- Ha
ha ha, ngươi nói đúng! Đây là hồn sủng của minh chủ, Sở Phương Trần,
ngươi giết là hồn sủng của minh chủ, người bị thương linh hồn không phải ta, là linh hồn của minh chủ! Sở Phương Trần ngươi biết bao nhiêu năm
qua, người đắc tội với minh chủ không ai có kết cục tốt, cho dù kẻ đó có thế lực khổng lồ cỡ nào, người bảo hộ cường đại cỡ nào, minh chủ chính
là thần chí cao vô thượng, ngươi làm thần tức giận, ngươi đợi bị hủy
diệt đi.
Ngô Quảng nổi giận nói ra.
Lời này vừa nói ra toàn trường lặng ngắt như tờ! !
Hồn sủng minh chủ! !
Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương chính là hồn sủng của minh chủ! ! !
Di thiên đại họa! ! Sở Phương Trần lần này chọc vào di thiên đại họa rồi.
Tất cả người của Tam đại cung điện mặt không còn chút máu nào, cảm giác được bóng ma tử vong đang ở trên đầu của bọn họ.
Thân thể Mục Thanh Y run rẩy nhè nhẹ, nàng nhìn qua Sở Mộ nhưng căn bản nói
không ra lời. Mục Thanh Y xác thực tin tưởng Sở Mộ có thể vượt qua người nọ, nhưng mà không có nghĩa Sở Mộ hiện tại có được thực lực chống lại
minh chủ Hồn Minh.
Đương nhiên Mục Thanh Y cũng không thấy được
minh chủ thật sự đại khai sát giới, bởi vì Hồn Điện còn có một vương bài lớn nhất, đây cũng là lực lượng khiến người bọ kiêng kỵ.
- Nếu như cứu sống thì chuyện này có thẻ hòa hoãn hay không?
Diệp Khuynh Tư nói khẽ với Liễu Băng Lam.
Diệp Khuynh Tư biết rõ Sở Mộ cần một ít thời gian gian để Vong Mộng tăng
lên, như vậy Tam đại cung điện cùng Hồn Minh chiến tranh mới có phần
thắng.
Liễu Băng Lam mắt nhìn Diệp Khuynh Tư, sau đó lại quét mắt nhìn qua thi thể kia, không có trả lời vấn đề của Diệp Khuynh Tư, mà
nàng chậm rãi bước lên trước, đi đến trước trận doanh của mình, ánh mắt
lạnh lùng đảo qua cao thủ của Hồn Minh.
- Ngay hôm nay ta đại biểu Hồn Điện chính thức tuyên chiến với Hồn Minh các ngươi, thủy hỏa bất dung!
Liễu Băng Lam nói một câu giống như có một quả bom đang nổ mạnh, trấn trụ thành viên ở nơi này!
Tuyên chiến! !
Ngay sau khi tất cả mọi người đang nghĩ tới cảnh minh chủ tức giận, nữ tôn của Hồn Điện lại trực tiếp tuyên chiến với Hồn Minh!
Đây là khí phách bực nào?
Tất cả mọi người dùng ánh mắt khó tin nhìn qua nữ tôn Liễu Băng Lam, kể cả
thành viên của Tam đại cung điện cũng không nghĩ tới Liễu Băng Lam trong thế cục này tiến hành tuyên chiến như vậy!
Sở Mộ nhìn qua Liễu Băng Lam trấn áp quần hùng, một tia bàng hoàng vừa xuất hiện đã biến mất không còn tung tích.
Nếu đã tới mức này thì cứ chiến đi.
Hôm nay Tam đại cung điện có được hồn sủng cấp chúa tể đã có Liễu Băng Lam, Triêu Lãnh Xuyên, Lê Hồng và Mục Thanh Y đã lựa chọn đứng về phía Tam
đại cung điện!
Đội hình như vậy không cần sợ hãi tứ Hùng của Hồn Minh, có thể nói hiện tại Tam đại cung điện đã có được thực lực so đấu.
Về phần minh chủ Hồn Minh, nếu hắn muốn tới chắc hẳn Hồn Điện cũng không do dự thỉnh bảy Thánh Vương chiến đấu với minh chủ!
Hoặc là thắng lợi, hoặc là bị diệt!
- Khương Ma Đế, có thể nghe ta hiệu lệnh?
Sở Mộ quay đầu lại đưa mắt nhìn qua Khương Ma Đế của Yểm Ma Cung.
- Yểm Ma Cung dùng Sở Phương Trần vi tôn!
Khương Ma Đế không chút do dự nói lời chém đinh chặt sắt.
Trước mắt nam tử này đã chém giết Yểm Ma lão tổ, chỉnh đốn Yểm Ma Thánh Vực
mấy ngàn năm qua không ai có thể làm được, làm cho tài nguyên Yểm Ma
Cung liên tục không ngừng, dần dần hưng thịnh, sau khi nhìn thấy nam tử
này dùng một hồn sủng chiến đấu đánh bại hai sinh vật cấp chúa tể, trong nội tâm Khương Ma Đế không có chút dị nghị nào, trực tiếp thần phục! !
- Tốt! Ngay hôm nay ta đại biểu Yểm Ma Cung chính thức tuyên chiến với Hồn Minh các ngươi, thủy hỏa bất dung!
Sở Mộ chỉ vào thiên tử Ngô Quảng cùng Hạ Chỉ Hiền, ngữ khí lành lạnh, âm thanh của hắn vang vọng trong bình nguyên!
Hồn Điện, Yểm Ma Cung đòng thời tuyên chiến với Hồn Minh! !
Âm thanh của Liễu Băng Lam cùng Sở Mộ không ngừng quanh quẩn trong tai của mọi người nơi này, Hồn Minh trước một khắc nhìn bộ dáng có chút hả hê,
giờ khắc này sắc mặt bọn họ tái nhợt.
Chuyện tuyên chiến này vốn
phải là Hồn Minh cường thế khơi mào với Tam đại cung điện, bọn họ không
nghĩ tới Tam đại cung điện sau trận đại chiến này mượn nhờ sĩ khí tăng
vọt tuyên chiến với Hồn Minh! !
Hai đại cung điện đã tuyên chiến thì Hồn Sủng Cung làm sao không biểu lộ thái độ.
Ngày hôm nay cuối cùng cũng tới, so với bị động nghênh chiến chiến tranh
này, chẳng bằng như nữ tôn cùng Sở Phương Trần tử chiến tới cùng! !
- Ngay hôm nay ta đại biểu Hồn Sủng Cung chính thức tuyên chiến với Hồn Minh các ngươi, thủy hỏa bất dung!
Bàng Hình đứng ra đại biểu thế lực cuối cùng!
Cho dù là kẻ nào cũng rõ ràng, Tam đại cung điện đã liên minh, như vậy ba
lượt tuyên chiến nhìn thì có vẻ như vẽ vời cho ra chuyện nhưng trên ý
nghĩa lại vô cùng khác nhau.
Ba lượt tuyên chiến này thì cho dù
là cổ thế lực nào bị diệt trong chiến tranh, vậy thì hai cổ thế lực khác cũng phải tiếp tục chiến đấu với Hồn Minh, không chết không ngớt, thủy
hỏa bất dung! !
- Ngô Quảng, chuyển cáo minh chủ, nếu như hắn
chính thức làm được như Mục Vương, sau khi đạt tới đỉnh phong không quan tâm tới thế tục, như vậy hắn vẫn là người mạnh nhất lĩnh vực nhân loại
được tôn kính, nhưng muốn can thiệp vào chiến tranh hay nhắm vào bất cứ
người nào trả thù. Như vậy Hồn Điện bảy Thánh Vương cùng chủ nhân Lục
Thần không gian sẽ đợi đại giá của hắn!
Nữ tôn Liễu Băng Lam ngữ
khí không mang theo chút tình cảm nào. Hôm nay nàng đã là người trực
tiếp khống chế quyền lực của Tam đại cung điện, cho dù địa vị, thực lực
hay quyền nói chuyện cũng chỉ có nàng có tư cách nói ra những lời này.
Tuyên chiến làm cho phái trung lập và thành viên Hồn Minh vô cùng rung động,
ai nghĩ đến nữ tôn Liễu Băng Lam lại dám cảnh cáo minh chủ, điều này cần không phải là dũng khí!
Liễu Băng Lam tổng cộng nói ra lời này
hai lần, nhưng mà Hồn Minh lại sớm bị khí thế cường giả vượt qua Hồn
Hoàng này đè ép tới mức không dám nói ra lời nào cả, trong thần sắc chỉ
có kính sợ và hoảng sợ nhìn qua nữ tôn này.
- Thì ra nữ tôn điện
hạ đã đột phá lĩnh vực không người nào bước vào, khó trách dám nói như
thế này, hy vọng nữ tôn điện hạ có thể chính thức chịu trách nhiệm cho
lời nói này!
Rốt cục Hạ Chỉ Hiền mở miệng!
- Mang theo Ngô Quảng phế vật trong quyết đấu cũng trêu đùa thủ đoạn này rời đi đi, chuẩn bị nghênh chiến!
Khương Ma Đế đã sớm tức giận trong lòng, lập tức nói ra.
Sắc mặt Ngô Quảng hiện tại muốn bao nhiêu khó coi cũng có được, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, hận không thể xé nát Sở Mộ
Hiện
tại Sở Mộ cũng lười nhìn qua thằng này, còn tưởng rằng thiên Ngô Quảng
có bao nhiêu lợi hại, thì ra là cáo mượn oai hùm, nếu không phải Hồn
Minh có rất nhiều cao thủ xông tới, Sở Mộ tuyệt đối không chút do dự
giết hắn.
Hồn Minh bị ép tới lửa giận hừng hực, vốn chiến đấu cao tầng thì Hồn Minh bên này chiếm cứ ưu thế, bây giờ bị áp thành như vậy.
Hoang Vị, Tuyệt vị, Ngấn vị, Trầm vị, trên thế lực thì Hồn Minh
tuyệt đối có được thực lực mạnh hơn nguyên lão của Tam đại cung điện,
muốn chiến mà nói tuyệt đối là giết tới gà chó không tha, trong lúc nhất thời các cường giả này đang rụt rịch, muốn lập tức khai chiến.
- Hống hống hống! ! ! ! ! ! !
Bỗng nhiên một tiếng rống đầy dã tính và điên cuồng vang lên, chấn đắc lỗ
tai tất cả mọi người ông ông, trái tim cũng bị chấn đắc hoảng sợ.
Đây là tiếng rống của Chiến Dã, lúc này bỗng nhiên Chiến Dã đứng giữa hai
trận doanh, con mắt lạnh lùng của nó nhìn chằm chằm vào các cường giả
Hồn Minh đang muốn triệu hoán hồn sủng.
Tất cả cao thủ nhìn thấy
Chiến Dã cường đại này có cảm giác giống như rơi vào trong hầm băng,
hoàn toàn bị chấn nhiếp, hoàn toàn không dám tiến lên phía trước!
Chiến Thú Mặc Dã này chiến đấu huyết tinh, điên cuồng còn lưu lại hình ảnh
mới mẻ trong lòng bọn họ, đối mặt với hồn sủng có thể địch hai sinh vật
cấp chúa tể, thậm chí có thể giết chết hồn sủng cường đại của minh chủ,
căn bản không có người nào có dũng khí dám tái chiến, thậm chí lo lắng
sinh vật điên cuồng này xông tới tiến hành giết chóc bọn họ.
Ngô Quảng xác thực muốn ra lệnh cho mọi người xông lên, muốn trả cái giá lớn cũng phải giết chết Sở Phương Trần này.
Nhưng khi hắn nhìn thấy Chiến Thú Mặc Dã đang đứng ở trước mặt thì Ngô Quảng
căn bản không dám ra lệnh, chỉ có thể tức giận nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.
- Quay trở lại Vạn Tượng Đàn!
Hồi lâu Hạ Chỉ Hiền ngữ khí bình tĩnh nói ra.
So sánh với Ngô Quảng bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, thẹn quá hoá giận.
Hạ Chỉ Hiền biểu hiện còn trấn định hơn xa Ngô Quảng nhiều lắm, hơn nữa
trên thực tế tất cả Hoang Vị, Tuyệt vị đều trực tiếp nghe theo lệnh
của Hạ Chỉ Hiền, mà không phải thiên Ngô Quảng, nhất là sau lần đại bại
này!
Hồn Minh lựa chọn lui bước, đây là chuyện cao thủ Tam đại
cung điện không thể ngờ được, phải biết rằng rất nhiều nguyên lão cùng
trưởng lão đang ngâm xướng chú ngữ, tùy thời sẽ khai chiến với bọn họ.
- Điện hạ, chúng ta có nên giết tới hay không?
Triêu nguyên lão nói ra.
Liễu Băng Lam lắc đầu, mở miệng nói:
- Hùng Thủ cùng Hùng Tá chắc chắn đã chạy tới nơi này, chiến tiếp chúng
ta chưa chắc có lợi, trước bắt đầu từ những thành thị khác đi.
Bạch Hổ của Mục Thanh Y bị thương, Quan Hoàng Vương còn thừa sức chiến đấu
không nhiều lắm, Bạch Ma Quỷ của Sở Mộ cũng không cách nào bảo trì trạng thái toàn thịnh, có thể dựa vào chỉ có Chiến Dã năm lần Đoạn Chi Trọng
Sinh, còn có hồn sủng của Liễu Băng Lam, hiện tại tiến hành quyết chiến
cao tầng với Hồn Minh là quá mức qua loa, hơn nữa chiến sĩ tầng giữa của Tam đại cung điện chiếm cứ ưu thế, không cần phải bởi vì cao tầng quật
khởi mà lập tức tiến hành chém giết với bọn họ. Trước hết nên mở rộng ưu thế từ tầng dưới chót đi.
- Dựa theo kế hoạch vốn có, trước đem
vùng phía nam Vạn Tượng Cảnh giáp giới với Thiên Hạ Cảnh này chiếm lấy,
tiến hành theo chất lượng!
Đồ Tôn Kha Ẩm nói ra.
Bố trí
chiến lược đương nhiên bọn họ đã làm tốt rồi. Hôm nay nói một lời tuyệt
đại đa số thành thị trong Vạn Tượng Cảnh nổi lên gió tanh mưa máu, nước
lửa giao hòa!
- Về cung điện nói sau.
Liễu Băng Lam đưa mắt nhìn qua Đồ Tôn, ý bảo tất cả mọi người quay về cung điện.
Lần này đại hoạch toàn thắng làm cho sĩ khí cao tầng Tam đại cung điện tăng nhiều, trên đường trở về thậm chí đã tiến lên xác nhận vào lúc tối
trọng yếu sẽ đứng về phía Tam đại cung điện.
Những tin tức này
đối với Tam đại cung điện mà nói không thể nghi ngờ là đáng mừng rỡ, rất rõ ràng thế lực trung lập cũng tán thành thực lực của Tam đại cung điện tăng nhiều.
Tam đại cung điện sừng sững mấy ngàn năm, cơ hồ mỗi
một vị cường giả đều có sâu xa với Tam đại cung điện, những người này
trước kia cho rằng Tam đại cung điện chiến đấu với Hồn Minh sẽ dữ nhiều
lành ít.
Nhưng sau một trận chiến này chỉ sợ sẽ có vô số người
đứng ra trợ giúp Tam đại cung điện đối lập với Hồn Minh, những người
trung lập này càng kiên định đứng về Tam đại cung điện, cho nên nói trận chiến đấu này thắng lợi có ý nghĩa hết sức trọng đại với Tam đại cung
điện!
Mà tất cả chuyện này đều quy công cho thanh niên đáng sợ kia, Sở Phương Trần!
Hắn đánh thắng một trận chiến không có khả năng thắng, như vậy có hắn thì
không có khả năng không thắng. Đây là chuẩn bị cho bước chiến tranh cuối cùng!
Trên đường trở về Sở Mộ có thể cảm giác được tất cả cao
tầng Tam đại cung điện đã khẳng định mình, đó là kính sợ và kính trọng
chân chính.
...
- Sở lão đệ, ngươi thiên hạ vô địch, lần này ngươi thật sự thiên hạ vô địch rồi.
Đằng Lãng vô cùng hưng phấn chạy tới bên cạnh Sở Mộ kêu to.
- Còn nhớ hai đại lý tưởng lớn nhất của nam nhân mà ta nói với ngươi
không, hiện tại ngươi có thể đã thực hiện được rồi, Đằng Lãng ta tuyệt
đối tin tưởng vững chắc ngươi sẽ làm được, lại nói tới hồn sủng Chiến
Thú Mặc Dã sau mấy lần Đoạn Chi Trọng Sinh, cảnh giới mạnh nhất không
biết như thế nào, có thể mạnh mẽ như Xá Tội Chi Hồ Lôi Quân hay không,
còn nữa nha, mấy hồn sủng khác ngươi nuôi thả có mạnh như Chiến Thú Mặc
Dã hay không?
Đằng Lãng hỏi xong lại hỏi làm cho Triêu Lãnh
Xuyên, Trầm Mặc, Bàng Duyệt không nhúng vào được, mà mấy nguyên lão khác đang khiếp sợ cũng ghé mắt nhìn qua, bởi vì vì bọn họ cũng rất muốn
biết câu trả lời mấy vấn đề Đằng Lãng hỏi.
Sở Mộ mỉm cười, thần bí khó lường làm cho người chung quanh không đoán được.
Sở Mộ không có để ý tới Đằng Lãng, hắn vươn tay vuốt ve tiểu Mạc Tà, lại nhìn qua Chiến Dã bên cạnh mình, mở miệng nói:
- Kế tiếp chúng ta phải đối mặt với địch nhân còn mạnh hơn nữa!
- Ô ô ô ~~~~~
- Rống rống ~~~~~~~
Tiểu Mạc Tà cùng Chiến Dã đồng thời kêu lên.
Chúng tại nói cho Sở Mộ chúng đã không thể chờ được!
Sở Mộ tươi cười vui vẻ, Chiến Dã mạnh như thế thế đã trở về, minh chủ thì
có bảy Thánh Vương cùng Lục Thần chi chủ hạn chế, như vậy chỉ còn nữ
nhân giả làm nữ thần cao cao tại thượng kia, ác mộng của nàng sắp tới
rồi.
Đông vực xa xôi.
Trong một thác nước to lớn đang đổ xuống ầm ầm, mây mù lượn lờ chung quanh giống như đám mây xông thẳng lên trời, vô cùng đồ sộ!
Thác nước này có vách đá nguy nga dựng đứng,bên cạnh thác nước chảy xiết là
một tòa cung điện to lớn đang đứng ở đó, cổ xưa yên lặng trang nghiêm,
bao phủ trong tuyết trắng hiện ra khí thế bàng bạc!
Bên ngoài cung điện một nam tử trung niên đang ngồi trên vách núi, gương mặt kiên nghị lạnh lùng hiện ra thần sắc tái nhợt!
Con mắt nam tử này vô cùng quái dị, mắt trái là của hắn bình thường nhưng
mắt phải của hắn không có lưu động, ánh mắt giống như mắt người chết!
- Chết... Vậy mà chết!
Âm thanh của nam tử này âm trầm đáng sợ, cơ bắp trên mặt của hắn run run, hắn đang kiềm chế tức giận đáng sợ.
Mắt trái tràn ngập tơ máu, mắt phải giống như nước lặng, bộ ngực nam tử không ngừng phập phồng, không ngừng hít sâu! !