“Đùng —— “
Tịch Vũ Đồng theo bản năng đứng dậy, thư tịch đặt trên đầu gối cứ như thế rơi ở bên cạnh. Chỉ là sau đó nàng nhớ tới cái gì, ngồi nguyên trở lại trên ghế nhỏ, nhặt thư tịch lên mở ra, đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Trước tiên ngươi để một bên đi, một lúc nữa ta lại nhìn“.
Tiểu Hòa ở bên cạnh bị kéo qua cùng tìm kiếm tư liệu cũng ngẩng đầu, nghi hoặc mà hỏi: “Đây chính là lá thư đầu tiên Vương gia gửi tới sau ba ngày rời kinh, tiểu thư không lập tức xem sao?”
“Chỉ là là gửi thư tầm thường thôi, có gì mà sốt ruột chứ.” Tịch Vũ Đồng cũng không ngẩng đầu lên đáp, “Trước tiên để ở một bên đi, ta xem xong quyển sách này lại đến đọc.”
Tiểu Đào nguyên tác vốn còn muốn bát quái sự tình của hai người, thấy thế chỉ có thể ngoan ngoãn mà thả tin đến bàn sách bên cạnh, không cam lòng nhìn nàng, “Tiểu thư, tin nô tỳ để ở nơi này, ngài xác định hiện tại không xem?”
“Lúc này không nhìn thì nó cũng không chạy được.” Tịch Vũ Đồng ghét bỏ vung vung tay, “Có chút đói bụng, Tiểu Đào, ngươi đi làm vài cái bánh ngọt cho ta đi.”
Tiểu Đào nghe nàng nói đói bụng, cũng không quan tâm sự tình tin tức, hỏi: “Tiểu thư muốn ăn điểm tâm loại nào?“.
Tịch Vũ Đồng suy tư một chút, sau đó lắc đầu: “Ngươi tùy tiện làm là được, không cần quá phiền phức.”
Tiểu Đào hỏi: “Vậy nô tỳ làm chút thủy tinh cao được không?”
Tịch Vũ Đồng gật đầu, nghĩ đến cái gì, nhìn sang Tiểu Hòa một bên: “Tiểu Hòa, ngươi cũng đi hỗ trợ đi, như vậy có thể nhanh lên một chút.”
Tiểu Hòa nghe vậy, chỉ có thể thả xuống thư tịch trong tay đứng dậy.
Chỉ là vừa đứng lên, nàng thoáng nhìn thư tịch để trên đùi tiểu thư nhà mình có chút kỳ quái, hơi hơi khom lưng nhìn, phát hiện hóa ra là ngược lại, chẳng trách a.
Nhìn lại một chút dáng dấp tiểu thư nhà mình như chìm đắm trong đó, Tiểu Hòa nở nụ cười, nhẹ tiếng gọi khẽ: “Tiểu thư.”
Tịch Vũ Đồng vẫn chưa ngẩng đầu, tự nhiên không biết chính mình mất tập trung đã bại lộ, nghe nàng gọi mình, thuận miệng đáp một tiếng, “Chuyện gì.”
“Sách này của ngài...” Tiểu Hòa đưa tay đem thư tịch dịch chuyển phương hướng, “Cầm ngược.”
Tịch Vũ Đồng vừa cúi đầu nhìn, phát hiện phương hướng hiện tại là chính xác, vậy là mang ý nghĩa mới vừa rồi thật sự cầm ngược.
Ngẩng đầu thoáng nhìn nụ cười của Tiểu Hòa ý vị thâm trường, sắc mặt ửng đỏ: “Lúc nãy ta chỉ là đang suy tư có thư tịch ghi chép tai hoạ hay không, vẫn chưa nghĩ trong thư viết gì đó.”
Ý cười trên mặt Tiểu Hòa càng sâu: “Nô tỳ vẫn chưa nói gì cả mà.”
Tịch Vũ Đồng cũng phản ứng lại, quả thực mình chính là giấu đầu lòi đuôi, càng là không đánh đã khai.
Thấy Tiểu Đào một mặt vẻ hiếu kỳ, nàng cầm thư tịch vung vung tay, thúc giục: “Các ngươi không nhanh đi chuẩn bị bánh ngọt đến, tiểu thư nhà ngươi liền thật sự phải chết đói đây.”
Tiểu Hòa thấy vậy thì thôi, lôi kéo Tiểu Đào đang muốn hỏi rõ ràng chạy nhanh rời đi thư phòng, trước khi rời đi còn tri kỷ đóng cửa lại.
Chờ cho tiếng bước chân càng đi càng xa, Tịch Vũ Đồng lúc này mới cấp tốc đứng dậy, ba bước thành hai bước đi tới bên cạnh bàn học cầm lấy lá thư đó.
Trên phong thư viết bốn chữ “Vũ Đồng thân khải”, chữ viết rồng bay phượng múa, chữ “Đồng” so với những chữ khác hơi hơi dùng sức, đúng là chữ viết của Phượng Vũ Dịch.
Tịch Vũ Đồng sờ sờ những kí tự quen thuộc, sau đó mở ra phong thư, lấy trang giấy bên trong ra.
Thời điểm lấy tin ra, có cái gì bị bắt lôi ra ngoài, sau đó bay đi.
Tịch Vũ Đồng theo bản năng tiếp được, phát hiện là một chiếc lá cây khô vàng. Lá cây này như hình bàn tay, phân tách thành năm nhánh nhỏ tiêm tiêm, mặt lá thô ráp.
Chẳng lẽ lá cây này có ngụ ý gì? Tịch Vũ Đồng lật xem mấy lần cũng không rõ ràng, chỉ có thể trước tiên để ở một bên, cầm lấy tin đọc.
Vũ Đồng,
Chỉ hai ngày, chúng ta đã tới được trạm dịch, hẳn là khi thư tín này đến tay nàng, chúng ta đã đến Hoa Đỡ rồi.
Lên đường bình an, vẫn chưa có chuyện gì cần lo nghĩ. Ngoài ra, chuyện về nạn châu chấu ta đã sắp xếp người đi điều tra, nàng không cần ưu phiền.
Lại nói, một ngày không gặp, như cách ba thu. Ba ngày không gặp, cái kia chính là chín cái Xuân Thu mất rồi.
Hai ngày này, ta mộng thấy hai người chúng ta thành thân, nàng lúc đó ôn nhu như nước...
Tịch Vũ Đồng sắc mặt “vèo” một cái thoáng hồng, thấy ngôn ngữ đối phương đùa giỡn nên không lại nhìn kỹ, đọc nhanh như gió xác định đều là phí lời, vẫn không đề cập đến lá cây kia, nàng liền trực tiếp đem trang giấy thu hồi đem nhét lại vào phong thư.
Còn cái lá cây này, hoa văn rõ ràng, ngày sau có thể dùng làm phiếu tên sách, để mất đi cũng lãng phí. Nghĩ như thế, Tịch Vũ Đồng không đem ném mất, mà là cùng nhét vào bên trong phong thư.
Nàng mới vừa làm xong mấy việc này, liền nghe đầu kia có tiếng bước chân vang lên.
Làm sao nhanh như vậy? Trong bụng nàng cả kinh, vội vã thả xuống phong thư, trở lại vị trí ngồi ban đầu, nhớ tới cái gì, cầm lấy sách mở ra đặt trên đùi.
Bởi bất ngờ, nàng còn liếc mắt để ngừa xuất hiện dấu vết.
“Tùng tùng tùng —— Vũ Đồng, ta có thể vào không?”
Tịch Vũ Đồng nghe rõ là âm thanh của phụ thân, thở phào nhẹ nhõm, “Phụ thân, người vào đi.” Nói xong thả sách xuống đứng dậy, chỉ là thoáng nhìn tin trên bàn sách, vội vã đưa tay lấy tới thu vào lồng ngực.
Tịch Hồng Bác vẫn chưa chú ý tới mờ ám của nàng, đi thẳng tới góc tối ở một tầng giá sách, dặn dò: “Tuy là ban ngày, nhưng con đóng cửa đọc sách dễ dàng tổn thương đến mắt.”
“Nữ nhi nhớ kỹ.” Tịch Vũ Đồng sờ sờ thư trong lòng, nghĩ tới trong đó những lời lung tung, đáy lòng chột dạ, chỉ có thể nói sang chuyện khác, “Cha, ngài phải tìm sách gì sao? Có cần nữ nhi hỗ trợ không ạ?”
“Không cần, ta nhớ đặt nó ở trên giá này.” Tịch Hồng Bác mới vừa nói xong, liền tìm đến sách mình cần, cười lấy xuống.
Tịch Vũ Đồng xa xa nhìn tới, chỉ có thể nhìn thấy hai chữ “Địa lý”, có chút ngạc nhiên: “Phụ thân, đây là sách gì ạ?”
“Chính là một ít tạp thư, nơi này ghi chép khá đầy đủ tập tục của các thành trấn.” Tịch Hồng Bác giải thích, “Lần thiên tai này, nhân số so với dĩ vãng có vẻ còn nhiều hơn, bệ hạ hôm nay hỏi thăm tới Thừa tướng, trong đó có một nơi ta không hiểu rõ lắm, vì vậy muốn nhìn một chút có ghi chép gì về nó hay không.”
Tịch Vũ Đồng gật đầu: “Cha, phát cháo phát thóc không phải là kế hoạch lâu dài, bệ hạ có thể có biện pháp gì không ạ? Hơn nữa cha dâng tấu về nạn châu chấu, bệ hạ có thể đưa ra một câu trả lời chắc chắn không ạ?“.
“Phát cháo xác thực không phải kế hoạch lâu dài.” Tịch Hồng Bác khen ngợi liếc nhìn nàng một chút, còn nói, “Bệ hạ dự định miễn thuế một năm, cũng dự định mở rộng kêu gọi tráng niên nhập ngũ.”
Tịch Vũ Đồng vẫn không hài lòng lắm, nhíu lên lông mày: “Vậy những người già yếu bệnh tật kia thì lại làm sao?”
Tịch Hồng Bác thở dài: “Mấy năm gần đây khô hạn, các nơi cũng không giàu có, gián tiếp làm cho quốc khố trống rỗng, bệ hạ cũng không thể chiếu cố được hết tất cả mọi người. Những người già yếu bệnh tật, bệ hạ nguyện ý phát cháo phát thóc đã là ân điển lớn rồi.”
Đáy lòng Tịch Vũ Đồng buồn khổ, nhưng cũng biết không thể làm phiền phụ thân của mình, liền đúng lúc ngừng lại đề tài.
Tịch Hồng Bác cũng biết đề tài nặng nề, liền nói sang chuyện khác: “Mấy ngày nay con có thu hoạch gì không?”
Nói tới việc này, Tịch Vũ Đồng liền phiền muộn, lắc lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Việc này không vội vàng được, con cũng không cần tự tạo áo lực quá lớn cho chính mình.” Tịch Hồng Bác nói, “Mặt khác, chuyện nạn châu chấu vẫn chưa xác định, bệ hạ đã phái người tớ Hoa Đỡ điều tra nên mấy ngày nữa chắc chắn có thể có kết quả.”
Tịch Vũ Đồng gật đầu. Nàng cũng mong sẽ không phát sinh tai nạn, nhưng một đời trước xác thực nạn châu chấu xảy ra rồi, bây giờ chỉ hy vọng bệ hạ phái người đi có thể điều tra được gì đó.
“Tịch cô nương sau khi xem xong tin, Thái sư đại nhân đi vào. Hai người nói chuyện một lúc, Tịch tiểu thư đi khỏi thư phòng liền đốt tin, giữ lại phong thư cùng lá cây.”
Ám Nhị nói xong, cũng không dám nhìn vẻ mặt người phía trên, cúi thấp đầu nhìn sàn nhà gỗ.
Bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ, như là yên tĩnh trước giông bão.
Ám Nhị lại móc ra cái gì, “Vương gia, Tịch cô nương gửi lại cho ngài một phong thư.”
Nguyên bản Tịch Vũ Đồng không có hồi âm, chỉ là hắn đoán được tâm tình Vương gia nhà mình, vì vậy phải cầu xin mới làm cho đối phương viết hồi âm.
Nhớ tới hai chữ kia trong thư, đáy lòng Ám Nhị chột dạ.
Phượng Vũ Dịch nghe thấy Tịch Vũ Đồng trả về tin, làm sao còn giận hờn được nữa, vội vã gọi hắn đưa tới.
Chỉ là sau khi nhận lấy, nàng nhìn thấy trên phong thư ngay cả cái gì “Dịch Vương gia thân khải” đều không có, dừng lại, nhìn về phía Ám Nhị: “Ám Nhị, ngươi xác định là Vũ Đồng viết, không phải ngươi?”
Ám Nhị vội vã giải thích: “Vương gia, Ám Nhị có gan to bằng trời cũng không dám làm chuyện như vậy a.”
Phượng Vũ Dịch nghĩ cũng đúng, chỉ có thể mở ra phong thư lấy tin từ bên trong.
Đến khi mở ra xong, thời điểm nhìn thấy hai chữ bên trong, vẻ mặt hơi dừng lại.
Tới tới lui lui lật xem mấy lần, thật sự chỉ có hai chữ “Đã đọc”, hơn nữa nét chữ thanh tú này, xác thực là chữ viết của Tịch Vũ Đồng.
Một hồi chờ mong rơi vào khoảng không, Phượng Vũ Dịch cụp mắt nhìn người đang quỳ phía dưới, lạnh giọng hỏi: “Ám Nhị, ngươi có biết trong này viết cái gì không?”
Ám Nhị tự nhiên biết, dù sao Tịch Vũ Đồng còn gọi hắn qua hỏi dò viết hai chữ này có được hay không.
Chính vì biết nên hắn mới sợ sệt Vương gia nhà mình lòng sinh bất mãn, vội vã lên tiếng: “Sau khi Tịch tiểu thư viết xong có cho Ám Nhị xem qua. Ám Nhị cảm thấy này ——” hắn dừng lại suy nghĩ một chút, khích lệ nói, “Hai chữ viết đến thanh tú, có phong cách quý phái, Tịch tiểu thư quả thực viết ra chữ đẹp, không hổ là người Vương gia coi trọng, Vương gia cùng Tịch tiểu thư thực sự là trời xanh tác hợp.”
Bất luận làm sao, khích lệ Tịch tiểu thư chắc chắn không sai. Ám Nhị nghĩ thầm.
Kỳ thực Phượng Vũ Dịch cũng biết mình viết những lời kia, Tịch Vũ Đồng chắc là thẹn quá thành giận, hồi âm đã là kinh hỉ, vì vậy dù nhận được có hai chữ như vậy cũng không khổ sở.
Lại nghe Ám Nhị khích lệ thì gật gù, lại hỏi: “Vũ Đồng nhìn thấy lá phong kia, có biểu hiện đặc thù nào không?”
Ám Nhị lục tìm trong hồi ức: “Tịch tiểu thư giống như cho rằng lá phong kia có hàm nghĩa gì khác.” Thậm chí muốn kéo ra hay đốt lên để điều tra thử. Thế nhưng câu phía sau hắn xác thực không dám nói, chỉ sợ làm cho Vương gia nhà mình tức giận.
Không nghe được đáp lại, Ám Nhị có chút ngạc nhiên hỏi: “Vương gia, lá phong kia thật có ngụ ý gì sao?”
“Trời thu đến gần, lá phong ký tình.” Phượng Vũ Dịch sờ sờ cằm, “Ta bây giờ không thể bồi bên Vũ Đồng, chỉ hy vọng Vũ Đồng nhìn thấy lá phong liền có thể nhớ tới chỗ này có một người đang mong nhớ đến nàng“.
Ám Nhị không hề nghĩ rằng chỉ là ký tình, còn tưởng thật sự ẩn giấu huyền diệu gì đó chứ.
Thấy Vương gia nhà mình một vẻ mặt “dập dờn”, hắn nịnh nọt nói: “Vương gia, Tịch tiểu thư nhất định sẽ nhớ tới ngài.” Chính là thời điểm nhìn đồ vật nhớ người lại không phải nhớ nhung người, mà là suy nghĩ đến tột cùng ý nghĩa của nó là làm gì a.
Phượng Vũ Dịch gật đầu: “Đây là không thể nghi ngờ.”
Ám Nhị: “...” Chưa từng gặp người vô liêm sỉ như vậy.
“Nếu Vũ Đồng đã hồi âm cho ta, ta nếu không hồi âm lại vậy thì không còn gì để nói.” Phượng Vũ Dịch vẫn chưa chú ý tới vẻ mặt quỷ dị của Ám Nhị, suy tư một chút, nói, “Trước nươi đi xuống nghỉ ngơi đi, chờ ta viết xong tin, ngày mai ngươi lại về kinh thành.”
Ám Nhị vội vã ứng “Vâng“.
“Mặt khác, bên này ta mua vài con chim bồ câu, ngươi mang chúng nó theo nhận thức đường một chút, sau này liền không cần chạy qua chạy lại như vậy.” Phượng Vũ Dịch nhấc lồng chim bên cạnh lên, thả xuống trước mặt Ám Nhị, “Ta vốn là muốn nhờ Ám Nhất, nhưng hôm nay hắn có nhiệm vụ, vì vậy ngày sau liền do ngươi ở lại bên cạnh Vũ Đồng bảo vệ nàng. Nếu Vũ Đồng xảy ra chuyện gì, ta cứ lôi ngươi ra mà hỏi đấy.”
Ám Nhị nói: “Ám Nhị thề sống chết bảo vệ Tịch tiểu thư.”
“Biết rồi, đi xuốngđi.” Phượng Vũ Dịch vung vung tay, chờ Ám Nhị mang theo bồ câu lui ra, liềnbắt đầu suy tư làm sao hồi âm mới có thể cho Vũ Đồng một kinh ngạc vui mừng vôcùng đây... ngôn tình tổng tài
- --
Lời của editor: Năm mới của mn tới đâu rồi, tôi thì vẫn ngồi đây lọ mọ edit truyện đây ahuhu...