Sủng Nhĩ Bát Cú (Cưng Chiều Ngươi Không Đủ)

Chương 33: Chương 33




Thanh đi tới phía sau Phong Nhã, khiểm thân nói: “Chủ thượng, xin thứ cho thuộc hạ thất trách, thuộc hạ thật sự không thể ngăn cản hắn. . . . . .”

“Không cần phải nói .”Phong Nhã đưa tay ngăn lại hắn. Trên mặt Tiểu Đông Tây vẫn còn đầm đìa nước mắt, không cần nghĩ cũng biết hắn tất phải khóc rất thảm thiết để van cầu Thanh. Cá tính của Thanh còn không đến nỗi vài giọt lệ có thể đả động, nhưng nếu cho hắn biết Thanh lộng khóc Tiểu Đông Tây, tự muốn tìm Thanh thì không được tự nhiên. Thanh là người thông minh, hiểu được phải làm sao cho hắn bớt lo.

Hiện tại trọng yếu cũng không phải việc này, mà là việc Y Ân cùng Tần Sương Kích đang ôm hôn nhau một cách vô cùng thân mật, Tần Sương Kích thân hình cao lớn cường tráng ôm gọn lấy thân mình nhỏ xinh của Y Ân, nhìn cũng có chút hương vị phụ từ tử hiếu. Phong Nhã liền lãnh mặt hỏi: “Ngươi là cha của hắn?” Nếu là thế, cùng tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện đã có thể một lần tính sổ toàn bộ .

“Đương nhiên không phải.” Tần Sương Kích trừng mắt nhìn Phong Nhã, hắn mới hai mươi sáu, đâu có thể nào có đứa con lớn như thế.

Hai người nói với nhau Y Ân đều nghe thấy cả rồi, choáng váng một hồi, liền cắn chặt môi, nước mắt từng giọt, từng giọt rớt xuống. Đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, nên đã quên mất lời mẫu thân dạy bảo. Đột nhiên nhớ tới trước mặt người khác không thể kêu phụ thân, xem đi, ngay cả phụ thân cũng không nguyện thừa nhận Y Nhi. . . . . . Cũng không dám ôm phụ thân nữa, chỉ sợ phụ thân càng chán ghét Y Nhi.

Y Ân vừa khóc đã làm cho hai đại nam nhân đều luống cuống cả lên. Phong Nhã mắng: “Tần Sương Kích ngươi đối hắn làm cái gì?”

Tần Sương Kích trừng hắn, chửi: “Câm miệng.” Lại cúi đầu ôn nhu dỗ dành Y Ân: “Y Nhi ngoan, là phụ thân đây, phụ thân vẫn ở bên ngươi, phụ thân không có không cần Y Nhi. Nào, tái gọi một tiếng phụ thân được không? Phụ thân thích nghe!”

Y Ân lại một mực để ý, nói sao cũng không chịu tái kêu, cố gắng nuốt lệ, chính là khống chế không được khóc thút thít, thoạt nhìn lại đáng thương. Phong Nhã nhẫn không nổi, đoạt lấy Y Ân ôm vào trong lòng ngực, lạnh nhạt nói: “Trở về giải quyết.” Có nhiều người như vậy vây quanh một bên xem, cái gì sự đều làm khó chịu.

“Giải quyết?”Tần Sương Kích khó hiểu, Phong Nhã cũng đã hấp tấp ôm hảo Y Ân liền nhảy lên phía trước, trong nháy mắt thân hình đi xa. Tần Sương Kích cũng liền thi triển khinh công đuổi theo.

Bên này Tiêu Hồng Nương như thế nào trấn an bọn thuộc hạ đang xôn xao không đề cập tới, lại nói Tần Sương Kích theo vào một gian thêu các, liền nhìn thấy Phong Nhã đang áp chế Y Ân hung hăng hôn môi hắn, hôn cho đến khi Y Ân thở hồng hộc, trong mắt phiếm lệ, đầu óc hỗn độn nhớ không nổi chính mình tại sao khóc. Trở mình mắt trợn trắng, cuối cùng hiểu được tiểu tử này giải quyết như vậy là có ý gì.

Kéo qua ghế dựa ngồi ở một bên, chờ Phong Nhã “dỗ” cho Y Ân nín khóc, bèn đem chuyện gặp gỡ Y Ân từ đầu chí cuối nói với hắn rõ ràng. Tần Sương Kích không phải là người lắm mồm, chỉ đại khái giải thích một chút nguyên nhân không thể không nhận làm phụ thân, Phong Nhã nghe qua mà hai mắt toé lửa, hận không thể một đao đem cha mẹ Y Ân chém chết cho chó ăn.

Đang lúc tức giận, Thanh đột nhiên xông vào, trên vai là một con chim ưng, đem một phong thư giao cho Phong Nhã. Phong Nhã mở ra nhìn nhìn, mắng: “Mấy lão già chết tiệt, lại gây thêm phiền toái!” Mắng thì mắng, nhưng vẫn đứng dậy nói: “Đi trở về.”

Tần Sương Kích đứng dậy theo, ân cần hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Không có việc gì, Giang Nam bên kia vài cái thương nhân nói phải bái phỏng ta, trước mắt đã ở trên đường, ta phải trở về ứng phó.”Nói xong đã thấy Tần Sương Kích há to miệng, ngây ra như phỗng nhìn hắn, chỉ vào hắn, lấp bấp hỏi: ” Thương. . . . . . Thương, thương, thương nhân? Ngươi mới vừa nói thương nhân? Vì sao. . . . . .” Giang hồ người từ trước đến nay không bỉ gian xảo thương nhân, ai ngờ người đứng đầu ngàn điện đầy cao ngạo lại còn muốn đích thân đi ứng phó thương nhân? Cái này làm sao hắn có thể tin cho được?

Phong Nhã lườm hắn một cái, tự nhiên biết hắn muốn nói cái gì, nói: “Nhã Tự Trang nghe qua chưa? Đó là của ta đấy!”

“A?”Tần Sương Kích lại kinh ngạc: “Cái kia chuyên đi con đường tơ lụa của Thần Bí sơn trang, đúng là của ngươi? Ngươi kinh doanh…là thương nhân?”

Vô nghĩa! Phong Nhã mặc kệ hắn, ôm Y Ân rời đi một mạch. Nếu không tìm một thân phận khác thiết thực hơn, chẳng lẽ muốn hắn che che giấu giấu như chuột sao?

Trở ra cánh cửa, gọi Tiêu Hồng Nương, thị nữ đi lên nói là nàng đã ra ngoài tuần tra các phân đà. Quả nhiên là sợ chính mình giận chó đánh mèo vu nàng nên đã tìm cớ trốn đi. Phong Nhã hừ lạnh, tuy lúc đầu là do Tiêu Hồng Nương hại Y Nhi bị Tần Sương Kích “ăn”, bất quá nếu không có nàng này, Y Nhi cũng chưa chắc sống được, hơn nữa cũng nhờ vậy mà làm cho mình gặp gỡ hắn. Nghĩ đến đáng lẽ ra còn phải tưởng thưởng Tiêu Hồng Nương mới đúng. Bất quá nếu nàng tự cho là thông minh không chịu xuất hiện, liền cũng coi như xong.

Theo một con đường bí mật nhỏ ra cốc, Tương Long đã chuẩn bị xe ngựa bên ngoài, Thanh cùng Tần Sương Kích cũng đang đứng thẳng một bên. Hai người đi đến xe ngựa, Phong Nhã quay đầu nhìn về phía Tần Sương Kích. Hai người bộ dạng cực giống nhau, chẳng qua Tần Sương Kích hơi cao tráng hơn chút, mặt mày nồng hậu, mà Phong Nhã mặt mày hơi đạm, thoạt nhìn thanh tú rất nhiều. Nếu không phải Tần Sương Kích có một vết sẹo thật dài kéo dài từ mắt phải xuống má trái phá hủy tướng mạo, hai người chỉ sợ là huynh đệ sinh đôi.

Phong Nhã có chút mềm lòng, năm đó kia trường hạo kiếp, chính mình cứ tưởng đã chết đi, đại ca chỉ sợ cũng bị thương không nhẹ. Đem chính mình đưa đến nơi bảo trang xa xôi, ít nhất còn có thể sống sót, năm đó đại ca mang theo một thân trọng thương, như thế nào có thể đào thoát đuổi giết? Trong lòng trăm cảm xúc cùng xuất hiện, chính là hai người đều đã trưởng thành, đao thương kiếm vũ sớm trải qua, hiện tại chạy tới đàm luận chuyện khi còn bé gian khổ như thế nào không khỏi có vẻ già mồm cãi láo, nhân tiện nói: “Muốn hay không đến trang viên của ta ở mấy ngày?”

Tần Sương Kích tất nhiên là vui vẻ nói: “Như thế rất tốt!”

Phong Nhã mỉm cười, bế Y Ân định mang ngồi vào xe ngựa, Y Ân lại nắm lấy cửa xe không chịu đi lên, bàn tay hướng Tần Sương Kích sợ hãi gọi: “Phụ thân!” Rõ ràng muốn phải là phụ thân ôm mới chịu.

“Đến đây, cùng kỵ mã với phụ thân !”Tần Sương Kích trong lòng cao hứng, vươn tay phải ôm Y Ân, lại bị Phong Nhã đẩy ra, lạnh nhạt nói: “Thành thành thật thật kỵ mã của ngươi đi!” Rồi hướng Y Ân nói: “Ngươi cũng là, thành thành thật thật lên xe cho ta.”

Nếu là phụ thân nói như thế Y Ân đã sớm ngoan ngoãn nghe theo, chẳng biết tại sao cũng là không sợ Nhã, túm lấy áo Nhã đá đạp lung tung: “Phụ thân, ta muốn phụ thân!”

Tần Sương Kích đã ở một bên bất mãn: “Ngươi đừng dọa hắn sợ!”

Phong Nhã lãnh mặt, áp chế hai tay Y Ân đưa hắn ôm vào xe ngựa, Y Ân vẫn một mực kêu lên: “Đừng Nhã, đừng Nhã, phụ thân. . . . . .”

Màn xe buông, trong xe liền chỉ nghe đến giọng Y Ân hừ nhẹ. Hồi lâu, Phong Nhã mới quát lạnh một tiếng: “Đi thôi.”

Tương Long liền ra roi, xe ngựa băng băng theo hướng Trường An chạy tới. Phong Nhã đột nhiên xốc lên màn xe, nhìn chăm chú Tần Sương Kích đang kỵ mã đi theo một bên, hầm hừ nói: “Ngươi, ly xa một chút, bảo trì ba thước khoảng cách.”

Mặc kệ Tần Sương Kích trợn mắt há hốc mồm, buông màn xe tiếp tục cắn lấy môi Tiểu Đông Tây đang không ngoan. Dù sao đây cũng là đại ca, hắn tạm thời không tính toán nhận thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.