Sủng Mị

Chương 853: Q.2 - Chương 853: Vì nàng, ta đốt cả thế gian !




"Hài lòng chưa?"

Diệp Khuynh Tư lạnh lùng nhìn vào Dương Thiến đang hoảng sợ run rẩy, nhàn nhạt nói.

Hồi lâu sau, Dương Thiến mới phục hồi tinh thần lại. Nữ nhân này tựa hồ không biết thế nào là tôn trọng người khác, lập tức mở miệng giễu cợt:

"Ngươi lại dùng phương pháp tự tổn linh hồn biến thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ thế này. Đúng là rất chịu khó mà !"

"Tiện nhân, có ngon lặp lại lần nữa ta sẽ xé nát cái miệng của ngươi."

Diệp Hoàn Sinh đập mạnh xuống mặt bàn, tức giận quát lớn.

Diệp Khuynh Tư khẽ lắc đầu ra hiệu cho Diệp Hoàn Sinh, ý bảo ca ca không nên vọng động. Dù sao nơi này cũng là Linh thành, là địa bàn của Dương gia.

"Hừ, chẳng lẽ ta nói sai sao?"

Nhìn thấy Diệp Hoàn Sinh tức giận rống to, Dương Thiến ngược lại nở nụ cười đắc ý.

Diệp Khuynh Tư không để ý tới Dương Thiến cười nhạo, quay đầu nhìn sang ba vị nguyên lão, chậm rãi nói:

"Mặt nạ cũng đã kiểm tra, có thể tuyên bố kết quả chưa?"

"Được được !"

Sa nguyên lão thở dài một tiếng, lập tức đứng lên nhìn sang hỏi ý Dương Khuyết.

Lúc này Dương Khuyết cũng tìm không ra lý do nào khác tước đoạt giải quán quân của Diệp Khuynh Tư.

Thế nhưng, sắc mặt Dương Thiến trở nên rất khó coi. Bởi vì bất kể đối phương bộ dáng xấu xí cỡ nào, cuối cùng người ta vẫn đoạt vị trí đệ nhất trong đại hội linh thuật.

"Như vậy, lần này đại hội linh thuật đệ nhất danh chính là Sở Khuynh Tư."

Sa nguyên lão dùng hồn niệm ngưng tụ thành thanh âm, cao giọng tuyên bố kết quả cuối cùng.

Chẳng biết tại sao lúc trước những người lên tiếng ủng hộ Diệp Khuynh Tư lại im lặng dị thường. Ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm vào nàng lộ vẻ khác thường.

"Bất kể như thế nào vẫn giành lấy giải nhất. Chẳng qua là không biết Sở Mộ thấy được dung mạo nàng sẽ có tâm tình gì. Ai dà, ta nhớ là Diệp nha đầu cũng là mỹ nữ thiên sinh lệ chất, bây giờ lại thành ra thế này. Thật sự là đáng tiếc !"

Đức Lão linh sư thở dài một hơi, trong lòng buồn bã khó thể diễn tả bằng lời.

Mỗi một Linh sư đều phải giao ra vô số tâm huyết, trả giá rất nhiều mới đạt được thành tựu nhất định. Nhưng mà Diệp Khuynh Tư đánh đổi chính là nhan sắc của mình, hàng vạn người nơi đây không ai không lắc đầu tiếc thương dùm cho nàng.

"Chỉ mong có thể điều dưỡng hồi phục trở lại !"

Kết quả cuối cùng đã tuyên bố, Diệp Khuynh Tư đã đạt được vị trí đệ nhất như ước nguyện.

Ánh mắt Dương Thiến ánh từ từ đỏ lên, nàng bị người khác hữu tình hữu ý ngó chừng nên tâm tình cực kỳ khó chịu. Cho đến lúc này nàng vẫn không tin mình đã thất bại, mà cho rằng Diệp Khuynh Tư đã giở trò gian dối.

Về phần Diệp Khuynh Tư vẫn luôn nhìn vào hộp đựng phần thưởng phong cách cổ xưa trên tay Dương Khuyết. Đó là mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời nàng.

Dương Khuyết chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Khuynh Tư, đặt phần vinh quang cao quý vào tay nàng. Giây phút này có ý nghĩa lớn lao đối với tất cả những người theo đuổi nghề nghiệp Linh sư. Một khi nhận lấy phần thưởng đệ nhất kia, tiền đồ trong tương lai sẽ rộng mở ra trước mắt, một đường phát triển thuận buồm xuôi gió.

Diệp Khuynh Tư khó thể kìm chế tâm tình của mình, hai tay nhẹ nhàng run rẩy.

Tâm nguyện rốt cuộc đạt thành, cho dù trước kia trải qua bao nhiêu gian khổ, phải trả giá to lớn cỡ nào. Nhưng giờ phút này nàng chỉ cảm nhận được hạnh phúc dâng trào, lệ nóng doanh tròng ướt đẫm khuôn mặt.

"Đây là phần thưởng cho ngôi vị đệ nhất đại hội linh thuật, nó là đại biểu cho ngàn năm lịch sử thành tựu linh thuật trong thế giới nhân loại. Mỗi người thắng cuộc sẽ có mười ngày quan sát học tập, sau đó phải trả lại đúng hạn."

Dương Khuyết bình thản nói với Diệp Khuynh Tư.

"Ừ !"

Diệp Khuynh Tư khẽ gật đầu, cẩn thận cầm lấy phần thưởng Linh tái.

"Vậy đi, ngươi bây giờ cũng nên giải thích cho chúng ta biết mình đã làm thế nào biến chuyện không thể thành có thể. Cho đến tận lúc này, một đám lão Linh sư như chúng ta cũng rất khó luyện chế linh vật đế hoàng cấp bốn bằng mấy phần tài liệu kia."

Ánh mắt Dương Khuyết lóe lên hàn quang ngó chừng Diệp Khuynh Tư, ngữ khí có vẻ bất thiện.

Diệp Khuynh Tư ngẩn người ngạc nhiên, không nghĩ tới Dương Khuyết lại chất vấn nàng vào lúc này.

"Dương thành chủ, linh thuật huyền bí không thể tiết lộ, ngài cần gì phải làm khó người ta chứ ?"

Đức Lão linh sư cấp vội vàng mở miệng giải vây dùm cho Diệp Khuynh Tư.

Dược Hoang Chu Triêu nãy giờ im lặng cũng từ từ đứng lên.

Hắn chậm rãi bước xuống bậc thang, ánh mắt lộ vẻ trào phúng nhìn vào Diệp Khuynh Tư.

"Ta sẽ trả lời dùm nàng."

Trên mặt Chu Triêu xuất hiện nụ cười gian trá.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người lập tức rơi vào người Dược Hoang Chu Triêu. Bọn họ không rõ tại sao người này lại nhàn tản trong khi đệ tử của mình thất bại, thế mà hiện tại lại bày ra vẻ mặt tất cả mọi thứ đều nằm trong dự liệu.

"Lão sư, ngài…"

Dương Thiến nhìn Chu Triêu lộ ra thần sắc nghi hoặc, trong lúc nhất thời không biết Chu Triêu dự định nói gì.

Chu Triêu không có lưu ý Dương Thiến, hắn đứng ở đối diện Diệp Khuynh Tư dùng hồn niệm nói lớn:

"Không biết các ngươi còn nhớ trước kia cũng có một người biểu hiện cực kỳ xuất chúng giành lấy vị trí đệ nhất đại hội linh thuật giống như Sở Khuynh Tư ?"

Các nguyên lão Linh Giáo cũng hai mặt nhìn nhau, do dự một hồi mới mở miệng nói:

"Ý ngài nói là Ứng Vinh?"

Cái tên Ứng Vinh cũng không xa lạ gì đối với bọn họ, nhưng rất ít Linh sư trẻ tuổi biết đến người này. nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

Thế mà lúc này Chu Triêu lại nhắc tới hắn, các vị nguyên lão Linh Giáo và Dương Khuyết vĩnh viễn không thể nào quên được một người tên là Ứng Vinh. Bởi vì thành tựu linh thuật của hắn quá mức kiệt xuất, ngay cả lão sư Dương Khuyết cũng khó lòng so sánh.

"Đúng là Ứng Vinh, phương thức luyện chế tài liệu ngay trong lò luyện chính là một trong những năng lực đặc biệt của hắn. Dựa vào đó có thể đề cao cấp bậc linh vật, chẳng qua là chuyện này cần phải có kinh nghiệm, hồn niệm mạnh mẽ dị thường. Cho dù biết rõ từng giai đoạn cũng rất khó hoàn thành."

Chu Triêu chậm rãi nói.

Chu Triêu nói những lời này khiến cho rất nhiều người ngạc nhiên, lập tức dời ánh mắt lên người Diệp Khuynh Tư.

"Không sai, nữ Linh sư ở trước mắt các ngươi chính là đệ tử thân truyền của Ứng Vinh."

Chu Triêu nhấn mạnh một câu này, thanh âm tựa như sấm chớp nổ tung bên tai Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh, hai người bọn họ không nhịn được trong lòng chấn động liên hồi, đầu óc choáng váng chao đảo.

Sắc mặt Diệp Hoàn Sinh tái nhợt dọa người, hắn không ngờ Chu Triêu đã khám phá ra thân phận chân thật của bọn họ.

"Ứng Vinh ngỗ nghịch Minh chủ, tội đáng chết vạn lần. Đệ tử, hậu duệ của hắn tuyệt đối không cho phép tiến vào tòa thành cấp mười trở lên. Nếu đệ tử vi phạm sẽhuỷ bỏ linh thuật rồi trục xuất ra khỏi Vạn Tượng Cảnh."

Thanh âm Chu Triêu vang dội khắp quảng trường:

"Nếu ta không nhớ lầm thì đây là quy định trừng phạt Ứng Vinh, đúng không các vị ?"

Giờ phút này, tất cả mọi người đều trầm mặc, nhất là những người biết chuyện của Ứng Vinh.

Bên ngoài quảng trường xôn xao một mảnh, lấy thân phận bọn họ hiển nhiên không biết nội tình ẩn giấu trong đó.

"Mấy vị nguyên lão, bây giờ các ngươi có thể phán quyết lại lần nữa !"

Chu Triêu mạnh mẽ xoay người, ánh mắt nhìn vào ba vị nguyên lão.

Ba vị nguyên lão là người biết chuyện, bọn họ chần chờ hồi lâu cuối cùng vẫn là Sa nguyên lão đi tới gần Diệp Khuynh Tư. Ánh mắt hắn lộ vẻ không đành lòng, nhưng vẫn phải dùng hồn niệm cao giọng nói:

"Trước kia Ứng Vinh phạm phải sai lầm to lớn, Linh Giáo ra pháp lệnh không cho phép người nào tiếp nhận truyền thừa linh thuật của Ứng Vinh. Nếu vi phạm sẽ bị huỷ bỏ linh thuật, trục xuất Linh Giáo, từ nay về sau không cho phép bước vào tòa thành nhân loại."

"Sở Khuynh Tư sử dụng linh thuật chính là truyền thừa từ Ứng Vinh, làm trái với Linh Giáo pháp lệnh. Cho nên ngày hôm nay Sở Khuynh Tư bị xóa tên khỏi Linh giáo, đồng thời hủy bỏ thành tích trong đại hội linh thuật."

"Bắt Sở Khuynh Tư lại cho ta !"

Sa nguyên lão trực tiếp hạ lệnh, nhất thời ba vị trưởng lão Linh sư từ đằng sau chạy tới bao vây Diệp Khuynh Tư vào giữa.Thời điểm Sa nguyên lão hủy đi tư cách Linh sư, trái tim Diệp Khuynh Tư co rút lại đau như dao cắt. Nàng chỉ còn cách thành công một bước ngắn mà thôi, thế mà …

Mấy ngày nay, Diệp Khuynh Tư vốn là nhận chịu áp lực cực lớn, nhưng đây thời khắc tối hậu nhưng phát sinh loại biến cố này, làm cho nàng cả người cũng đứng không vững, quỳ ngồi dưới đất, tóc dài rủ xuống.

"Tại sao có thể như vậy, không được, chỉ còn một chút nữa thôi !"

Đầu óc Diệp Khuynh Tư đã hoàn toàn mù mịt, lỗ tai không còn nghe thấy mấy vị nguyên lão đưa ra thẩm lí và phán quyết được nữa.

"Khuynh Tư, Khuynh Tư !"

Diệp Hoàn Sinh vội vàng bước lên phía trước, đỡ lấy Diệp Khuynh Tư chuẩn bị sụp đổ bất kỳ lúc nào.

"Diệp Khuynh Tư, Diệp Hoàn Sinh, hai người các ngươi cho rằng mình có thể trốn khỏi tầm mắt của ta sao? Cho rằng các ngươi có thể đùa bỡn trò hài hước trước mặt ta sao?"

Chu Triêu mỉm cười trêu chọc, ánh mắt nhìn tới hai huynh muội như hai con khỉ làm trò.

"Chu Triêu, ngươi… ngươi là đồ chó chết. Nếu không phải ngươi bán đứng sư phụ của ta, ông ấy làm sao dính vào sự kiện Phong Khẩu."

Diệp Hoàn Sinh giận tím mặt, bất chấp sự tình nguy hiểm gào lên mắng chửi.

"Ứng Vinh là do gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu liên quan gì đến ta? Thế nhưng, ta đây thật sự cám ơn các ngươi, nhờ các ngươi vội vã muốn đoạt lấy phần thưởng Linh tái, ta mới nghĩ đến Ứng Vinh. Ha ha ha !"

Một câu này là Chu Triêu dùng hồn niệm truyền vào trong đầu Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh.

Tiếng cười khiến cho người ta căm hận chí cực quanh quẩn bên tai hai huynh muội. Ban đầu cũng vì Chu Triêu, hai huynh muội bọn họ mới bị trục xuất Vạn Tượng Cảnh, một đường lưu lạc chạy nạn tới Thiên Hạ thành, không chỗ nương tựa.

Hôm nay lại là vì Chu Triêu điểm phá thân phận đã phá hủy tâm nguyện và hi vọng của hai huynh muội, thù hận song phương lập tức đẩy lên tới đỉnh điểm.

Hơn nữa, Diệp Khuynh Tư không có cách nào chấp nhận truyền thừa của lão sư đã rơi vào tay người này.

Chu Triêu cảm thấy hai huynh muội Diệp Hoàn Sinh lộ ra một cỗ hận ý ngập trời, nhưng hắn vẫn mỉm cười đạo mạo.

"Lần đầu tiên là trục xuất, lần thứ hai không thể nhẹ nhàng như trước nhỉ ?"

Chu Triêu mỉm cười nhìn ba vị nguyên lão, mở miệng hỏi.

Ba vị nguyên lão trong lúc nhất thời cũng không biết nên quyết định thế nào, hồi lâu sau Sa nguyên lão mới nói:

"Dù sao bọn họ cũng không phải nguyên tội, trục xuất đến Bắc Hoang là được rồi."

"Trước tiên huỷ bỏ linh thuật đã !"

Lúc này Dương Thiến mới lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói chen vào.

Chuyện này đúng là một hồi kịch bi hài trộn lẫn, Dương Thiến dùng hồn niệm nói với Diệp Khuynh Tư bị ép quỳ dưới đất:

"Để xem mất đi linh thuật, cả đời ngươi lấy cái gì khôi phục bộ mặt quỷ kia !"

Thân thể Diệp Khuynh Tư run rẩy từng đợt, nàng có thể chấp nhận thất bại nhưng mà linh thuật là thứ duy nhất lão sư lưu lại cho nàng. Nếu như linh thuật bị phế, nàng đã phụ lòng lão sử ở trên trời rồi.

"Không thể, các ngươi tuyệt đối không thể huỷ bỏ linh thuật muội muội của ta."

Diệp Hoàn Sinh hét lớn một tiếng.

Diệp Khuynh Tư không thể bị hủy bỏ linh thuật, nếu dung mạo nàng vĩnh viễn giữ nguyên bộ dáng này. Nàng làm sao đối mặt với Sở Mộ?

"Hoặc là linh thuật huỷ bỏ, hoặc là lưu lại tính mạng, tự mình chọn đi !"

Chu Triêu cười lạnh nói.

Huỷ bỏ linh thuật nghĩa là linh hồn tàn phá, hậu quả cực kỳ bi thảm.

Diệp Khuynh Tư vốn định đứng dậy phản kháng, nhưng mấy vị nguyên lão Linh Giáo và trưởng lão dùng hồn niệm đè xuống khiến tinh thần nàng đau nhức vạn phần, xém chút nữa là bất tỉnh.

Lúc này Diệp Khuynh Tư đã vô lực phản kháng, thậm chí không thể cử động một đầu ngón tay.

"Khuynh Tư ~!"

Vành mắt Diệp Hoàn Sinh đỏ bừng, nổi đầy gân máu. Nhưng chính hắn cũng bị một đám Hồn sủng sư ngó chừng, chú ngữ cũng không đọc nổi một câu.

Mặc dù đám nguyên lão và trưởng lão không đành lòng, nhưng mà mệnh lệnh Minh chủ Hồn Minh vẫn còn hiệu lực, bọn họ thật sự không dám chống lại.

"Dừng tay !"

Trầm Thu kịp thời xuất hiện đánh tan bức tường hồn niệm của mấy vị nguyên lão và trưởng lão.

"Thẩm nguyên lão, nếu ngươi cũng muốn trở thành đối tượng bị Phong Khẩu tru diệt, vậy thì ngươi cứ tự nhiên cứu nàng, ta không cản !"

Chu Triêu hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói.

Trầm Thu nhất thời á khẩu không trả lời được, chuyện này quan hệ sự kiện Phong Khẩu, bản thân hắn cũng tồn tại lời thề ẩn sâu trong linh hồn.

"Tiếp tục, tuyệt đối không được lưu thủ !"

Chu Triêu thấy Trầm Thu không dám nhiều lời nữa, lạnh lùng nói với đám nguyên lão Linh giáo.

"Ầm !"

Bỗng nhiên một thân ảnh từ trên bầu trời rơi xuống trước mặt Chu Triêu, lực lượng cường đại lập tức chấn vỡ một góc quảng trường.

Chu Triêu kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống, sau đó lộ ra thần sắc hoảng sợ khi phát hiện dưới chân mình dĩ nhiên là một cỗ thi thể.

Đám người chung quanh cũng bị sự tình đột ngột dọa sợ ngây người, vội vã lùi lại mấy bước.

"Chu Hạo Đình? Đây là Chu Hạo Đình !"

"Thật sự là Chu đại nhân, là ai cả gan giết Chu đại nhân ?"

Toàn trường lập tức chấn kinh, thanh âm nghi vấn vang lên liên tiếp. Tất cả mọi người không thể nào tin được cỗ thi thể này lại là cường giả Chu Hạo Đình đại danh đỉnh đỉnh.

"Ai dám động nàng một sợi tóc, kết quả giống y như hắn !"

Một giọng nói lạnh băng truyền vào trong tai mọi người, mấy vị nguyên lão, trưởng lão chấp pháp tựa như bị lực lượng vô hình chèn ép tay chân không ngừng run rẩy.

Chốc lát sau, một người thanh niên áo trắng từ trên cao hạ xuống, mỉm cười lạnh lẽo nhìn chằm chằm Chu Triêu.

Chu Triêu theo bản năng lui về phía sau mấy bước tập trung tinh thần đề phòng, hắn cảm giác được người thanh niên này vô cùng đáng sợ. Ít nhất trình độ hồn niệm không hề thua kém hắn.

"Ngươi… ngươi giết hắn...?"

Chu Triêu dùng ánh mắt không dám tin tưởng nhìn người thanh niên này.

Chu Triêu phái ra Chu Hạo Đình có Hồn sủng đế hoàng đỉnh phong xuất thủ. Mặc dù Uyển Trữ công chúa bình an trở về Linh thành làm cho hắn kinh ngạc, đồng thời cũng suy đoán hẳn là Chu Hạo Đình giết người thất bại. Nhưng hắn không bao giờ nghĩ tới Chu Hạo Đình lại bị người ta giết ngược.

Thi thể lạnh như băng nằm dưới chân Chu Triêu lại là sự thật chân chính, cảm giác tử vong uy hiếp khiến cho đầu óc Chu Triêu mất đi mấy phần linh mẫn.

Sở Mộ không thèm để ý Chu Triêu, tên này ở trong mắt hắn đã là người chết. Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Khuynh Tư, bộ dạng nàng lúc này quá mức bi thảm rồi.

Đây là lần thứ hai Sở Mộ cảm giác trái tim mình đau đớn khó tả. Cảnh tượng nàng gục mặt vào góc tường khóc lóc nức nở dưới đêm mưa vẫn còn mới mẻ trong tâm trí hắn. Vốn là hắn đợi nàng hoàn thành tâm nguyện mới xuất hiện cho nàng biết mình còn sống, xem như là niềm vui nhân đôi.

Nhưng mà hắn không ngờ đại hội linh thuật lần này lại là bẫy rập do Chu Triêu bố trí.

Thấy Diệp Khuynh Tư bị tước đoạt hết thảy lâm vào tuyệt vọng, khuôn mặt nàng cũng hiện ra rõ ràng trước mắt, tâm linh Sở Mộ nhức nhối, cõi lòng tan nát.

Cùng lúc đó, một cỗ lửa giận hừng hực bốc cháy trong lòng hắn, toàn thân Sở Mộ bộc phát ra sát khí lan tràn khắp quảng trường.

"Sở... Sở Phương Trần, ngươi muốn thế nào? Ngươi muốn che chở nàng tất bị Linh Giáo và Hồn Minh liên thủ tiêu diệt. Chẳng lẽ ngươi cho rằng mình đủ sức chống lại tất cả chúng ta ?"

Chu Triêu giận dữ gầm lên.

Sở Mộ dừng bước, ánh mắt quét qua đám người kia, lạnh nhạt nói:

“Ai muốn chết cứ việc tiến lên !"

Ngày hôm nay, Sở Mộ đã tức giận điên cuồng, không người nào có thể ngăn cản hắn đại khai sát giới.

"Khẩu khí thật lớn, bản thân ta muốn nhìn xem ngươi có bản lãnh gì !"

Ánh mắt Chu Triêu lướt qua hai gã thuộc hạ tâm phúc ở sau lưng.

Hai người này tên là Đường Thượng và Lương Ngự, cũng là thành viên Tam Thập Nhị Ngân của Hồn Minh. Nhưng lúc này bọn họ lại sững sờ nhìn tới thi thể Chu Hạo Đình.

"Sợ? Ngay cả tiểu bối cũng hù dọa được các ngươi, vậy ta nuôi các ngươi làm cái gì?"

Chu Triêu thấy Đường Thượng và Lương Ngự sợ hãi rụt rè mãi không dám tiến lên, hắn giận tím mặt hét lớn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.