Editor: MyYen050296
Thời điểm chấm dứt yến tiệc, đã là buổi tối mười một giờ hơn.
Một đám người đứng trước cửa khách sạn hàn huyên.
Nguyễn Lệ nhìn thoáng qua Thẩm Dữ đang bị Vương Lượng giữ chặt, xoay người lại nói với Bạc Kha Nhiễm.
"Chúng ta đến bãi đỗ xe trước để chờ hắn."
Bạc Kha Nhiễm gật gật đầu.
Ở chỗ này một hồi xác thật không tốt bằng lên xe ngồi trước.
"Lão Thẩm, không bằng chúng ta lại tiếp tục trận thứ hai đi?" Cánh tay Vương Lượng đáp ở trên vai Thẩm Dữ nói.
Thẩm Dữ nghiêng đầu nhìn thoáng qua cánh tay đang ở trên vai mình, sau đó từ từ đem cánh tay dịch xuống bên dưới.
Vương Lượng nhìn cánh tay mình bị lấy xuống, cũng không ngại, dù sao tính tình người này ông cũng đã rõ ràng, hắn nếu là không đem cánh tay mình lấy xuống, đó mới là không bình thường.
"Mọi người đi đi, tôi không đi đâu."
"Công việc thật vất vả mới kết thúc, mấy người đơn độc chúng ta tìm một chỗ uống vài chén rượu."
"Lão Vương, ông sợ là đã quên lời của chị dâu nói như thế nào rồi sao, ông đã đáp ứng cô ấy là sẽ về sớm một chút."
Lúc này, Dương Cánh mở miệng nói.
Vương Lượng sửng sốt một chút.
Ông như thế nào lại đem chuyện này quên béng đi mất!
Ông nghĩ nghĩ, do dự một lát, lúc này mới nói.
"Vậy được, hôm nay không đi thì thôi, hôm khác chúng ta hẹn một bữa."
Thẩm Dữ gật đầu: "Có thể."
Đem Vương Lượng đưa lên xe, Dương Cánh cũng không có ở lại lâu, cùng Thẩm Dữ nói vài câu lúc sau cũng liền rời đi.
Bọn họ đều đi rồi, Thẩm Dữ lúc này mới xoay người đi đến bãi đỗ xe dưới tầng ngầm.
Bạc Kha Nhiễm ngồi trong xe thấy Thẩm Dữ đang tiến lại, cô hạ cửa kính xe xuống, hướng ra ngoài chỗ anh mà phất phất tay.
Một bên phất tay, một bên cười với Bạc Kha Nhiễm, Thẩm Dữ vội vàng nâng nhanh bước chân, thực nhanh liền đi tới chỗ xe bảo mẫu.
"Đem chía khóa xe của anh cho Lệ tỷ, Lệ tỷ giúp anh lái về, anh uống rượu không thể tự lái, hai anh đi với em." Bạc Kha Nhiễm ghé vào cửa sổ nói với Thẩm Dữ.
Cô nói rất nghiêm trang, trong lòng Thẩm Dữ tức khắc dâng lên một dòng nước ấm, toàn bộ lồng ngực đều là ấm áp.
"Được." Anh lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, đưa cho Nguyễn Lệ đang ngồi một bên.
"Phiền toái chị rồi."
Nguyễn Lệ vẫy vẫy tay với anh: "Không phiền toái không phiền toái, Thẩm đạo anh mau lên xe đi."
Thẩm Dữ gật gật đầu, sau đó lên xe bảo mẫu cùng Bạc Kha Nhiễm.
"A Miên, đi thôi." Bạc Kha Nhiễm nói với A Miên đang ở phía trước.
"Được."
Thẩm Dữ ngồi xuống bên cạnh Bạc Kha Nhiễm, cô theo thói quen dựa vào người anh, Thẩm Dữ tức khắc giang tay ôm cô vào lòng đem đầu cô dặt lên vai mình.
Bạc Kha Nhiễm tựa đầu lên vai anh.
"Có mệt mỏi không?"
"Còn tạm được."
"Bằng không nhắm mắt lại ngủ một lúc, đến nơi anh gọi em."
Bạc Kha Nhiễm lắc đầu: "Quên đi, cũng không xa, một chút là tới."
Thẩm Dữ cười cười xoa xoa tóc cô, trong mắt nồng đậm đều là sự sủng nịch dành cho cô.
A Miên từ kính chiếu hậu nhìn ra đằng sau thấy hai người rúc vào cùng một chỗ.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này, cô nhóc đã ăn vô số cẩu lương, nhưng là mỗi lầ nhìn thấy hai người, cô nhóc sẽ nhịn không được mà kinh ngạc cảm thán.
Hai người bọn họ càng nhìn càng thấy xứng đôi, càng xem càng thấy cảnh đẹp ý vui.
Các cô đều cho rằng Thẩm Dữ là một người cao cao tại thượng, một bộ không dính khói lửa trần gian, nhưng hiện tại các cô rất rõ ràng.
Tình yêu ở trước mắt, mọi người chỉ là tục nhân mà thôi.
Thẩm Dữ cũng không ngoại lệ.
Chỉ là phải xem là vì người nào, làm chính mình biến thành tục nhân.
Tựa như Thẩm Dữ gặp gỡ Bạc Kha Nhiễm.
Trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp để cho bọn họ đến với nhau.
**
A Miên đưa bọn họ đến gara khách sạn, bọn họ vừa mới xuống xe, Nguyễn Lệ cũng vừa lúc mở xe Thẩm Dữ bước xuống.
Nguyễn Lệ đem chìa khóa trả lại cho Thẩm Dữ.
"Hai người mau lên đi, chúng tôi cũng chuẩn bị đi rồi."
Bạc Kha Nhiễm: "Vậy hai người trên đường đi chậm một chút."
"Ừ, biết rồi, trở về hảo hảo nghỉ ngơi, có chuyện gì thì gọi điện thoại liên hệ."
"Được."
Thẩm Dữ nắm lấy bàn tay Bạc Kha Nhiễm đan chặt vào tay mình, hai người cùng đi đến thang máy.
"Đúng rồi, em muốn hỏi anh một việc." Bạc Kha Nhiễm ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Dữ.
Thẩm Dữ cúi đầu nhìn cô: "Chuyện gì?"
Bạc Kha Nhiễm nhấp nhấp miệng, nói: "Chính là ngay từ đầu Kỷ Thư Kì kính rượu cho anh, anh thật sự không biết cô ta sao?"
"Biết."
"Hử?"
"Toàn bộ diễn viên trong đoàn anh đều biết."
"Vậy anh.."
"Nhớ kĩ diễn viên, là nghĩa vụ của đạo diễn, nhưng cái gì mà chỉ đạo quan tâm căn bản đều là giả dối hư ảo, chuyện đó tuyệt đối không có khả năng, cô ta tìm lầm người."