Diễm rời đi Trúc viên, Phong Yên lặng lẽ tiến vào, hãn, ở đây đang trình diễn tình cảm sao,
Phong Yên nhìn Hàn Vũ, một khuôn mặt bình thường đến không thể bình
thường hơn, vì sao Tà Diễm lại thích nàng đây? Một chút công lực cũng
không có, nàng có thể giúp Tà Diễm được cái gì? Từ trước đến nay bất
luận kẻ nào của triều đình đều không có liên quan đến Tà cung? Tại sao
lại bào đảm an toàn cho Hàn gia? Phong Yên càng nghĩ càng không có cam
lòng, dựa vào cái gì? Nàng đi theo bên người Tà Diễm đã năm năm rồi,
hiểu rất rõ về hắn, chỉ duy nhất là không biết tình cảm của hắn, cho tới bây giờ Tà Diễm chưa từng cười với nàng. Trong nháy mắt Phong Yên có ý
nghĩ muốn giết Hàn Vũ, nhưng nàng lại không dám, nàng không muốn Tà Diễm chán ghét nàng, chỉ một tia chán ghét nàng cũng không muốn.
Phong Yên mang theo đau thương rời đi, lát sau Tà lão nhân lại đến, nhìn
Phong Yên lắc đầu. Nếu Hàn Vũ biết đêm nay Trúc viên của nàng đón tiếp
nhiều vị khách như vậy đánh chết nàng cũng không dám ngủ.
Hôm sau Hàn Vũ tỉnh dậy, nhớ lại chuyện tối hôm qua, chỉ nhớ mơ hồ lúc nàng ca
hát mà thôi, chuyện sau đó nàng chẳng nhớ gì hết. Hàn Vũ ngĩ hẳn là Tà
Diễm mang nàng trở về, hi vọng không có làm ra chuyện xấu gì, nếu không
thật không biết gặp hắn như thế nào.
"Tỷ, ngươi không có khỏe sao? Tại sao hôm nay không đi luyện kiếm?" Tiểu chính thái đứng ở cửa phòng hỏi.
Hàn Vũ lắc đầu, phát hiện không có đau, kỳ quái, không phải hôm qua uống
rất nhiều sao? Như thế nào một chút cảm giác đau cũng không có, nhớ lại
thời điễm lúc trước nàng chỉ uống có mấy chén, hôm sau tỉnh dậy đầu đau
không chịu nổi luôn, chẳng lẽ nguyên nhân là do thân thể? Hàn Vũ cũng
không muốn làm rõ thân thể mình rốt cuộc xảy ra biến hóa gì.
Đương nhiên nàng cũng không biết tối hôm qua Quân Tà Diễm cho nàng uống Tử Hà đan vạn người cầu cũng không được, Tử Hà đan có thể kéo dài tuổi thọ
con người, tăng công lực, giải bách độc, sau khi ăn vào thân thể sẽ tỏa
ra mùi đặc thù, hơn nữa mỗi một viên sẽ cho ra mùi khác nhau, Tử Hà đan
chỉ có Thánh giả mới luyện được, cứ như vậy cho Hàn Vũ ăn lãng phí.
"Tối hôm qua ngủ trễ, buổi sáng không có dậy sớm, ngày mai bổ sung đi" Hàn
Vũ rời giường, gọi Thúy Trúc giúp nàng rửa mặt chải đầu.
"Tuy rằng thiên phú của ngươi rất cao, nhưng người cũng đừng nên đắc ý, luyện võ cần..."
"Hôm nay không phải vào cung thăm di nương sao? Ngươi chuẩn bị xong chưa?" Hàn Vũ đánh gãy lời nói của tiểu chính thái.
"Ta đã chuẩn bị tốt, ngươi cũng mau lên, tiến cung quá muộn cũng không tốt, di, hương gì vậy? Thơm quá"
Trễ, Hàn Vũ một chút cũng không có phát hiện, đoán chừng bây giờ khoảng 7 8
giờ đi? Người cổ đại thật đúng là dậy sớm a. Hương? Hàn Vũ đứng lên hỏi, bất quá cũng không để ý nhiều, tưởng là huân hương do Thúy Trúc đốt.
"Không phải huân hương sao?"
"Cho tới bây giờ Hàn phủ chưa từng sử dụng qua huân hương, tỷ, hình như mùi
vị đó phát ra từ người tỷ?" Tiểu chính thái tiến đến trước mặt Hàn Vũ
ngửi ngửi.
"Ngửi cái gì? Ta lập tức thay đổi quần áo là có thể
xuất phát, các ngươi chờ ta chút" Hàn Vũ tiến vào nội đường thay quần
áo, không để ý đến mùi này, hôm nay nàng cũng không mang nhiều trang
sức, vẫn bình thường như mọi bữa, sau khi Tiểu chính thái nhìn thấy liền lắc đầu, hình như không hợp với ánh mắt của hắn, ai biểu Hàn gia xuất
sắc như vậy chỉ có mình nàng là bình thường làm gì.
Hàn gia xuất phát đi hoàng cung
Dưới sự hướng dẫn của một thái giám thanh tú, mọi người đi đến trước cửa
cung của Hoàng hậu, Hàn Vũ ngẩng đầu nhìn dòng chữ "Phượng Vũ cung",
dường như là vì Hàn Hoàng hậu mà xây tẩm cung này, rốt cuộc di nương này của nàng có bao nhiêu bản lãnh? Có thể làm cho một hoàng đế nhượng bộ
như vậy? Là vì quyền thế hay là vì yêu?
Nhận được lời gọi vào,
Hàn tướng quân mang theo mọi người đi vào Phượng Vũ cung, bên trong cũng không huy hoàng, rực rỡ như trong suy nghĩ của Hàn Vũ, chẳng lẽ người
Hàn gia đều mộc mạc như vậy sao? Hay là do người ở đây sống như thế? Hàn Vũ đối với thế giới này nhận thức quá ít.
Chính điện ngồi một nữ tử, trên người mặc triều phục thêu Loan Phượng bằng chỉ vàng, nhìn liếc qua cũng không nhận ra búi tóc, nhìn rất cao quý, lại không cho người
khác e sợ, xem ra là một người dễ thân cận.
"Cựu thần tham kiến hoàng hậu, hoàng hậu thiên tuế" Hàn tướng quân mang theo một nhà làm lễ với Hoàng hậu
"Ca ca, ngươi làm cái gì vậy? Không phải Hoàng thượng đã cho ngươi miễn hành lễ với ta rồi sao?"
"Hoàng hậu, cấp bậc lễ nghĩa vẫn phải làm"
"Thật không có biện pháp với ngươi, tẩu tử cũng không nói được ngươi, đây là
Vũ nhi sao? Đã lớn như vậy rồi sao? Mau lại đây cho di nương nhìn một
cái, nhiều năm ở bên ngoài rất gian khổ phải không?" Nói xong, Hoàng hậu lôi kéo tay Hàn Vũ, nàng cảm giác được, thời gian này nàng bị người
khác thăm dò cũng không ít, hiện tại động tác này nàng hiểu rất rõ. Hàn
Vũ đánh giá Hoàng hậu, mặt mày thanh tú, giống phụ thân bảy, tám phần,
tản ra hơi thở nử tử, dịu dàng yếu yếu, điều này làm Hàn Vũ không tưởng
tượng được nàng ở sa trường giết giặc như thế nào?
Một lúc sau
Hàn hoàng hậu buông tay Hàn Vũ ra, quả thật không có công lực, cũng
đúng, thời đại này nữ tử muốn có công lực nói thì dễ, làm mới khó. Chỉ
cần nàng không làm nguy hại đến Hàn gia là tốt rồi.
"Di nương"
Hàn Vũ nhẹ nhàng kêu một tiếng, nàng cũng không ngại Hoàng hậu thăm dò
mình, nếu như ngay từ đầu Hoàng hậu liền tin tưởng Hàn Vũ, phỏng chừng
Hàn Vũ cũng không có hảo cảm với Hoàng hậu này, một người dễ dàng tin
tưởng người khác như vậy làm sao có thể ngồi được vị trí như hôm nay?
"Ừ, ngoan, ngươi cùng Thạc nhi đi tìm biểu ca đi, nói hắn dẫn các ngươi đi
dạo xung quanh một chút. Ta đã nói trước với Phong Khải rồi, mau đi đi"
"Vâng, di nương" Hàn Vũ cùng tiểu chính thái lui xuống.
"Tẩu tử, ngươi xác định đó là hồng diễm sao?"
"Đúng vậy, Hoàng hậu. cái bớt kia ta sẽ không quên được, không có khả năng trùng hợp đến như thế"
"Nếu người kia cố tình thì sao? Thời điểm Vũ nhi mất tích chỉ mới có năm
tuổi, cũng có thể nhớ được nhiều chuyện, nhưng mười mấy năm qua nàng
sống ở bên ngoài như thế nào? Tại sao đối với các ngươi một chút ấn
tượng cũng không có, tại sao lần đó lại xuất hiện ở Hàn phủ trùng hợp
như thế? Việc này không thể hiểu được, ta không yên tâm về nàng" Hoàng
thượng đã đem chuyện tình Hàn Vũ xuất hiện ở Hàn phủ kể cho Hoàng hậu
biết.
"Hoàng hậu, ngươi cứ yên tâm, chuyện này cựu thần đã an bài tốt" Hàn tướng quân muốn Hoàng hậu yên tâm, nên nói dối nàng, hắn không có phái người đi điều tra lai lịch Hàn Vũ, hắn lựa chọn tin tưởng Hàn
Vũ, Tuy rằng Hoàng thượng có phái người đi điều tra nhưng không tra ra
bất kỳ điều gì.
"Hơn nữa, Hàn phủ có cái gì đáng giá để nàng trà
trộn vào, cũng chỉ có một cuốn chi thư vô dụng mà tổ tiên truyền lại mà
thôi" Kỳ thật Hàn tướng quân rất thích Hàn Vũ, cũng nguyện ý tin tưởng
nàng.
"Nói đến quyển sách kia, ta cũng thấy ngạc nhiên, vì sao tổ tiên Hàn gia lại để ý đến nó như thế, còn chờ người hữu duyên xuất
hiện, quyển sách kia tự nhiên sẽ hữu dụng, ta đã học thuộc lòng nó,
nhưng thời điểm luyện công cũng không thấy có tác dụng gì"
"Đúng rồi, Hoàng hậu, lần này ngươi có đột phái Thiên Thê được không?"
"Haizzz, ca ca, ta cũng không biết có chuyện gì mà không thể đột phá được, quên
đi, chờ kỳ ngộ đến là có thể thôi, cố chờ thêm một thời gian nữa xem
sao" Tuy rằng ngoài miệng Hoàng hậu nói như thế nhưng thật tâm nàng cũng rất thất vọng.