Hàn Vũ tự hỏi, hắn tuy có chút bá đạo, bất quá nàng thích.
"Tốt, mạng của ta là của ngươi, ngươi muốn như thế nào thì sẽ như thế ấy, xảy ra chuyện gì sẽ nói cho mình ngươi biết" Hàn Vũ rất vui vẻ tuyên bố lại không biết đã đem bán chính mình cho Quân Tà Diễm.
"Ta gọi Hàn Vũ, còn ngươi tên gì?"
"Ngươi gọi ta Diễm là được rồi" Nói xong liền đứng dậy theo cửa sổ bay ra
ngoài, Hàn Vũ nhìn thấy rất muốn cười, rõ ràng có cửa hiện giờ cũng
không có người tại sao lại thích bay ra ngoài cửa sổ đây? Thật sự không
hiểu được làm như thế có gì vui đâu? Hắn rất giỏi rồi mà.
Ai nha, đột nhiên Hàn Vũ nhớ tới quên hỏi cách nào tìm được hắn, hiện giờ cũng
không thể gọi hắn quay lại, nàng cũng không biết làm sao bay. Hàn Vũ
nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tối đen như mực.
Hôm nay Hàn Vũ dậy từ
sớm, dưới sự dẫn dắt của Thúy Trúc đến thỉnh an phụ mẫu! Cảm giác này
thật tốt, bất tri bất giác nàng đã muốn chậm rãi tiếp nhận cuộc sống
cùng tình cảm trong gia đình vốn không thuộc về nàng rồi, vốn chưa được
trải qua sẽ không gây ra thương tổn nhưng nếu đã trải nghiệm rồi, khi
mất đi có thể không hối tiếc được sao? Cái này nàng thật sự không biết.
"Thúy Trúc, hôm nay ngươi dẫn ta đi tham quan phủ một chút, ta đối với nơi
này không có quen thuộc? Đúng rồi tại sao lúc nãy ta không thấy thiếu
gia đến thỉnh an phụ mẫu?"
"Tiểu thư, hàng tháng vào ngày mồng một và mười lăm thiếu gia mới đến thỉnh gia lão gia cùng phu nhân"
"Ta đây về sau cũng có thể vào hai ngày đó mới đến thỉnh an có được không?"
"Vâng, tiểu thư. Đây là quy định của Hàn phủ"
"Thì ra là như vậy, đúng rồi, phụ thân ta chỉ có một thê tử sao? Không có tiểu thiếp nào à?"
"Không có, lão gia rất yêu phu nhân, ở Đông Lâm quốc này nam tử có thể
có ba vợ bốn nàng hầu, nhưng lão gia chỉ có duy nhất một mình phu nhân,
điều này làm cho rất nhiều phu nhân cùng cô nương ở kinh thành rất hâm
mộ"
Phụ thân rất yêu nương, ở trong xã hội này, nam chủ nắm
quyền, nữ tử được tôn trọng thật sự không dễ dàng gì, trừ phi ngươi có
bản lĩnh, nhưng thế giới này thân thể của nữ tử cũng không thích hợp để
luyện võ, cho nên nữ tử chỉ chú trọng vào tài nghệ, muốn cùng trượng phu mình học võ trong một ngàn người chỉ có thể được hai ba người mà thôi,
cho nên Hàn Vũ cũng không muốn nghĩ mình có thể học được, cho dù có được đi nữa thì cũng không có ai dạy nàng. Hàn Vũ muốn mình có thật nhiều
tiền, như vậy mới có thể sai khiến được người khác. Có tiền có thể thuê
người khác bán mạng cho mình.
Ở trong phủ đi vòng vo, Hàn phủ
cũng không to lớn là mấy, theo Thúy Trúc dẫn đường, nàng tiến vào sân
viện của tiểu chính thái. Tư Vũ viên, Tư Vũ? Chẳng lẻ là tưởng niệm tỷ
tỷ của hắn? Nhưng tại sao ngày đó tính tình của hắn lại không tốt như
vậy? Chẳng lẻ là nghi ngờ nàng không phải là thân tỷ tỷ của chính mình,
sợ nàng làm tổn thương người nhà của hắn sao?
Tiến vào Tư Vũ viên, nàng nhìn thấy tiểu chính thái đang luyện võ.
Thật là có thể kế thừa được khí phách của phụ thân, lại thêm sức quyến rũ
của nương, đệ đệ của nàng thật không sai, cũng không biết đã đoạt được
bao nhiêu tâm tư của nữ tử, đáng tiếc bây giờ còn nhỏ, bằng không của
của Hàn phủ đã bi bà mối làm sập. Trong lòng Hàn Vũ suy nghĩ thay đệ đệ
của mình.
Sau khi bộ kiếm pháp kết thúc, một nha hoàn đưa khăn lau mặt tới, tiểu chính thái lau mồ hôi trên mặt, nhìn thoáng qua Hàn Vũ
"Tỷ, ngươi tới khi nào vậy?" tiểu chính thái vui mừng hô một tiếng.
Nhưng mà Hàn Vũ đứng ở bên kia nhìn hắn, trong mắt có kích động, cảm kích
cùng hạnh phúc, bây giờ nàng rất muốn khóc, ai nói là thời điểm bi
thương mới khóc, nàng hiện tại chính là hạnh phúc đến muốn khóc đó thôi.
Cố nén suy nghĩ muốn khóc của mình, không cho nước mắt chảy ra, bình phục
lại tâm tình, nàng hướng về tiểu chính thái cười "Ở Trúc viên rất nhàm
chán. ta muốn lại đây xem một chút, kiếm pháp của ngươi là do ai dạy?
Không tệ"
"Bộ kiếm pháp này là do phụ thân sáng tạo ra, có thể
gọi là Hàn gia kiếm pháp, luyện thành có thể đạt tới Thượng Thiên, uy
lực không hề tầm thường. Đáng tiếc bây giờ công lực của ta chỉ mới ở
tầng thứ năm, phụ thân muốn ta luyện kiếm pháp trước, về sau có thể
dùng"
"Hàn gia kiếm pháp? Ta cũng có thể học sao?"
"Đương nhiên, chỉ cần là người Hàn gia đều có thể học, bất quá ngươi có công lực sao? Rút tay ra ta xem xem"
Hàn Vũ vươn tay ra, tiểu chính thái đặt trên mạch đập của nàng, một lát sau thất vọng nhìn Hàn Vũ nói "Một chút công lực cũng không có, ngươi họ
cũng vô dụng"
Hoảng, Hàn Vũ biết mình không có chút công lực nào
nhưng nàng rất muốn học bộ kiếm pháp này bởi vì đây là Hàn gia kiếm
pháp, cho dù vô dụng nàng cũng muốn.
"Đệ đệ, ta muốn học, cho dù
vô dụng thì học cũng không phải không có chỗ dùng, ngươi dạy ta đi" Hàn
Vũ làm nũng với tiểu chính thái.
"Ngươi hãy dạy cho nàng đi"
Không biết Hàn tướng quân cùng Hàn phu nhân tiến vào Tư Vũ viên từ khi
nào, nhìn đến hai tỷ đệ bọn họ cảm tình tăng lên không ít, cảm thấy rất vui mừng.
"Phụ thân, nương" Hàn Vũ cùng tiểu chính thái đồng thanh gọi.
"Được rồi, ngày mai có thể bắt đầu, sáng sớm ngươi đến Tư Vũ viên gặp ta, ta sẽ dạy cho ngươi"
"Ha ha, cảm ơn đệ đệ, cảm ơn phụ thân"
"Phụ mẫu, hai người vào trong đi" tiểu chính thái đem mấy người vào trong phòng.
"Vũ nhi, ngươi cũng biết tên gọi Tư Vũ viên này vì sao có không?" Hàn phu nhân ngồi trên ghế hỏi Hàn Vũ.
Hàn Vũ nhìn nàng không có trả lời, nàng biết Hàn phu nhân sẽ nói tiếp.
"Thời điểm ngươi mất tích, nương rất nhớ ngươi, sợ ngươi ở bên ngoài bị người khác khi dễ, ta tìm ngươi khắp nơi cũng không thấy, nhưng chúng ta cũng không có buông tha cơ hội nào, sau lại cho Thạc nhi đổi tên, gọi là Hàn Tư Vũ nhưng phụ thân ngươi không đồng ý, hắn nói một nam tử lại có tên
như vậy về sau sẽ bị người khác chê cười, sau cũng từ bỏ, nhưng lại đem
nơi ở của Thạc nhi đổi thành Tư Vũ viên là mong muốn hắn không quên tỷ
tỷ của mình, lúc trước ngươi rất thích cây trúc, nhiều lần tìm ngươi đều ở trong rừng trúc, khi đó ngươi rất nghịch ngợm...Nhưng lần cuối cùng
ta tìm toàn bộ mỗi một góc của Trúc vên đều không gặp được ngươi" Hàn
phu nhân nói xong liền khóc.
"Nương, ta đã trở lại, ta sẽ không
để ngươi tìm không thấy nữa, nhà của ta ở đây, ta sẽ không đi đâu, nương đừng khóc" Hàn Vũ ôm Hàn phu nhân an ủi,
"Tốt lắm, nương, tỷ tỷ đã về, ngài đừng khóc, phụ thân sẽ đau lòng" tiểu chính thái dỗ Hàn phu nhân.
"Xú tiểu tử"
"Thạc nhi, có thời gian ngươi dẫn tỷ tỷ ra bên ngoài nhìn xem, kết giao thêm vài bằng hữu"
"Phụ thân, nàng là một nữ nhi ra ngoài còn ra thể thống gì nữa? Hơn nữa bằng hữu của ta đều là nam tử, hơn nữa..."
"Phụ thân, ngươi xem đệ đệ còn muốn trông nom nhiều hơn so với ngài" Hàn Vũ đánh gãy lời lải nhải của tiểu chính thái.
Trong phòng tiếng cười tràn ngập khắp nơi.