Diệp Khuynh Tư biết Sở Mộ
cũng có thời điểm mệt mỏi và suy yếu, nhưng hắn chỉ lộ ra ở trước mặt
nàng. Mà lúc này, Sở Mộ đang ôm nàng thật chặt, hơi thở cũng không có an ổn như mọi khi.
Vì thế Diệp Khuynh Tư biết trong lòng hắn đang ẩn giấu chuyện gì đó, rất có thể chuyện này đang làm tổn thương bản thân hắn.
Cảm giác mệt mỏi và suy yếu là bởi vì chiến đấu lâu dài, thần kinh
căng thẳng cùng với khổ tu quá lâu sẽ dẫn đến thân thể và tinh thần đi
đến thời điểm quá độ. Hắn cần phải nghỉ ngơi hồi phục.
Cảm giác lo lắng, bất an là bởi vì tín niệm trong nội tâm bị phá vỡ,
từ đó tinh thần không còn cột trụ chống đỡ mới nhanh chóng suy sụp. Sở
Mộ là người tâm tính kiên định, tín niệm vững chắc chưa từng dao động,
cho nên Diệp Khuynh Tư rất ít khi thấy hắn biểu hiện ra một mặt yếu ớt
như thế này.
Nhưng lúc này đây, nàng đã thấy được trạng thái suy yếu nhất của hắn từ trước đến giờ.
Hắn giống như một đứa nhỏ rời khỏi phạm vi an toàn, trong lúc vô tình
hắn ôm nàng thật chặt, tựa hồ sợ hãi buông tay ra sẽ đánh mất nàng. Lúc
nãy hắn vừa ôn nhu vừa cuồng nhiệt, nàng biết đây biểu hiện của tình
yêu, nhưng trong đó vẫn tồn tại một chút gì đó thương tổn cần thông qua
cảm giác yêu thương để che giấu sợ hãi.
Diệp Khuynh Tư không biết tại sao hắn biến thành như vậy, loại chuyện
này vốn không nên thuộc về hắn. Vì thế nàng rất lo lắng, rồi lại không
dám lập tức tra hỏi, chỉ có thể phụng bồi hắn truy hoan, chờ đợi thời cơ thích hợp.
Đối với những người tín niệm cứng rắn như sắt, hầu như không thể phá
vỡ. Nhưng một khi suy sụp cũng có nghĩa là rất khó hồi phục.
Cũng may là hôn lễ đã an ủi một chút vết thương tâm linh trong lòng
hắn, Diệp Khuynh Tư cảm giác được hắn từ từ bình ổn tinh thần trở lại
mới lên tiếng hỏi thăm.
"Tại sao cái gì cũng không thể gạt được ngươi nhỉ ?"
Sở Mộ cười khổ nói.
Hắn vẫn cảm thấy mình ẩn giấu rất tốt rồi, cũng cảm thấy tâm tình đã
bình phục vài phần, thì ra trong lúc vô tình vẫn biểu hiện qua hành vi,
cử chỉ. Có lẽ ở trước mặt người thân mật nhất, hắn căn bản không cần ẩn
giấu, để lộ vết thương ra ngoài một cách tự nhiên. Bởi vì trong tiềm
thức của hắn, Diệp Khuynh Tư là thê tử, là một vị Linh sư, nàng có thể
trị liệu thân thể và linh hồn bị thương cho hắn.
"Đó là vì ngươi chưa bao giờ có ý lừa gạt ta, ngay cả tìm nữ nhân cũng dám nói với ta. Ngươi không nói, ta làm như không nhìn thấy là tốt
rồi."
Diệp Khuynh Tư giả vờ tức giận.
Sở Mộ có chút lúng túng, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải.
Diệp Khuynh Tư thấy Sở Mộ im lặng liền nhẹ giọng nói:
"Thật ra ta không trách ngươi. Cẩn Nhu cũng rất đáng thương, nàng sợ
khác người nhìn thấy bộ dáng của mình, chỉ có ngươi mới để cho nàng yên
tâm trò chuyện. Còn nhớ rõ đại hội Thiên Hạ Quyết, thời điểm chúng ta
cùng nhau tiến vào Bất Hủ thành không? Chúng ta đoán không ra nàng đang
suy nghĩ gì, muốn làm chuyện gì, khi đó ta biết nàng muốn tìm kiếm trợ
giúp của ngươi, nhưng thấy ta và ngươi đi chung một chỗ, cuối cùng nàng
lựa chọn im lặng rời đi. Sau đó một thân một mình tìm cách cứu phụ thân
của mình."
Sở Mộ không phát hiện những chi tiết này, bởi vì hắn không có tâm tư nhạy cảm, cẩn thận như Diệp Khuynh Tư.
Hồi tưởng lại ngày đó tại cảnh thứ bảy, hắn cùng đột phá cảnh với Cẩn
Nhu công chúa đã hắ trợ giúp nàng khi gặp địch nhân cường đại. Nhưng sau đó nàng không biết mở miệng như thế nào, bởi vì nàng muốn làm một
chuyện rất khó nói.
Đến cảnh thứ chín tại Bất Hủ thành, Cẩn Nhu công chúa chủ động tìm tới Sở Mộ, hơn nữa lại còn chia sẻ bản đồ Bất Hủ thành với Sở Mộ.
Tấm bản đồ này hẳn là Cẩn Nhu công chúa chuẩn bị từ trước vì mục đích
tìm kiếm địa phương phụ thân bị phong ấn. Nàng xuất hiện lần nữa là muốn nhờ Sở Mộ trợ giúp, đáng tiếc là nàng không có cách nào mở miệng.
Khi đó, Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư đã công khai đi lại với nhau rồi, Cẩn Nhu công chúa không có lý do gì cầu xin người khác trợ giúp mình làm
chuyện nguy hiểm như vậy.
"Lần này không phải là vì chuyện tình phụ thân ngươi đó chứ?"
Diệp Khuynh Tư bắt đầu dò hỏi.
Sở Mộ há miệng thật to, ánh mắt kinh ngạc nhìn vào Diệp Khuynh Tư:
"Nàng là con giun trong bụng ta sao?"
"Nói cái gì đó !"
Diệp Khuynh Tư trừng mắt liếc hắn, lên tiếng giải thích:
"Trước kia ngươi thường nói mình đi trên con đường Hồn sủng sư là do
phụ thân dẫn dắt. Hắn đã phác hoạ cho ngươi một bảng danh sách Hồn sủng
hoàn chỉnh, hắn giúp ngươi có lòng tin chấp nhất đối với năng lực bản
thân. Ta nghĩ là phụ thân ngươi có địa vị rất trọng yếu trong lòng
ngươi, đồng thời cũng hỗ trợ giúp cho tín niệm của ngươi vững chắc không gì phá nổi. Ta nghĩ cũng chỉ có hắn mới có thể khiến ngươi đột nhiên
mất đi phương hướng."
Sở Mộ gật đầu xác nhận, thở ra một hơi buồn man mác.
Thời điểm tại Yểm Ma đảo, hắn không có từ bỏ tính mạng hèn mọn là bởi
vì hắn biết nếu như mình chết trên hoang đảo sẽ làm cho phụ thân thất
vọng. Chỉ cần nhìn thấy hắn lộ vẻ thất hồn lạc phách khi Sở Mộ mất đi
một hồn không có cách nào trở thành Hồn sủng sư là biết rõ hắn đặt bao
nhiêu hi vọng lên người nhi tử rồi.
Sau khi rời khỏi Tù đảo, mặc dù nguy hiểm tầng tầng, khó khăn vạn vạn, nhiều lần vượt qua hiểm tử hoàn sinh, nhưng nội tâm Sở Mộ vẫn mênh mông như biển lớn, nhiệt huyết vẫn bốc cháy hừng hực trong tim. Bởi vì hắn
có thể tưởng tượng được thời điểm phụ thân thấy mình đã là một Hồn sủng
sư cường đại sẽ vui sướng cỡ nào.
Từ Cương La thành nho nhỏ, đến chiến đấu oanh liệt tại Cổ thành, chém
giết sinh tử với Hạ Nghiễm Hàn, rồi đến Đại Sở thế gia, vượt qua Tây
giới, Ly thành, Thiên Hạ thành, Vạn Tượng thành, Đông Cuồng Lâm… Sau đó
rời khỏi Tân Nguyệt Địa, tiến vào Tranh Minh đại địa, tiếp tục chiến
đấu, tiếp tục tu luyện chưa bao giờ ngừng nghỉ...
Sở Mộ vẫn luôn tiến về phía phía đông, không ngờ mình lại có thể đi xa như vậy. Thậm chí hắn đã ma hóa rồi thức tỉnh giống như trải qua một
lần luân hồi, tín niệm trong lòng hắn vẫn cứng rắn như sắt.
Nhưng mà ngay khi hắn nhìn thấy bóng lưng kia biến mất cùng với Ấn cốc sụp đổ, trong lòng hắn cũng có cảm giác tất cả mọi thứ sụp đổ theo.
Sở Mộ bây giờ đã trưởng thành, nhưng khi tín niệm gầy dựng từ nhỏ biến mất, hắn có cảm giác giống như lọt vào hầm băng tối tăm, ngay cả lục
phủ ngũ tạng cũng bị đông cứng.
Hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu, đầu óc không có cách nào vận chuyển nổi.
Sở Mộ rất khó nói chuyện này với Cẩn Nhu công chúa, cũng không thể nói với mẫu thânBăng Lam. Chỉ có Diệp Khuynh Tư mới có thể mang lại cho hắn một chút ấm áp.
Hắn thật sự hi vọng mọi chuyện sẽ đúng như lời Cẩn Nhu công chúa nói,
phụ thân Sở Thiên Mang lợi dụng năng lực đặc thù của Dị Tông Yêu trốn ra khỏi Ấn cốc.
Nhưng nếu hắn trốn không thoát thì sao?
Sở Mộ đúng là sợ hãi một ngày nào đó điều này biến thành sự thật.
Sở Mộ biết mình chỉ là lo lắng vô ích, nhưng đây là một người cực kỳ
trọng yếu đối với hắn. Quan trọng nhất là phụ thân bởi vì cứu hắn mới
sao vào trong không gian phong bạo. Ấn cốc sụp đổ, còn có nguyên thủ hải quân bức bách, tình cảnh như thế đúng là cửu tử nhất sinh.
Sở Thiên Mang là người tạo nên tín niệm kiên định cho Sở Mộ, cũng là thân nhân mà hắn coi trọng nhất.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, hắn liền cảm thấy tương lai mù mịt, đầu
óc tràn đầy khủng hoảng. Đây là nguyên nhân tại sao Diệp Khuynh Tư nói
hắn thất hồn lạc phách.
May mà Sở Mộ còn có người tâm sự, đồng thời buổi hôn lễ với Diệp
Khuynh Tư vô cùng đúng lúc. Nó giúp cho vết thương tinh thần hắn dần dần khép lại.
Diệp Khuynh Tư không có trấn an quá nhiều. Sở Mộ là một người kiên
cường, chỉ cần nhìn thấy ánh sáng bản thân hắn sẽ khôi phục rất nhanh.
Bởi vì hắn biết bên cạnh còn có rất nhiều người quan tâm mình, và đáng
để hắn quan tâm lại. Dù sao đi nữa, Ấn cốc sụp đổ không phải là toàn bộ
thế giới sụp đổ.