Bên kia thể lực Tinh Hà Điểu đã đạt tới cực hạn, cho dù Thành phu nhân
thật sợ hãi nhưng không muốn nhận thua, cắn chặt răng quyết định dùng
tính mạng Tinh Hà Điểu trao đổi.
Liễu Băng Lam lập tức phát hiện, làm cho Tinh Không Ai Linh thi triển kỹ năng bảo hộ, để Tinh Hà Điểu
ngăn cản thêm một kích của Vạn Túc Ngô Công, cuối cùng quyết đoán đem
Tinh Hà Điểu thu hồi vào hồn sủng không gian.
Đã không còn cơ hội hiếp bức, sắc mặt Thành phu nhân lập tức tái nhợt.
Hiện tại nàng chỉ có hai lựa chọn, hoặc là dùng Vạn Túc Ngô Công tiếp tục
chiến đấu cùng Tinh Không Ai Linh, hoặc là lập tức đầu hàng, để nữ nhân
kia phóng thích Tri Chu Hoa Quỷ của mình.
- Ta…ta nhận thua!
Rốt cục Thành phu nhân cắn chặt răng, mang theo vẻ không cam lòng nói.
Lục Ngọc Cầm rất nhanh ra mặt tuyên bố ngưng cuộc chiến, lúc đó Thành phu
nhân thấy Liễu Băng Lam còn chưa thả ra Tri Chu Hoa Quỷ, nhất thời giận
dữ nói:
- Mau thả hồn sủng của ta!
Liễu Băng Lam lãnh đạm
nhìn thoáng qua Thành phu nhân, căn bản không thèm để ý tới tiếng gầm
giận dữ của nàng, trực tiếp cùng Tinh Không Ai Linh bay về bên chỗ của
Tân Nguyệt Địa, lúc đi Liễu Băng Lam vẫn hờ hững nói một câu với Thành
phu nhân:
- Đã muộn!
Vận khí của Tri Chu Hoa Quỷ không tốt lắm, hơn nữa bản thân nó lại không biết không gian thuật, ngay ban đầu
khi gặp được cơn gió bị nó ngăn cản thì ngay kế tiếp liên tục trúng vài
cơn gió làm thân thể nó bị phá thành mảnh nhỏ.
Liễu Băng Lam thấy Thành phu nhân còn chưa từ bỏ ý định, vì vậy để Tinh Không Ai Linh niệm chú ngữ.
Ánh mắt Tinh Không Ai Linh lóe ra, một đạo vết rách không gian xuất hiện,
ngay sau đó từng phiến đóa hoa màu đen trộn nát từ bên trong bay lả tả
ra ngoài, trung ương đóa hoa là một khối thi thể vỡ nát hoàn toàn, chỉ
có thể từ trong màu sắc đại khái đoán được chính là Tri Chu Hoa Quỷ.
Thành phu nhân đứng ngây tại chỗ, hồn ước bị đứt đoạn khiến gương mặt nàng
trắng bệch như giấy, đôi mắt trừng lớn tràn đầy tơ máu.
- Ngươi…ta muốn giết ngươi!
Thành phu nhân cơ hồ phát điên, khống chế Vạn Túc Ngô Công hướng Liễu Băng Lam đằng đằng sát khí phóng tới.
Lục Ngọc Cầm nhíu mày, cuộc chiến đã chấm dứt, Thành phu nhân còn phát động công kích, đây rõ ràng làm trái với quy định.
Lục Ngọc Cầm đang định ra tay, Liễu Băng Lam tựa hồ đã liệu trước nữ nhân
ác độc kia sẽ có cử động như thế, Tinh Không Ai Linh ở bên cạnh đã sớm
hoàn thành bố trí xong tinh đồ, vô số tinh quang lập tức khuếch tán.
Mỗi một đạo hào quang đều ẩn chứa năng lượng, Vạn Túc Ngô Công cùng Thành
phu nhân vừa đến gần đã bị hào quang đánh trúng, thân thể lập tức bay ra ngoài.
- Băng…
Thành phu nhân cùng Vạn Túc Ngô Công đụng ngã một ngọn núi tuyết, ngay tức khắc bị chôn vùi bên dưới đống hoang tàn.
Nhìn thấy Thành phu nhân vô cùng chật vật, trên mặt người của Vân Cảnh đều
lộ vẻ không thể tin tưởng.
Phải biết rằng thực lực Thành phu nhân đã đứng vào hàng ngũ năm người đứng đầu
Vân Cảnh, nhân vật như vậy ở tại Vân Cảnh không thể nghi ngờ là bách
chiến bách thắng.
Kết quả nàng thua bại, thua trong tay vị nữ cảnh chủ Tân Nguyệt Địa!
Lúc này ánh mắt mọi người đã không còn nhìn lên Thành phu nhân mà tề tụ trên người vị nữ cảnh chủ khiến người khâm phục kia.
Thế gian rộng lớn, nữ nhân xinh đẹp luôn có nhiều, nhưng chỉ riêng nữ nhân
xinh đẹp vẫn không đủ rơi vào trong mắt các hồn sủng sư. Mà một nữ nhân
vừa có được thực lực lẫn năng lực xuất chúng thật sự là hiếm có!
Liễu Băng Lam thắng lợi làm thật nhiều người của Tân Nguyệt Địa càng thêm sùng bái lẫn kính nể vị Nữ Tôn điện hạ kia!
Trong đoạn thời gian thật dài ngày trước, mọi người đều cho rằng thực lực của vị Nữ Tôn điện hạ đại khái chỉ ngang ngửa với Hùng Thủ ngày xưa, nhưng
không ai nghĩ tới khi địch nhân càng thêm cường đại xuất hiện ngay trước mặt bọn họ, Nữ Tôn điện hạ bộc phát ra thực lực chân chính đã viễn siêu sự tưởng tượng của mọi người.
Cường đại như thế, nhưng lại điệu
thấp như vậy, trong thế giới hồn sủng truy danh trục lợi thật sự phi
thường hiếm thấy, trong lúc nhất thời thanh âm tiếng hoan hô “Nữ Tôn
điện hạ” vang lên không ngừng, mà những người của ngoại cảnh cũng đều
nhớ kỹ tên nàng.
Ở ngoại cảnh đồng dạng cũng có một ít nữ tử tài
hoa xuất chúng, vì vậy sẽ tự nhiên hình thành sự sắp xếp thứ tự của nữ
hồn sủng sư, nói vậy sau trận chiến này, danh hiệu Nữ Tôn Liễu Băng Lam
sẽ được xuất hiện trên bài hành bảng ở các đại cảnh.
…
Thực lực hiện tại của Liễu Băng Lam thật sự mang tới nỗi kinh ngạc không nhỏ cho Sở Mộ.
Sở Mộ cũng không để Liễu Băng Lam tiếp tục chiến đấu, kế tiếp cần đối mặt
với ba người nhất định là người mạnh nhất Vân Cảnh, sức chiến đấu của
Liễu Băng Lam không còn được bao nhiêu, nếu như dùng thái độ tiêu hao
ngược lại sẽ có thể bị bọn hắn giết chết.
Bạch Ngữ cùng Liễu Băng Lam tự mình giải quyết bốn đối thủ, như vậy đã đủ!
- Cẩn thận một chút!
Liễu Băng Lam nhìn Sở Mộ nói.
Mặc dù biết Sở Mộ còn có vài lá bài tẩy nhưng kế tiếp hắn phải đối chiến
với ba người cực mạnh của Vân Cảnh, Liễu Băng Lam đương nhiên sẽ lo
lắng.
Sở Mộ gật gật đầu, trực tiếp bước lên hư không đứng trên bầu trời đỉnh núi.
Gã cảnh chủ cuối cùng của Tân Nguyệt Địa xuất chiến, trong lúc nhất thời ánh mắt tất cả mọi người đều tụ tập trên người Sở Mộ.
Thực lực của Bạch Ngữ cùng Liễu Băng Lam khiến trong lòng người vây xem nổi
lên không ít gợn sóng, bọn họ thật muốn biết vị cảnh chủ thứ ba sẽ như
thế nào!
- Vị cảnh chủ kia làm sao còn trẻ tuổi như vậy?
Vị nữ cảnh chủ Tuyền Cảnh tò mò nhìn Sở Mộ hỏi.
- Thiệu phu nhân, ta có hỏi thăm những người khác, họ nói người kia là Sở Vương, cảnh chủ chân chính, thực lực cực mạnh!
Ánh mắt Thiệu phu nhân Tuyền Cảnh lập tức có biến hóa, lại một lần nữa cẩn thận dò xét Sở Mộ.
Thực lực của Liễu Băng Lam cùng Bạch Ngữ đã phi thường xuất chúng, nếu như nam tử trẻ tuổi kia còn cao hơn cả bọn họ…
Phải biết rằng ở các đại cảnh thực lực thành viên trẻ tuổi đứng đầu cũng đã
là đê đẳng chủ tể, ngẫu nhiên xuất hiện vài tuyệt thế kỳ tài mới bước
tới trung đẳng chủ tể, nhưng nhiều nhất chỉ có một hồn sủng trung đẳng
chủ tể.
Nhưng theo thực lực của hai phó cảnh chủ Tân Nguyệt Địa
biểu hiện mà xem, vị thanh niên áo trắng khẳng định đã vượt qua trung
đẳng chủ tể.
- Mau nhìn mau nhìn, vị kia chính là Sở Mộ Sở đại ca mà ta đã nói, hắn mạnh phi thường, tuổi trẻ đệ nhất cao thủ của Vân
Cảnh căn bản không có tư cách đánh đồng với hắn!
Liêu Ngữ nhìn thấy Sở Mộ xuất chiến, hưng phấn kêu lên.
- Có điểm nhìn quen mắt…Hắn thực sự lợi hại như lời ngươi nói sao?
Thiếu nữ kia hỏi.
- Ta cũng không tin, hắn càng lợi hại nhưng làm sao vượt qua được sự lợi
hại của Ngô Trấn cương thống, đối thủ kế tiếp của hắn rất có thể chính
là Ngô Trấn cương thống!
Lúc này mọi người đều đang suy đoán người của Vân Cảnh ra đối chiến sẽ là ai.
Khi mọi người nhìn thấy nam tử mặc giáp y màu đen, khống chế một đầu Thạch
Dực Long bay vào trong chiến trường, nhất thời kêu lên:
- Là cương thống Ngô Trấn!
Chức vị cương thống đại biểu địa cương, không thuộc địa cảnh quản hạt, nhưng cương thống có nghĩa vụ bảo hộ lãnh thổ địa cương thuộc về mình, bất kỳ lãnh thổ nào muốn độc lập đều phải vượt qua cửa ải cương thống này!
Thanh danh cương thống Ngô Trấn ở tại Vân Cảnh cho dù là mấy địa cảnh khác
đều biết, bất luận kẻ nào nhắc tới tên hắn đều lộ ra vẻ kính nể cùng
cung kính!
Khí phách của Thạch Dực Long thật tàn bạo, hình thể
không lớn bằng Vạn Túc Ngô Công, nhưng khi trôi nổi trên không trung lại vẫn cho người ta cảm giác áp bách như ngọn núi lớn.
- Tiểu tử, lần trước chúng ta còn chưa đánh xong, lần này xem như có kết thúc!
Cương thống Ngô Trấn nở nụ cười thô cuồng.
Sở Mộ nhìn thoáng qua Thạch Dực Long, nở nụ cười:
- Thạch Dực Long của ngươi nhìn qua vẫn thật hung tàn, lại làm sao có bộ dáng như sợ ta!
- Vớ vẩn!
Ngô Trấn cương thống quát lạnh một tiếng, tiếp tục nói:
- Lần này ta sẽ đem ngươi cùng hồn sủng của ngươi nghiền thành thịt vụn!
- Ngao…
Thạch Dực Long há miệng, tiếng rít gào khủng bố nhất thời khiến chung quanh cát bay đá chạy, bụi mù bao phủ.
Sở Mộ cũng không gọi về hồn sủng, thậm chí tiểu Mạc Tà dựa trên bả vai hắn cũng không có ý xuất thủ.
Sở Mộ nhìn cát đá cuồng bạo đánh tới trước mặt, khóe miệng hiện lên vẻ cao ngạo, trong nháy mắt từ vẻ lạnh lùng biến thành tà dị, ngân sắc ma diễm dâng lên, đem dáng tươi cười yêu dị dừng lại trên gương mặt của hắn.
- Hô hô hô hô…
Ngân sắc ma diễm rất nhanh thiêu đốt khắp toàn thân hắn, một thân khí tức
cuồng ma đem toàn bộ cát bay đá chạy cuốn tới ngăn trở ngay bên ngoài.
Mặc dù thân thể hình người nhưng lại giống như kim loại thủy ngân đúc
thành, ma diễm hiêu trương tùy ý bay tung, dáng cười yêu dị làm người ta không rét mà run, Sở Mộ ở trước mắt bao người trực tiếp hóa thân thành
bán ma!
- Lại…lại là bán ma! Người này cũng là một dị nhân!
Vị bán ma thứ hai xuất hiện làm trong lòng người vây xem gợn sóng quay cuồng.
Bản thân dị nhân hệ ở trong thế giới hồn sủng là trường hợp đặc biệt nhất
trong những trường hợp đặc biệt, vừa rồi Bạch Ngữ ma hóa làm mọi người
bị rung động không nhỏ, ai biết trong Tân Nguyệt Địa còn có vị bán ma
thứ hai, càng làm người ta hoảng sợ chính là khí tức của vị bán ma thứ
hai còn cường đại hơn người thứ nhất!
Lúc này ánh mắt Thần Tông
chủ quan Lục Ngọc Cầm nhìn chằm chằm Sở Mộ, khó trách phía trước nàng
cảm giác nam tử kia có địa phương khiến người nhìn không thấu, nguyên
lai hắn là một ma nhân!
Đám người Lý Húc sầm mặt nhìn Sở Mộ, trên thực tế Lý Húc đã nghe thủ hạ báo cáo Tân Nguyệt Địa có hai bán ma,
nhưng Lý Húc thật không ngờ thực lực hai bán ma kia đạt được tới trình
độ này!
- Rất…rất soái! Thật không nghĩ tới…thật không nghĩ tới Sở đại ca cũng có lực lượng hóa thân bán ma, thật sự rất soái!
Liêu Ngữ nhìn thấy Sở Mộ trong nháy mắt hóa thân thành bán ma, hưng phấn đến toàn thân run rẩy.
Mà các thiếu niên đứng cùng hắn cũng trợn mắt há hốc mồm!
- Quái nhân như ngươi không nên tồn tại trên thế giới này!
Ngô Trấn cương thống hừ lạnh một tiếng.
Sở Mộ giơ tay lên, đem lực lượng cát bay đá chạy còn lại xua tan.
Đôi ánh mắt màu bạc nhìn chăm chú vào Thạch Dực Long cùng Ngô Trấn cương
thống, bước vào hồn tể cùng thực lực Bạch Ma Quỷ tăng lên, hắn chưa từng chân chính thi triển qua bán ma lực lượng.
Vừa lúc dùng hồn sủng của Ngô Trấn thử xem thực lực bán ma của mình rốt cục đã tới cảnh giới nào!