Bọn họ thấy được Vong Mộng
lấy cảnh giới cao đẳng Bất Hủ hủy diệt hai quân đoàn, thấy được đám Hồn
sủng của vương giả đối kháng sáu nhân vật cấp chưởng môn.
Hết thảy những điều đó tạo thành cỗ nhiệt huyết dâng trào trong lòng bọn họ, nguyện ý phấn đấu hết mình chém giết địch nhân.
Một khi sa vào trong chiến đấu kịch liệt, một người rất khó giữ vững
tinh thần suy nghĩ chuyện gì đó, rất nhiều người sẽ rơi vào tình trạng
chết lặng, dần dần mất đi bản ngã. Trong đầu bọn họ chỉ còn lại tín niệm duy nhất, đó là giết chết địch nhân.
Sau khi hết thảy mọi chuyện kết thúc, rồi lại thấy mình còn sống hiển
nhiên là vui mừng hớn hở. Có gì vui hơn tận mắt chứng kiến cảnh tượng
địch nhân sợ hãi cắm đầy chạy trốn?
Có cảm giác nào sướng khoái bằng tự tay chém giết địch nhân, nhìn thấy đối phương vô lực ngã xuống trong vũng máu? Phải biết rằng, trước đó ít lâu, đám người này đã dùng thái độ khinh miệt đối đãi với cư dân Tân
Nguyệt Địa.
Trận chiến này thắng lợi rồi?
Trong đầu mỗi người hiện lên một câu này, đồng thời cũng cảm thấy nghi vấn chuyện này có phải là thật không?
Mà sự thật diễn ra ở trước mắt nói cho bọn họ biết phe mình quả thật
thắng lợi rồi. Bọn họ thành công đánh lui đại quân chinh phạt, đây chính là liên minh tám thế lực lớn với quy mô khổng lồ nhất, lực lượng cường
đại nhất. Thế nhưng, đối phương vẫn bị Tân Nguyệt Địa đánh đuổi ra
ngoài.
"Sở Mộ, có muốn đuổi theo không?"
Triêu Lãnh Xuyên kích động hỏi.
Nói thật ra đây là trận chiến đầu tiên Triêu Lãnh Xuyên tự mình chỉ
huy quân đoàn Tân Nguyệt Địa, hắn thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần hi
sinh. Nhưng không ngờ tình hình chiến đấu xuất hiện tình huống nghịch
chuyển quỷ dị như thế. Sức mạnh của đại quân Yểm Ma và Hoa yêu đã vượt
ra khỏi tưởng tượng của hắn.
Quan trọng nhất là Yểm Ma phân cách chiến trường, Hoa yêu ngăn chặn
đường lui và tạo ra bẫy rập diệt sát. Cuối cùng là Tân Nguyệt quân dốc
toàn lực xung phong tạo thành ba đường đột kích vô cùng hoàn mỹ, lấy hi
sinh nhỏ nhất đổi lấy một phần ba quân đoàn địch nhân. Trên đời này còn
có trận thắng lợi nào vĩ đại như vậy không?
Tất cả mọi người không nhịn được lệ nóng doanh tròng, vui mừng ôm chầm lấy nhau.
"Sở vương, thống soái, không thể đuổi theo. Quân đoàn Hoa yêu không
thích hợp truy kích tương đương với chúng ta giảm bớt một quân đoàn. Hơn nữa, bọn họ rất thông minh, trong lúc rút lui đã phân ra hai cánh chèn
ép thế trận tam giác của chúng ta. Một khi chúng ta xuất kích, bọn họ sẽ tiến quân thần tốc, quay ngược lại thọc sâu vào trận doanh của tướng
lĩnh, thậm chí là tìm đường xông vào Đông Cuồng Lâm quan ải."
Quân sư La Nghị vội vàng ngăn cản.
Sở Mộ khẽ gật đầu, liên minh chinh phạt lần này đã bị đả kích nghiêm
trọng, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn còn có mười mấy vạn quân đoàn, bây giờ xua quân truy kích đúng là hành động nguy hiểm.
Sở Mộ và Hồn sủng trải qua trận đại chiến này đã mệt mỏi lắm rồi, nếu
tiếp tục chiến đấu rất có thể sẽ gặp phải tình huống bất lợi.
Chỉ cần thủ hộ Tân Nguyệt Địa an toàn là được rồi, mọi chuyện cứ để
sau này từ từ tính. Huống chi địch nhân đã thất bại thê thảm, xem như là dạy dỗ cho bọn họ một bài học nhớ đời.
Hồi lâu sau, rốt cuộc quân đoàn địch nhân biến mất ở cuối đường chân
trời, lưu lại một bãi chiến trường đất đá gồ ghề tràn ngập khói bụi điêu tàn.
“Thắng rồi !”
“Chúng ta thắng rồi !”
“Ha ha ha ~~~
!”
Tân Nguyệt quân đồng loạt lớn tiếng hoan hô sau khi bóng dáng địch
nhân biến mất khỏi tầm mắt, cả bầu trời rộng lớn và rừng rậm cũng bị
thanh âm rung chuyển dào dạt. Giờ phút này tất cả mọi người từng trải
qua cảm giác thấp thỏm, lo âu cho đến bình tĩnh, liều mạng chiến đấu,
cuối cùng mới cảm nhận được niềm vui tột độ khi giành lấy thắng lợi.
Bọn họ thề chết thủ hộ vùng đất của mình, thủ hộ người nhà, thủ hộ lòng tự tôn của chính mình.
Không chiến đầu hàng vĩnh viễn bị xem là kẻ thất bại, chỉ có ngoan
cường phấn đấu mới được người khác coi trọng. Địch nhân cường đại như
thế cũng bị đánh bại đấy thôi !
"Chiến tranh còn chưa kết thúc !"
Ánh mắt Vũ Bá nhìn theo phương hướng đại quân rút lui, ngữ khí có vẻ lo lắng.
Địch nhân vẫn còn rất đông, chỉ cần nghỉ ngơi điều chỉnh một đoạn thời gian ngắn sẽ có thể phát động tiến công một lần nữa.
Bây giờ đại quân Yểm Ma và Hoa yêu đã bại lộ, lần tới bọn họ chắc chắn sẽ có biện pháp đối phó chu toàn. Không đến nổi bị đánh cho không kịp
trở tay như trước.
Mặc dù chênh lệch lực lượng giữa Tân Nguyệt quân và địch nhân đã rút
ngắn rất nhiều, nhưng mà Đông Cuồng Lâm chỉ là một trong những chiến
trường chính, ngoài ra còn có ba chiến trường khác tình huống không hề
lạc quan.
"Bất kể như thế nào, Đông Cuồng Lâm quan ải đã an toàn rồi. Chúng ta xem như thắng lợi một nửa."
Triêu Lãnh Xuyên cười nói.
"Ừ !"
Sở Mộ gật đầu xác nhận.
Quả thật Đông Cuồng Lâm là chiến trường trọng yếu nhất, hiện tại nơi
này đã an toàn. Những chiến trường còn lại hẳn là không thể phát sinh sự tình ngoài ý muốn.
Bên phía hải vực, hải quân Ô Bàn đến bây giờ còn chưa có động tĩnh.
Nhưng mà hải vực nằm trong sự quản lý của Ngư nhân công chúa Lam Thiếp
hiển nhiên là vô cùng an toàn.
Sở Mộ chỉ hơi lo lắng ở chiến trường Vân Môn quan ải.
Quân đoàn trú đóng tại Vân Môn quan ải không nhiều lắm, cường giả chân chính chỉ có Vân Môn lão nhân, Diệp Hoàn Sinh và một nhóm sư huynh đệ.
Bọn họ sẽ phải đối mặt với đội quân Trừng Phạt điện cường hãn nhất Thần Tông.
Thành viên Trừng Phạt điện vốn là lực lượng tinh nhuệ của Thần Tông,
chịu trách nhiệm xử lý những nhiệm vụ khó khăn. Quân đoàn này khó đối
phó hơn những thế lực khác nhiều lắm.
"Hạ Chỉ Hiền, ngươi chỉ huy đám Hoa yêu rải khắp tường thành, vẫn duy trì trạng thái cảnh giác."
Triêu Lãnh Xuyên nói với Hạ Chỉ Hiền.
Hạ Chỉ Hiền gật đầu, bắt đầu điều khiển quân đoàn Hoa yêu bao bọc tường thành Đông Cuồng Lâm.
Ngay sau đó Triêu Lãnh Xuyên ra lệnh cho Tân Nguyệt quân trở về nghỉ ngơi và thay phiên nhau phòng thủ.
Địch nhân đi rất nhanh, nhưng ai dám cam đoan liên minh chinh phạt
không biết thừa dịp Tân Nguyệt Địa buông lỏng cảnh giác đột nhiên quay
lại tập kích?
Tân Nguyệt quân bắt đầu quay về nghỉ ngơi, còn lại Thánh vệ quân và
đội ngũ Hồn sủng sư tự do cũng được Triêu Lãnh Xuyên an bài nhiệm vụ, từ từ tản ra canh gác những nơi trọng yếu trong khu vực Đông Cuồng Lâm
quan ải. Hắn làm như thế để bảo đảm mọi người có thể phản ứng nhanh nhất trong trường hợp có biến.
Đội quân hậu cần bắt đầu trị liệu người và sủng bị thương, đây chính
là công việc nặng nhọc nhất trong chiến tranh. Mỗi lần chiến đấu kết
thúc, số người bị thương lại tăng lên chóng mặt, thậm chí thường xuyên
xuất hiện tình huống tử vong do không kịp thời cứu chữa.
Diệp Khuynh Tư đứng dưới tường thành, triệu hoán ra tất cả Hồn sủng của mình.
Nàng và Hồn sủng không ngừng buông thả kỹ năng trị liệu vào khu vực
người và sủng bị thương. Đồng thời duy trì quầng sáng năng lượng giải
độc và làm dịu thương thế.
Kỹ năng trị liệu quy mô lớn nhất định là tiêu hao tinh thần lực rất
lớn, chỉ mới trị liệu cho một phần ba thương binh, sắc mặt Diệp Khuynh
Tư đã trắng bệch.
"Tạm ổn rồi, lưu lại một chút tinh thần lực đi. Bên kia còn có rất nhiều người trọng yếu hơn cần ngươi cứu trị."
Hạ Chỉ Hiền lên tiếng ngăn cản Diệp Khuynh Tư.
"Không sao, ta vẫn có thể trị liệu thêm chút nữa."
Bởi vì Diệp Khuynh Tư có dược tề khôi phục hồn lực.
Những người bị thương ở đây là vì chiến đấu bảo vệ Tân Nguyệt Địa. Bọn họ có thể sống sót trở về đã là may mắn lắm rồi, không thể nào để cho
mọi người tử vong chỉ vì không kịp cứu chữa.
"Ngươi đi giúp Sở Mộ, Mục Thanh Y, Triêu Lãnh Xuyên, bọn họ và Hồn
sủng bị thương không nhẹ. Vào lúc này bọn họ là những người trọng yếu,
không thể ngã xuống. Những người bị thương ở đây giao cho ta, quân đoàn
Hoa yêu trị liệu vẫn tốt hơn một mình người. Ta sẽ bảo đảm tất cả mọi
người đều được hồi phục."
Hạ Chỉ Hiền tiếp tục khuyên nhủ.
Hạ Chỉ Hiền là Hồn sủng sư phụ trợ hiển nhiên là am hiểu trị liệu,
cộng thêm đội quân Thánh Lam Hoa đúng là phát huy tác dụng rất lớn.
Phải trải qua chiến tranh mới biết được Hồn sủng sư phụ trợ đáng quý tới cỡ nào.
Tân Nguyệt Địa nhờ đó quân đoàn Hoa hệ Hồn sủng hỗ trợ sẽ giảm bớt tỉ
lệ tử vong sau khi kết thúc trận chiến. Đồng thời quân đội sẽ khôi phục
lực chiến đấu với tốc độ nhanh nhất. Dựa vào đó bọn họ càng đánh càng
mạnh, ưu thế càng ngày càng lớn.
Diệp Khuynh Tư cũng không kiên trì nữa, quả thật là những vị thống
soái cần phải được ưu tiên cứu chữa. Nhất là Sở Mộ, một mình hắn lúc nãy ngăn cản vạn quân, lực chiến sáu đại chưởng môn. Chỉ cần hắn khôi phục
chiến lực, vậy thì Đông Cuồng Lâm xem như an toàn tuyệt đối.
Diệp Khuynh Tư đi đến nơi mấy vị chủ soái nghỉ ngơi, thấy được đám
người này đang tập trung chữa thương cho Hồn sủng. Một nhóm nữ Hồn sủng
sư phụ trợ đứng bên cạnh trị liệu chọ bọn hắn.
"Nàng đến rồi hả ?"
Sở Mộ mỉm cười hỏi.
"Ừ, có khỏe không?"
Diệp Khuynh Tư trước tiên kiểm tra thương thế cho Sở Mộ.
"Ngươi trước tiên chữa trị cho Thanh Y, nàng bị thương rất nặng."
Sở Mộ chỉ chỉ căn phòng bên cạnh, ý bảo Mục Thanh Y đang ở trong đó.
"Cũng được, ngươi cẩn thận đó, đừng để vết thương chuyển biến xấu."
Diệp Khuynh Tư mỉm cười ôn nhu, sau khi dặn dò một câu liền dẫn Linh Âm Thiếp tiến vào phòng Mục Thanh Y.
Diệp Khuynh Tư mới vừa tiến vào phòng, quân sư La Nghị đã vội vã chạy vào, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.
Triêu Lãnh Xuyên nhìn thấy nét mặt quân sư là biết sự tình không lành, mở miệng hỏi:
"Chuyện gì ?"
"Vân Môn… Vân Môn thất thủ..."