Sủng Nhi Phúc Hắc Của Yêu Nghiệt

Chương 40: Chương 40: Ngày ái thê




"Đúng rồi, biểu ca, vì sao hôm nay lại gọi là ngày ái thê?" Hàn Vũ còn chưa hiểu hết lịch sử của Đông Lâm quốc.

"Cái này phải kể đến chuyện xưa kia, lúc đó cũng không có tứ quốc như bây giờ, nơi này được gọi là Võ đại lục do một Thánh Giả thống trị, hắn có một thê tử tuyệt mỹ, không chỉ có diện mạo xinh đẹp còn là một người rất tài hoa, có linh khí lại thông minh, tư tưởng hào phóng không câu nệ tiểu tiết, thiện lương, đối đãi với mọi người ngang hàng, Thánh Giả rất yêu nàng, hai người bên nhau hơn trăm năm, nhưng mà thê tử của hắn chung quy chỉ là một phàm nhân. mà hắn lại là Thánh Giả, Thánh Giả có thể sống lâu hơn người phàm mấy trăm năm, thê tử của hắn chỉ sống đến một trăm hai mươi bảy tuổi thì mất, thê tử của hắn qua đời chính là ngày hai mươi bảy tháng năm, mà vị Thánh Giả kia lại không chịu nổi thống khổ khi mất đi ái thê của mình nên đi theo nàng. Trước khi tự sát đã khắt lên đá ở bên bờ biển nơi chân trời góc biển dòng chữ: Ái thê của ta để kỷ niệm thê tử của hắn, cứ như vậy ngày này được sinh ra, tuy chỉ là truyền thuyết, nhưng ngày ái thê này đã được lưu truyền mấy trăm năm rồi, Võ đại lục đã lâu cũng chưa xuất hiện thêm một Thánh Giả nào nữa, mới bắt đầu thay đổi, một ít tiểu quốc nổi dậy, anh hùng tài tử xuất hiện lớp lớp, thế cho nên mới trở thành cục diện như hôm nay"

Một câu chuyện tình yêu đẹp từ xa xưa, cũng không phải vì có người thứ ba chen chân, bởi vì thực lực quá chênh lệch, không thể sống lâu bên nhau, cuối cùng âm dương chia cách, Thánh Giả lại không thể uy hiếp được tử thần, cũng không có mạnh mẽ để ảnh hưởng đến tử thần vì vậy không thể cứu được thê tử của chính mình, cuối cùng lại đi theo nàng, Hàn Vũ cũng không biết nàng có thể làm được như thế không? Cũng có thể biết được tình cảm của họ sâu đậm đến mức nào.

"Chẳng lẽ ở Võ đại lục này, nam tử tu luyện võ công lũy thừa có thể sống lâu như vậy, nữ tử liền nhất định không thể cùng người mình yêu đầu bạc răng long sao?" Hàn Vũ phát hiện ra một chuyện rất quan trọng.

"À, đúng là như vậy" Tuy rằng Quân Phong Khải không nguyện ý thừa nhận, nhưng đây vẫn là sự thật, ai cũng không thay đổi được, nữ tử có thể tu luyện được võ công thật sự rất ít.

"Thật là một thế giới đáng buồn a..."Hàn Vũ thở dài, đột nhiên cảm thấy áp lực thật lớn, không phải vì nàng không thể sống lâu như nam tử mà áp lực mà bởi vì sự bất công của thế giới này mà thôi.

"Các ngươi cứ tán gẫu đi, ta ra ngoài đi dạo một chút" Một mình Hàn Vũ đi ra Đông Phượng lâu, nhìn mọi người bên trong Thịnh Hoa đình, không biết trong đó có bao nhiêu người có thể kiên trì đến cùng, có lẽ nên nói không biết bọn họ có thể bên cạnh mình được bao lâu?

Hàn Vũ cảm thấy vô lực, nếu chính nàng yêu ai đó ở nơi này, có lẽ sẽ giống như thê tử của Thánh Giả kia? Kết cục giống nhau mà thôi.

Vẫn còn yêu nhau, chính mình tóc đã bạc, mà người yêu lại vẫn còn trẻ tuổi như lúc ban đầu, chờ sau khi nàng đi, người đó có thể tìm cho hắn một nữ tử trẻ đẹp khác mà bên nhau, đây là chuyện Hàn Vũ không thể chấp nhận được.

Hàn Vũ nhìn bọn họ tươi cười, nghĩ đến Tà Diễm, không biết bây giờ hắn đang ở đâu? Vừa gặp tối hôm qua, nhưng hiện tại lại nhớ đến hắn, Hàn Vũ rất muốn cười nhạo chính mình.

"Đang suy nghĩ gì?" Lại là buổi tối, lại là không tiếng động tới gần, lại là ở bên tai nàng nói, trên mũi thoang thoảng mùi hương chỉ thuộc về hắn.

Hàn Vũ thừa nhận hương vị tưởng nhớ này.

"Suy nghĩ đến chàng" Hàn Vũ thành thật, có lẽ ngay từ đầu đã nhất định nàng thích hắn.

Nàng thích cảm giác ở bên Quân Tà Diễm, rất nhẹ nhàng, rất vui vẻ, thích hương khí của hắn, đây là cảm giác mà Hàn Vũ không cảm thấy bên một ai khác.

"Ta cũng rất nhớ nàng" Tà Diễm lại gần hơn một chút, cơ hồ môi của hắn gần chạm vào lỗ tai Hàn Vũ, nàng cảm thấy một hồi nóng ran, bên cạnh có một nam nhân tựa vào không nóng được sao?

Hàn Vũ xoay người muốn nói hắn không cần dựa vào nàng gần như vậy, nhưng mới vừa quay lại Tà Diễm lại tiến thêm một bước vừa vẹn môi hắn chạm nhẹ vào má nàng.

Lành lạnh, đây là cảm nhận của Hàn Vũ.

Mềm, đây là cảm nhận của Quân Tà Diễm

Hai người đều lúng túng nhìn đối phương, đột nhiên Tà Diễm ôm Hàn Vũ bay ra ngoài, tốc độ rất nhanh, không một ai phát hiện ra.

Hàn Vũ được ôm vào trong ngực, bay nhanh đến nơi "Ước hội", tuy rằng lần trước không có gọi như vậy, nhưng trong lòng Hàn Vũ đã đem nơi đó thành nơi "Ước hội" của nàng với Quân Tà Diễm.

Tà Diễm mang Hàn Vũ ngồi dưới một gốc cây cổ thụ, xa xa có thể nhìn thấy đèn đuốc kinh thành sáng trưng, Tà Diễm ngồi phía sau giống như là bảo hộ nàng.

"Nàng hôm nay rất đẹp"

"Ha ha, cảm ơn, bất quá hôm nay chàng liếc mắt một cái lại có thể nhận ra nha, đệ đệ của ta còn không có nhận ra đâu, rất tốt" Nois xong liền nở nụ cười.

"Tiếng cười của nàng thật dễ nghe"

Hoảng, sao hôm nay nàng cảm thấy Tà Diễm rất dịu dàng. Tuy rằng bình thường hắn cũng rất ôn nhu với nàng, nhưng cảm giác hôm nay rất đặc biệt, không giống mọi lần.

"Hả? thật không? Hôm nay chàng cũng rất suất"

"Thật không? đó không phải là rất thích phải không?"

Ngạch, hắn luôn cho rằng suất chính là thích, được rồi, vốn là nàng cũng thích hắn mà.

"Thích"

"Vậy nàng làm bạn gái của ta được không?"

"Hả? Cái gì? Chàng vừa nói cái gì?" Hàn Vũ nghi ngờ vừa rồi là nàng nghe nhầm, nàng nghe thấy được hai chữ "bạn gái" phải không? Nơi này cũng có tự do yêu đương, vẫn có tư tưởng bạn trai, bạn gái sao?

"Ta nói nàng có đồng ý làm bạn gái của ta được không?"

"Diễm, chàng có biết ý nghĩa của từ bạn gái là gì không?"

"Không biết" Quân Tà Diễm trả lời vô cùng rõ ràng.

"Chàng không biết ý nghĩa của nó mà vẫn hỏi nói ra được như thế sao?" Hàn Vũ rối rắm.

"Là do sư phụ nói cho ta biết bạn gái chính là thê tử còn chưa có thành thân, chờ đến khi thời cơ chín muồi mới có thể thành thân"

Sư phụ giải thích vô cùng tốt, sư phụ làm sao lại biết từ bạn gái như thế chứ?

Chẳng lẽ TÀ Diễm muốn thành thân với nàng sao?

"Làm bạn gái của ta được không?" Tà Diễm hỏi lại lần nữa.

Hàn Vũ sửng sờ, không biết phải trả lời như thế nào, quả thật nàng rất thích hắn, nhưng phải đáp ứng sao?

Phía sau bọn họ còn bối cảnh rắc rối, không tha cho tình yêu của bọn họ sao, cho dù yêu nhau cũng sẽ không được thuận lợi như thế, Hàn Vũ không sợ khó khăn không sợ khổ, nhưng phải xem người đó có đáng giá để cho nàng phải hi sinh như thế không? Tà Diễm, hắn có đáng giá như thế không?

Còn không chờ Hàn Vũ đồng ý, Quân Tà Diễm ở phía sau đã gắt gao ôm lấy nàng.

"Nàng không mở miệng, ta xem như nàng đã chấp nhận rồi đó" Tà Diễm nói lên tâm tính vô lại, làm cho Hàn Vũ dở khóc dở cười.

"Chúng ta cùng một chỗ phải lo lắng rất nhiều, lo lặng thân phận của chàng và bối cảnh của ta, chàng cảm thấy đã chuẩn bị tốt sao?"

"Ta sớm đã chuẩn bị tốt rồi, thân"

"Hả, khụ khụ ...khụ, không cho phép gọi ta là thân" Hàn Vũ nghe thấy cảm thấy tê rần, cũng rất muốn cười, thân, nàng còn chưa có đồng ý đâu.

"Về sau phải gọi nàng là gì? Vũ nhi sao? Không hay, quá bình thường" Tà Diễm vì xưng hô với Hàn Vũ mà rối rắm nửa ngày.

"Diễm"

"Ừ, chuyện gì?"

"Ta...Ta đáp ứng chàng, đáp ứng làm bạn gái của chàng" Hàn Vũ cố lấy dũng khí trả lời Quân Tà Diễm.

Nàng muốn chính thức một chút, không nghĩ hàm hồ như vậy Tà Diễm lại nghĩ nàng cam chịu mà đồng ý.

"Ha ha, về sau ta nên gọi nàng là gì mới tốt đây?" Tà Diễm rất là vui vẻ, là vui vẻ xuất phát từ nội tâm, không phải cười lạnh như trong dĩ vãng, cũng không nghĩ đến Tà Diễm vì điều này vẫn cứ rối rắm như thế.

"Không sao cả, chỉ là một cái xưng hô mà thôi, chàng quyết định là được" Hàn Vũ cho Tà Diễm toàn quyền quyết định.

"Về sau ta gọi nàng là phu nhân, phu nhân có được hay không?" Giống như Tà Diễm đã suy nghĩ rất kỹ, Hàn Vũ vừa nói xong đã vội mở miệng nói.

"Không tốt, này...Này..." Hàn Vũ ngượng ngùng nói, còn chưa có thành thân làm sao có thể kêu là phu nhân đây? Nếu Hàn Vũ nói ra những lời này, nàng chắc chắn Quân Tà Diễm sẽ nói : Chúng ta thành thân đi.

"Không phải lúc nãy phu nhân đã cho ta quyết định sao? Ta đã suy nghĩ rất kỹ, về sau cứ gọi là phu nhân đi" Quân Tà Diễm không muốn thay đổi, cũng không cần Hàn Vũ có đồng ý hay không.

"Nếu không, như vậy đi. chàng có thể gọi ta là lão bà, được không?" Phu nhân sao? Ở nơi này có ai không biết ý nghĩ là gì, chỉ cần hắn gọi nàng làm sao người khác không suy nghĩ nhầm được đây?

"Tốt, lão bà" Quân Tà Diễm cười càng thêm sáng lạn, điều này làm cho Hàn Vũ thêm hoài nghi, Tà Diễm, hẳn là hắn biết được cái gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.