Sủng Nhi Phúc Hắc Của Yêu Nghiệt

Chương 52: Chương 52: Sự yên tĩnh trước cơn bão táp




Chương 52:

"Lão bà, nàng thật ngốc" Quân Tà Diễm tựa cằm lên trán Hàn Vũ, hai người ngồi dưới đất Hàn Vũ dựa vào trong ngực Diễm. Quân Tà Diễm bắt đầu lo lắng, thời gian dần qua, nhưng Tà Hiên còn chưa đưa sư phụ đến, nên làm sao đây.

"Ta ngốc cũng chỉ vì một người là chàng" quả thật, Hàn Vũ rất ngốc, đến thế giới này không bao lâu liền bị Quân Tà Diễm hấp dẫn, hắn cũng không có làm chuyện gì khiến Hàn Vũ cảm động, càng không có hiểu nhau nhiều, cứ như vậy làm bạn gái của hắn, giao trái tim của mình còn đeo nhẫn của hắn. Diễm không biết ý nghĩa của chiếc nhẫn nhưng Hàn Vũ lại vô cùng hiểu rõ, giây phút nàng đeo chiếc nhẫn kia vào, Hàn Vũ không còn do dự nữa, Quân Tà Diễm là người nàng nhận định. Dù hôm nay nhìn thấy bộ dáng Diễm, quyết tâm của nàng cũng không có một tia dao động.

"Lão bà, nàng có mang theo đoản kiếm sư phụ đưa cho nàng không?" Quân Tà Diễm biết đoản kiếm đó có chỗ thần kỳ, nếu như đoản kiếm kia có trên người Hàn Vũ, có lẽ tất cả khổ sở có thể kết thúc. Hắn không thể gây tổn thương cho Hàn Vũ, Quân Tà Diễm ra quyết định gì không ai biết. [pedieu.dđlqđ]

"Có, nhưng đã ném trong Tà cung, thật là đáng tiếc, đoản kiếm tốt như thế bây giờ nhiễm đầy máu đang nằm ở nơi nào đó, không biết có người nào nhặt nó lên hay không, không biết người đó có thể trả lại cho ta hay không" Hàn Vũ tiếc rẻ, đoản kiếm kia sử dụng rất thuận tay, khi đánh nhau cùng Phong Yên, đâm về phía Phong Yên, Hàn Vũ vốn nghĩ không thực hiện được, nhưng khi đâm về phía Phong Yên lại không có lực cản nào, cứ như vậy đâm xuyên qua bàn tay Phong Yên.

"Mất? Vết máu? Chuyện gì xảy ra? Đoản kiếm đâm nàng bị thương hả ?" Quân Tà Diễm khẩn trương kiểm tra từ trên xuống dưới thân thể Hàn Vũ, phát hiện không có nơi nào bị thương mới yên lòng.

"Không phải tổn thương ta, là đâm cái người tên gọi Phong Yên, đau lòng sao?" Hàn Vũ có chút ghen ghét nói, không biết người gọi Phong Yên kia có vị trí như thế nào trong lòng Quân Tà Diễm. Đả thương nàng ta, Diễm có tức giận hay không ?

"Lòng của ta, sẽ chỉ vì nàng mà đau, tựa như nàng sẽ chỉ vì một mình ta mà ngu ngốc như thế này" Quân Tà Diễm ôm Hàn Vũ,trên cái thế giới này, có thể để lòng Quân Tà Diễm nhớ thương cũng chỉ có một người là Hàn Vũ.

Hàn Vũ đem chuyện đã xảy ra tại Tà cung nói cho Quân Tà Diễm, chỉ thấy trong mắt Quân Tà Diễm có một tia phẫn hận, Phong Yên, được, rất tốt. Xem ra hắn nên cho người trong Tà cung biết rõ vị trí của Hàn Vũ. [pedieu.dđlqđ]

"Tà Hiên trừng phạt quá nhẹ rồi, chờ ta ra ngoài ta sẽ giúp nàng tìm bọn họ trút giận" Quân Tà Diễm có thể nào để Hàn Vũ chịu uất ức ở Tà cung. Nhiều người lại bắt nạt một mình lão bà hắn, xem ra bọn họ quá thanh nhàn rồi. Ách, điều này không thể trách bọn họ, bọn họ làm sao biết Hàn Vũ là ai, nàng có thân phận gì. Thật đáng thương, đám người Tà cung không biết mình đã bị Quân Tà Diễm cho vào danh sách đen.

"Diễm, Phong Yên có thân phận gì?" Hàn Vũ cảm thấy biết người biết ta mới có thể Bách Chiến Bách Thắng, nàng muốn biết rõ về Phong Yên.

" Năm năm trước nàng được ta nhặt về, khi đó nàng bị người hãm hại ở bên ngoài Huyễn Lâm, ta khi đó. . . Khi đó mới vừa mất đi một người muội muội, trên đường tế bái muội muội về thấy hình dáng nàng yếu đuối, nằm bên cạnh một người chết, Phong Yên gọi ca ca, khi đó Phong Yên mất đi một ca ca, ta liền nổi lên lòng thương hại, cứu nàng, sau lần đó nàng liền ở lại Tà cung, nàng có thiên phú rất tốt, có thượng thừa võ công, ở Tà cung bảo vật cũng không ít, nàng rất nhanh đột phá Thiên Thê, trở thành hộ pháp trong Tà cung, ta biết rõ thời điểm tranh cử hộ pháp nàng động tay chân, ta không có truy cứu, chỉ là sư phụ nhất thời hứng thú thành lập Tà cung, thế nhưng hắn lại không muốn trông nom liền đem Tà cung giao cho ta, ta cũng không thích những thứ này, nếu Phong Yên thích trông nom, vậy để cho nàng quản. Nhưng quản sự chân chính Tà cung là Tà Hiên." Thời điểm Quân Tà Diễm nói đến muội muội, trong mắt tự trách và hối hận không có thoát được ánh mắt của Hàn Vũ.

"Muội muội chàng, nàng là một người thế nào?" Không ngờ Diễm còn có một muội muội, muội muội của hắn chắc là một người rất đẹp. Hàn Vũ không muốn chuyện Phong Yên khiến tâm tình hai người không vui, muội muội của Diễm, người này Hàn Vũ muốn hiểu rõ hơn. [pedieu.dđlqđ]

"Nàng cũng không phải muội muội ruột của ta, nàng gọi Tuyết Nhi, ta, Tà Hiên còn có Tuyết Nhi, chúng ta đều là cô nhi được sư phụ nhặt về, từ nhỏ sống cùng nhau, nàng rất nghịch ngợm, thường chỉnh ta và Tà Hiên, nàng không thích đánh đánh giết giết, tựa như tuyết đều tinh khiết trắng đẹp, chúng ta ở chung một chỗ vui vẻ sống vài chục năm, nhưng năm năm trước, ngày hôm nay của năm năm trước, ta lại giết nàng" Quân Tà Diễm ôm Hàn Vũ thật chặt, hồi tưởng lại sự tình ngày ấy nhưng cái gì cũng không nhớ ra được. Ngày ấy hắn không có ý thức, hắn đã làm gì căn bản cũng không nhớ, bởi vì ngày ấy hắn không phải một người bình thường.

Ngày cuối cùng của mỗi tháng sư phụ sẽ đem hắn nhốt ở chỗ này, Tuyết Nhi không biết bí mật của hắn, không biết Tuyết Nhi làm thế nào tìm tới nơi này, vốn Tuyết Nhi nhìn thấy hắn bị nhốt ở trong…lồng sắt này, muốn thả hắn ra, nhưng mới vừa đến gần lồng sắt liền bị Quân Tà Diễm một tay bóp cổ, nhìn bộ dạng như ma quỷ của Quân Tà Diễm Tuyết Nhi muốn lấy đoản kiếm ra đâm về hắn, nàng hoài nghi người này không phải Diễm ca ca, nhưng một ít đầu tóc bạch kim phá vỡ hoài nghi của nàng, đoản kiếm cầm ở trên tay chậm chạp không có ra tay, cứ như vậy bị Quân Tà Diễm bóp chết cũng không có đâm đoản kiếm về phía Quân Tà Diễm.

Chỉ cần đâm đoản kiếm vào trái tim của hắn, như vậy người chết sẽ là Quân Tà Diễm mà không phải Tuyết Nhi, nhưng Tuyết Nhi không làm được, Diễm ca ca và Hiên ca ca là người thân của nàng, mặc dù hiện tại Quân Tà Diễm biến thành như vậy muốn giết nàng, nàng cũng không có dũng khí đâm đoản kiếm về phía Quân Tà Diễm, lúc ra đi trên mặt Tuyết Nhi vẫn mỉm cười, bởi vì đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên không tranh giành với Diễm ca ca, lần đầu tiên nàng nhường Diễm ca ca, vài chục năm qua đều là Diễm ca ca và Hiên ca ca nhường nàng, hôm nay để nàng nhường một lần vậy. Nhưng lần này, Tuyết Nhi bỏ ra là tánh mạng của mình.[pedieu.dđlqđ]

Ngày thứ hai khi Tà lão đầu và Tà Hiên chạy đến tất cả đều đã quá muộn, Quân Tà Diễm tỉnh lại thấy Tuyết Nhi nằm ở bên ngoài lồng sắt đã tắt thở, đoản kiếm cầm trên tay không có vết máu, dù sắp chết Tuyết Nhi cũng không thương tổn hắn. Không dám tin nhìn dấu vết ở cổ nàng, dấu vết đó. . . Dấu vết đó là tay của hắn tạo thành, Tuyết Nhi là do hắn giết, Quân Tà Diễm không thể nào tiếp thu được việc mình giết Tuyết Nhi, thời điểm chuẩn bị tự sát bị Tà lão đầu đánh ngất mang ra ngoài. Sau một thời gian dài Quân Tà Diễm đều sống trong hối hận và tự trách, nếu không phải Tà lão đầu khuyên bảo và Tà Hiên chăm sóc, hắn cũng không vượt qua được khoảng thời gian đó.

"Tất cả đều đã qua, mặc kệ quá khứ đau đớn là ai tạo thành, chúng ta nên suy tính cuộc sống sau này, người đã đi rồi chúng ta nên để người ấy ở trong lòng mà thương nhớ thật tốt” Hàn Vũ nắm tay Quân Tà Diễm an ủi. Khi đó Hàn Vũ còn không biết Quân Tà Diễm, hắn bị thương mình không biết, nhưng bây giờ không giống trước, Quân Tà Diễm có nàng, như vậy sau này nàng sẽ không để hắn trải qua nỗi đau đó lần nào nữa.

"Lão bà, ta thật là đau" Quân Tà Diễm lên tiếng, nghĩ đến Tuyết Nhi khả ái tinh ranh ấy, lại chết thảm ở trong tay mình, tất cả đền bù đều đã quá muộn.

"Đau? Chàng đau ở đâu, nói cho ta biết" Hàn Vũ khẩn trương hỏi.

Quân Tà Diễm cầm tay Hàn Vũ đặt ở ngực của chính mình nói cho nàng biết nỗi đau của hắn, Hàn Vũ cảm thụ nhịp tim Quân Tà Diễm hơi yếu, trừ đau lòng vẫn là đau lòng.

Hết chương 52

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.