Hồn lực của Hồn sủng sư luôn có hạn, lần này đột phá cảnh kéo dài tới nửa tháng bắt buộc phải tính toán hợp lý các phương diện triệu hoán Hồn sủng và sử dụng hồn kỹ. Bởi vì một khi tạo thành sai lầm sẽ dẫn đến hồn lực khô kiệt, rất dễ rơi vào tình trạng nguy hiểm, hồn lực tiêu hao nhanh nhưng tốc độ khôi phục rất chậm. Hơn nữa, dưới tình huống chiến đấu liên tục, nguy cơ trùng trùng ở nơi này rất khó tìm ra địa phương an toàn tĩnh tu.
Khương Nghĩa Đằng chính là suy nghĩ đến điểm này, bây giờ chỉ mới là ngày đầu tiên. Nếu như bắt đầu đã phải triệu hoán song khống hoặc ba khống chiến đấu đúng là hành vi ngu xuẩn, lỡ may sau này gặp phải các thanh niên cường giả của thế lực lớn sẽ ăn không ít trái đắng.
Ngược lại với Khương Nghĩa Đằng, Sở Mộ không cần thiết băn khoăn nhiều như vậy, nguyên nhân chủ yếu là vì Diệp Khuynh Tư tồn tại.
Bởi vì Diệp Khuynh Tư có mang theo dược tề khôi phục hồn lực. Sở Mộ chỉ cần chiến đấu ở mức độ vừa phải vẫn có thể duy trì trạng thái hồn lực đầy đủ, cộng thêm năng lực trị liệu của Diệp Khuynh Tư sẽ khôi phục thương thế nhanh chóng. Vì thế hết thảy vấn đề đều được giải quyết trong khoảng thời gian ngắn.
"Chỉ có những tên hèn yếu mới tức giận vì bị khiêu khích." Khương Nghĩa Đằng nhỏ giọng lầm bầm một câu.
Rốt cuộc tiểu thái tử Yểm Ma cung hít vào một hơi thật sâu bỏ qua ý định chiến đấu, lạnh nhạt nói:
"Coi như các ngươi may mắn, lần sau gặp lại hi vọng trên tay các ngươi vẫn còn giữ chiếc nhẫn. Đến lúc đó ta sẽ tự tay giết các ngươi lấy nó."
Cường giả chân chính đã trải qua trăm ngàn gian khổ rồi, không thể nào chỉ vì tranh chấp nhỏ nhặt mà mất đi lý trí. Khương Nghĩa Đằng hiển nhiên không muón lãng phí thời gian và tinh lực vào đám người vô danh tiểu tốt, bởi vì như thế sẽ làm ảnh hưởng rất nhiều đến quá trình đột phá cảnh.
"Tần, trở lại !"
Sở Mộ gọi Phược Phong Linh trở về bên cạnh mình, thật ra hắn đã sớm biết Khương Nghĩa Đằng sẽ lựa chọn như thế.
Bản thân Sở Mộ cũng không muốn bại lộ thực lực của mình quá sớm, quyết định ngạnh kháng Khương Nghĩa Đằng chính là vì muốn ép hắn lui bước. Số tiền này Sở Mộ giật được trên tay người khác, không có đạo lý nào để cho người ta tranh đoạt dễ dàng như thế.
"Không ngần ngại nhường đường một chút chứ?"
Khương Nghĩa Đằng đúng là khống chế tinh thần của mình rất tốt, chỉ lát sau đã bình phục tâm tình như cũ dẫn Bạch Yểm Ma đi lên cầu đá.
Sở Mộ không có tiếp tục giằng co với Khương Nghĩa Đằng, lập tức lùi lại vài bước để hắn đi qua cầu.
Dĩ nhiên vì phòng ngừa tên này muốn chơi trò lừa gạt, Sở Mộ đã chuẩn bị xong tư thế chiến đấu.
Cũng may Khương Nghĩa Đằng không có ý định tái chiến, vẫn chậm rãi cất bước đi qua bên cạnh Sở Mộ. Sau khi cố ý nhớ kỹ hình dáng hai người Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư liền men theo con đường cát từ từ dung nhập vào trong sương mù mê mang.
Trong lúc Khương Nghĩa Đằng ghi nhớ hình dáng mình thì Sở Mộ cũng âm thầm chú ý quan sát người này thật kỹ.
Các nhân vật Yểm Ma cung có tính uy hiếp nhất chính là người này, tiếp theo là Lục Sam Ly, cuối cùng mới tới Cẩn Nhu công chúa.
Cảnh thứ tám và thứ chín kế tiếp nhất định sẽ va chạm với bọn họ, hiểu rõ một chút cũng không đến nổi chưa đánh đã lâm vào thế bị động.
"Cái tên tiểu tử Yểm Ma cung này đúng là thúi như rắm, nếu như hắn biết ngươi giết Lăng Hà thực lực tối cường tại bậc thang thứ hai đoán chừng sợ đến vỡ mật ra đó chứ."
Sau khi Khương Nghĩa Đằng rời khỏi, Ly lão nhi lập tức nhảy ra ngoài nói với Sở Mộ.
"Đúng là tự cao tự đại, nhưng đầu óc không tính ngu dốt." Sở Mộ gật đầu nói.
"Ngươi giết Lăng Hà?"
Diệp Khuynh Tư lấy làm kinh ngạc nhìn sang Sở Mộ.
Khi Sở Mộ tường thuật lại cảnh thứ bảy đã loại bỏ rất nhiều quá trình nguy hiểm, chỉ nhắc tới gặp phải con rối của thiếu nữ phản bội để Diệp Khuynh Tư phân tích giùm tình thế.
Cho nên Diệp Khuynh Tư không biết Sở Mộ giết chết Lăng Hà đắc lực nhất của thiếu nữ phản bội tại bậc thang thứ hai.
Trước đó Diệp Khuynh Tư đã biết tới Lăng Hà tồn tại thông qua một vị bằng hữu của lão sư. Lúc trước nàng cố ý bàn luận với Sở Mộ về một số cá nhân thực lực cực mạnh trong Thiên Hạ Quyết, nhưng không nghĩ tới Sở Mộ lại chạm mặt rồi giết chết cái người rất có khả năng giành lấy vinh quang cuối cùng tại bậc thang thứ hai.
Sở Mộ gật đầu nói:
"Coi như là một chuyện ngoài dự liệu, dưới tình huống bình thường quả thật là rất khó đánh lại hắn. Thực lực của hắn mạnh hơn Khương Nghĩa Đằng không ít."
Thực lực Chiến Dã bộc phát siêu cấp là một chuyện nằm ngoài dự liệu, chỉ có hoàn cảnh đặc thù như vực sâu Thiên Túc Ngô Công và một con Hồn sủng biến thái như Chiến Dã mới có thể tăng cường kinh khủng như thế, cảnh giới mười đoạn - quân chủ đỉnh phong vốn không nằm trong nhóm thanh niên đồng lứa. Mặt khác Chiến Dã tiến hành tăng trưởng nhanh chóng là vì quan hệ tình cảm với Sở Mộ vô cùng tốt, hắn xuất hiện vào lúc mấu chốt nhất giúp cho linh hồn Chiến Dã xúc động mới hoàn thành thăng hoa một lần cuối cùng.
Chiến Dã bây giờ là vũ khí bí mật của Sở Mộ, nhưng hắn không thể ký thác hết hi vọng vào nó. Bởi vì thực lực Chiến Dã cần phải có một quá trình tích lũy từ từ, nếu ngay từ đầu giáp mặt với một đối thủ quá mạnh sẽ mất đi toàn bộ ưu thế, thậm chí là thất bại trong một đoạn thời gian ngắn.
"Ngươi còn cất giấu bao nhiêu bí mật đây?"
Diệp Khuynh Tư lầm bầm một câu, càng ngày nàng càng có cảm giác nhìn không thấu Sở Mộ.
Sở Mộ tiến vào trạng thái Bán Ma hóa đã khiến cho Diệp Khuynh Tư rung động lắm rồi, phải biết rằng ban đầu hắn bộc phát ra lực chiến đấu còn kinh khủng hơn một con Thanh Chập Long cấp đế hoàng, đánh một đòn là giết rớt cả đám cường giả trung niên lẫn Hồn sủng.
Bây giờ trên người Sở Mộ lại xuất hiện một con Hồn sủng trốn tránh, thậm chí con Hồn sủng này đang âm thầm thao túng khuynh đảo cả Thiên Hạ thành. Diệp Khuynh Tư thật sự là rất khó tin tưởng hết thảy những điều đó, bởi vì Hồn sủng hình người quá mức hiếm thấy, hiếm đến mức phần lớn học giả chuyên nghiên cứu lĩnh vực Hồn sủng cũng chưa từng được tận mắt chứng kiến.
"Ờ, cũng định nói rõ với ngươi."
Sở Mộ lúng túng cười cười giả lả.
"Thế nào? Ít nhất trước kia ngươi nói tiểu công chúa Yểm Ma cung biết bí mật của ngươi, nhưng ngươi cũng đâu có nói đến chuyện đó."
Giọng nói Diệp Khuynh Tư vô cùng bình thản, nhưng ẩn ý lại có vẻ lành lạnh.
Sau khi nói xong, nàng liền niệm chú ngữ thu hồi Thủy Nguyệt vào trong không gian Hồn sủng, chỉ để lại Bàn Mộc Linh ở bên cạnh.
Trừ phi ở vào trạng thái chiến đấu mới triệu hồi ra Hồn sủng, nếu không sẽ làm bại lộ thực lực của mình trước mặt kẻ địch. Một phương diện khác là mức độ hao phí hồn lực cũng không ít, Diệp Khuynh Tư có dược tề khôi phục hồn lực nhưng không nên tiêu hao lãng phí.
"..."
Nghe thấy Diệp Khuynh Tư nói như thế, trong lòng Sở Mộ lại càng xấu hổ, không nghĩ tới Diệp Khuynh Tư suy nghĩ quá mức nhạy cảm. Xem ra sau này rất khó nói dối trước mặt nàng.
Cẩn Nhu công chúa biết bí mật về Mạc Tà liên tục dị biến, nhưng Diệp Khuynh Tư đúng là không biết chuyện này. Không phải là Sở Mộ không tín nhiệm Diệp Khuynh Tư, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết nói mà thôi.
"Không cần khẩn trương, vừa rồi không phải là nghiêm hình bức cung, giấu kỹ bí mật của ngươi đi. Chớ có để ta phát hiện, bị ta nói trắng ra rồi nói ta đáng sợ."
Trên mặt Diệp Khuynh Tư xuất hiện một nụ cười nhợt nhạt, sau đó không thèm để ý Sở Mộ nữa.
Diệp Khuynh Tư cũng biết Sở Mộ là người cẩn thận, không thích nhiều lời, nếu đến lúc cần nói thì hắn tự nhiên sẽ nói.
"Ha hả, không đâu !"
Sở Mộ gãi gãi đầu, mỉm cười ngu ngơ.
"Là không bị ta phát hiện?"
Vào lúc này Diệp Khuynh Tư giống như một thiếu phụ đang giận dỗi tình lang vậy, vừa nói vừa lườm sang hắn cực kỳ chua ngoa.