn đầy nghi hoặc nhìn Sở Mộ, lại còn phát ra thanh âm làm nũng như một tiểu cô nương vậy.
Nhìn nó có bộ dáng khả ái như vậy, Sở Mộ cười cười, trêu nghẹo nói: “Cái tên này, ngươi rốt cục có lai lịch gì đây?”
Mạc Tà ngây thơ nhìn Sở Mộ, vẻ mặt như nói “Ta đây cũng không biết”
Mạc Tà khi còn ở nhất đoạn nhất giai đã gặp phải Sở Mộ rồi, khi đó nó
giống như một trẻ sơ sinh vừa mới sinh ra, trí nhớ của nó trên căn bản
cũng là khi bắt đầu ký hồn ước với Sở Mộ, về phần trong khi ấp trứng đã
xảy ra vấn đề gì, nó một mực không biết.
“Mạc Tà có liên quan đến Thất Tội Hồ hay không nhỉ?” Cẩn Nhu công chúa xúm lại lấy tay vuốt ve bộ lông Mạc Tà.
Khi Thiện Ác nữ vương vuốt ve Mạc Tà, Mạc Tà xem nàng như không khí. Ở
thời điểm Cẩn Nhu công chúa vươn tay, Mạc Tà híp lại nửa con mắt, bày ra bộ dáng rất hưởng thụ khi có người giúp nó chải vuốt bộ lông, bởi vậy
có thể thấy được Mạc Tà có cùng cảm xúc với Sở Mộ, Sở Mộ thích ai, nó
liền thích kẻ đó, Sở Mộ coi rẻ ai, nó coi như ai đó không tồn tại.
“Nếu như nó biến dị đến Thất Tội Hồ, ta cũng thấy được Mạc Tà có thể có
liên quan đến chuyện xưa của Thất Tội Hồ, thậm chí có thể có liên hệ nào đó liên quan đến Thất Tội Hồ lưng đeo gồng xiêng vận mệnh. Nhưng Mạc Tà hiện giờ đã thoát khỏi phạm vi Thất Tội Hồ, hóa thân thành U Minh, U
Minh Hồ Tôn và Thất Tội Hồ hẳn là có bản chất khác nhau” Sở Mộ nói.
“Vạn năm là một thế giới luân bàn, trong vạn năm này sẽ xuất hiện một số sinh vật không hợp với lẽ thường, lại nói, lần dị biến tiếp theo của nó là lúc nào đây? Dị biến tiếp theo của nó hẳn là dị biến quan trọng,
trên cơ bản có thể đoán được lai lịch của nó” Vũ Sa nhìn Mạc Tà nói.
Ly lão nhi lúc này cũng nhảy ra ngoài, vuốt chòm râu nói: “Dựa theo tiết tấu dị biến này, dị biến tiếp theo căn bản là cấp Bất Tử rồi, dường như trên cái thế giới này hẳn là không còn sinh vật gì là bởi vì chủng tộc
dị biến mà bước vào cấp Bất Tử, quan trọng nhất là trên cái thế giới này hình như không có sinh vật đẳng cấp chủng tộc đạt tới cấp Bất Tử?”
Ly lão nhi vừa nói xong, Sở Mộ, Cẩn Nhu, Vũ Sa đều lâm vào suy tư.
Đẳng cấp chủng tộc cấp Bất Tử… cho dù là Thế Chủ Thụ kia chỉ được gọi là sinh vật Thần Thụ cổ lão, nó có thực lực cấp mười cũng tuyệt đối không
có thể trực tiếp đạt tới cấp Bất Tử.
Đồng dạng, Thiện Ác thủy tổ cấp mười cũng không còn tiến vào lĩnh vực
thần này, cái này khẳng định còn cần phải trải qua thời gian tu luyện
nhất định và cơ duyên mới có thể chính thức bước vào cấp Bất Tử.
Mà năm đại Bất Tử trong truyền thuyết, đẳng cấp chủng tộc cao nhất là
Nại Hà Hoa, thực lực của nó đạt đến cấp mười hẳn là có dáng dấp đỉnh
phong cấp Bất Hủ.
Như Quang vương và Ám vương, bọn họ sau khi xá tội đều có cấp bậc giống
như trước đều là trên dưới Bất Hủ đỉnh phong … Như thế sau một phen phân tích tỉ mỉ, Sở Mộ ngạc nhiên phát hiện trên cái thế giới này hiển nhiên không tồn tại sinh vật đẳng cấp chủng tộc cấp Bất Tử!
Mạc Tà là quy luật dị biến chủng tộc, mỗi một lần dị biến đều trực tiếp
vượt qua một đẳng cấp lớn, nó bây giờ đẳng cấp chủng tộc cấp Bất Hủ sơ
đẳng U Minh Hồ Tôn Tử Đế, như vậy lần dị biến tiếp theo nhất định trực
tiếp vượt qua đến cấp Bất Tử … Nhưng lần dị biến tiếp theo, Mạc Tà liền
dị biến thành cái dạng gì đây?
Hồn sủng lĩnh vực cao nhất cũng chỉ là Bất Hủ đỉnh phong, trên cái thế
giới này căn bản là không tồn tại đẳng cấp chủng tộc cấp Bất Tử, Mạc Tà
lại là chủng tộc dị biến như thế nào đây?
“Xem ra, U Minh Hồ Tôn hẳn là chủng tộc dị biến một lần cuối cùng. Thử
nghĩ mà xem, nếu như nó còn có thể tiếp tục dị biến, mà cách lần dị biến trước đó đã qua nhiều năm như vậy, huyết thống dị biến của nó có bất cứ dấu hiệu ba động gì hay không” Vũ Sa di động khóe môi nói.
U Minh chính là lần biến dị cuối cùng của Mạc Tà sao?
Sở Mộ ôm Mạc Tà bộ lông mềm như nhung, nhìn cặp mắt màu bạc kia của nó … Đây là đôi mắt rất tinh khiết, cũng rất quen thuộc, nhìn đôi mắt này
Sở Mộ cảm giác giống như là nhìn thấy hai mắt của mình vậy, tất cả tâm
tình, tất cả ý nghĩa đều có thể học hiểu.
Đôi khi, Sở Mộ thậm chí cảm giác mình và Mạc Tà không chỉ có tâm linh ăn ý đơn thuần chỉ trong thời gian ngăn ngủi như vậy, bởi vì hồn sủng khác trên người Sở Mộ thật sự không thể hội được loại tâm linh liên lạc đặc
biệt này, tựa hồ mặc dù kết hợp mấy chục năm, cũng chưa chắc có thể tạo
thành.
“Ô ô ô …”
Tại thời điểm tất cả mọi người vô cùng nghiêm túc tìm hiểu lai lịch cũng như lần dị biến tiếp theo của Mạc Tà, Mạc Tà thế nhưng đưa ra một cái
đuôi nhỏ, tự tiện thăm dò vào bên trong không gian hồn sủng Sở Mộ, dùng
cái đuôi quét một chút đồ ăn vặt mà Diệp Khuynh Tư chuẩn bị cho nó, sau
đó vô cùng thích thú lập lại.
Vấn đề phức tạp như thế, Mạc Tà chắc chắn là không đi suy như bọn người
Sở Mộ, điều nghiêm túc duy nhất trong lòng nó là làm cái dạ dày căn lên, cái này mùi vị quả không tệ, có nên phân chia một tý cho tên tiểu Chập
Long kia không nhỉ?
Tiểu Chập Long là người cạnh tranh lớn nhất của Mạc Tà, không phải bởi
vì thực lực nó rất mạnh như bây giờ, mà là bởi vì trong tất cả hồn sủng
Sở Mộ chỉ có tiểu Chập Long là có thể tùy ý xuyên qua trộm đi thức ăn
trân quý của nó, hơn nữa lại không có biện pháp nào chộp được tên trộm
tiểu Chập Long kia, nơi nào còn chia cho nó.
“Đừng có lo ăn mà thôi, ngươi xem bụng ngươi đã béo lên một chút” Sở Mộ nhéo nhéo cái bụng Mạc Tà.
Có đoạn thời gian không chiến đấu, Mạc Tà thật sự có chút béo phì, cả ngày ăn xong lại ngủ.
“Ô ô ô …” Mạc Tà lưu luyến không nở rời xa đống thức ăn còn lại trong không gian giới chỉ Sở Mộ, lắc lư chín cái đuôi nhỏ.
Bỗng nhiên, Mạc Tà lỗ tai dựng lên, tựa hồ nhận ra cái gì đó, nó xoay
đầu, ánh mắt nhìn vào đỉnh núi cao nhất Vạn khung long uyên.
“Nơi đó là ngọn núi cao nhất long uyên” Vũ Sa chỉ vào chỗ cao nhất đỉnh núi nói.
Cả ngọn núi sừng sững đứng đó, cao ngạo, thê lãnh!
Từ trên đỉnh từng cơn gió lớn lạnh thấu xương quét qua, một ít cát sỏi
bị gió cuốn lên bay múa, dưới ánh dương quang chiếu rọi biến thành một
đạo cát miện đặc thù, vờn quanh tại đỉnh núi.
Trên đỉnh núi diện tích rất lớn, xa xa nhìn lại giống như một tòa thành
tiêm tháp, nhưng chân chính khi bay đến đỉnh núi, thì diện tích đỉnh núi này hoàn toàn giống như một cao nguyên đại địa bằng phẳng rộng lớn vô
cùng.
Tiểu Chập Long chở ba người một Ly yêu hạ xuống một chỗ trên đỉnh núi
cao nhất Vạn Khung Long Uyên, nhìn lại một cái, nhìn qua tất cả đều là
từng đống nham thạch trống vắng.
Tại trên độ cao như vậy, gió như là một nhà điêu khắc nghệ thuật chân chính duy nhất, cả đỉnh núi đều tượng đá, điêu khắc tùy ý.
Quá trình điêu khắc này nhất định cần phải mấy trăm năm, hơn ngàn năm,
thậm chí là trên vạn năm mà thành, có thể thấy chóp đỉnh núi có rất
nhiều hòn đá lởm chởm trải qua nhiều năm tháng không mang theo một quy
tắc nào chất đống trên đỉnh núi.
“Cả đỉnh núi này đều bằng phẳng, tại sao trên núi có nhiều tuế nguyệt thạch”
Tuế nguyệt thạch là một trong nham thạch kiên cố nhất trên cái thế giới
này, nghe nói tuế nguyệt thạch cũng không phải do tự nhiên mà thành, mà
là từ một ít xương cốt, thi hài sinh vật biến thành, bọn họ có thể tồn
tại ở trên cái thế giới này rất rất nhiều thời gian.
Trên đỉnh núi có rất nhiều tuế nguyệt thạch, nhìn qua toàn thân nó có một loại cảm giác tang thương.
Sau khi bay vào đỉnh núi, Mạc Tà giống như là phát hiện cái gì đó, ở trong đám tuế nguyệt thạch xuyên qua xuyên lại.
Nhưng không mất bao lâu, nó lại nhảy lên bả vai Sở Mộ, bày ra bộ dáng rất thất vọng.
“Phát hiện cái gì?” Sở Mộ hỏi.
Mạc Tà lắc đầu, tựa hồ chính nó cũng không biết là đang tìm cái gì nữa.
“Trên đỉnh đầu chúng ta chính là Thiên Cung” Lúc này Vũ Sa chỉ phía trên nói.
Cẩn Nhu công chúa ngẩng đầu lên, dùng hồn niệm phóng lên trên, nhưng
ngoại trừ thiên không đầy sao ra nàng cái gì cũng không thấy bóng dáng
Thiên Cung đâu cả.
Sở Mộ ngẩng đầu nhìn lên, hắn cũng giống như trước không nhìn thấy tòa Thiên Cung đâu cả.
Lúc này Ly lão nhi cũng ngẩng đầu lên, trong miệng lẩm bẩm tự nói: “Nhân tộc và đại chủng tộc khác kỳ thật cũng có không ít cường giả cũng trèo
đến nơi này, bởi vì bọn họ từ một số văn hiến biết được thế giới này quả thật tồn tại một tòa Thiên Cung, nhưng khi bọn hắn bò đến trên ngọn núi cao nhất tại Vạn Khung Long Uyên ngẩng đầu nhìn lên, nói chung là chẳng thấy cái gì, mà khi hướng lên ngoại trừ hồn sủng Dị hệ cường đại ra bọn hắn không cách nào thấy được tồn tại thiên cảnh, mắt thấy mới là thật,
cho nên dần dần một số cường giả cho rằng Thiên Cung chẳng qua là một
địa phương không tồn tại do một số người bịa đặt mà nên..."
“Sở Mộ, ngươi thấy được rồi à?” Cẩn Nhu công chúa dò hỏi.
“Không có” Sở Mộ lắc đầu.
Bay lên trên lại không có bất cứ ý nghĩa nào, bởi vì đỉnh núi trên Vạn
Khung Long Uyên là đại biểu cho một thế giới tối cao, hướng lên trên bay đi thật đúng là có thể gặp phải tinh vũ.
Tinh vũ không có không khí, có khi là vô tận hắc ám và không gian phong
bạo, so với dị không thứ nguyên cũng khác bao nhiêu, Thiên Cung không có khả năng đứng vững vàng tại trong khu vực hỗn độn, cho dù có giống như
tinh cầu treo trên cao kia, thì sinh mệnh cũng không thể tồn tại ở nơi
này được.