Sủng Nhi Phúc Hắc Của Yêu Nghiệt

Chương 31: Chương 31: Yên tĩnh trước nửa đêm




Hàn Vũ đi ra ngự hoa viên, có rất nhiều người chú ý đến nàng, đi ra không chỉ có một mình Bắc Chấn Thiên, nhưng với một người không có một chút công lực như Hàn Vũ sẽ không phát hiện ra có người đi theo nàng lúc này.

Hàn Vũ càng ngày càng tiến lại gần cây đại thụ Quân Tà Diễm đang đứng, hắn rất là cao hứng khi thấy nàng tiến lại chỗ hắn nhưng lại thấy vài người theo sau nàng

làm cho hắn thật khó chịu.

Quân Tà Diễm nhìn Tà lão nhân, Tà lão nhân hiểu ý gật gật đầu, lập tức hắn phi thân bay ra khỏi hoàng cung.

Lại là cảm giác này, Hàn Vũ có thể cảm nhận được Tà lão nhân đang gọi nàng, nàng nhắm mắt lại, nghiêm túc lắng nghe muốn tìm phương hướng của sư phụ nàng.

"Vũ nha đầu, ta mang ngươi đến nơi khác được không? Có người muốn gặp ngươi."

Hàn Vũ nghe được lời sư phụ nhưng không biết làm sao để trả lời, đành gật đầu, nàng tin tưởng sư phụ nhất định có thể nhìn thấy được. Hàn Vũ vừa gật đầu xong lập tức có cảm giác mình được mang bay lên, gió bên tai nhanh chóng thổi mạnh, nàng không dám mở mắt ra.

Mấy người vốn đi theo phía sau Hàn Vũ, trơ mắt nhìn nàng biến mất nhưng lại bất lực, đành quay trở lại ngự hoa viên tiếp tục yên tiệc.

Bắc Chấn Thiên nhìn Hàn Vũ biến mất, tâm lý dâng lên một cảm giác phiền chán không hiểu, hắn chỉ mơ hồ có người tiếp cận lại không nhìn ra được võ công của đối phương, hắn không dám mạo hiểm đi theo ngăn cản, bởi vì hắn cảm nhận được uy áp, có thể có được uy áp như vậy nhất định là đã ngoài Thiên Thê cấp tám, hắn mới đột phá Thiên Thê cấp bảy nhưng vẫn không cảm thụ được.

Một hồi công phu Tà lão nhân thi triển mang Hàn Vũ rời đi kinh thành nhưng nàng lại không biết.

Tà lão nhân mang Hàn Vũ đi đến một cánh rừng nhỏ, buông nàng ra nói: "Nha đầu, hôm nay ngươi biểu diễn rất hay, rất có tài, rất xứng đáng với danh hiệu đệ nhất tài nữ, đệ tử của ta ai ai cũng xuất sắc như vậy, ta đây thật rất hãnh diện."

Hàn Vũ nghe xong không nhìn được đã kích hắn "Sư phụ, có ai biết ta là đồ đệ của ngài? Cho dù có người biết, ngài dạy ta cái gì sao? Không cần dát vàng lên mặt mình có được hay không? Ta thật không muốn đả kích ngươi nhưng vẫn phải nói ra, sư phụ đừng có trách ta nha! hắc hắc."

"Nha đầu, ngươi nói cái gì?"

"Ha ha, sư phụ, lời ta nói đều là sự thật, ngài đừng có mất hứng, nếu ngài mất hứng, về sau ta đây nịnh ngài nhiều hơn là được." Hàn Vũ thật ủy khuất nàng nói sự thật còn muốn trách nàng, nàng thật rất rất là ủy khuất mà.

"Sư phụ, ngài khi dễ Vũ nhi?" Quân Tà Diễm từ xa mang theo một cái bao chạy lại chất vấn Tà lão nhân.

"Ta khi dễ nàng? Ánh mắt nào nhìn thấy? Nàng không khi dễ ta là tốt lắm rồi." Tà lão nhân nghẹn họng, haizzzz, như thế nào lại thu nhận hai đệ tử tà ác như vậy đâu.

"Hai mắt đều có thể nhìn thấy." Quân Tà Diễm suy nghĩ một hồi liền nói ra những lời này, thiếu chút nữa đem Tà lão quân tức giận đến muốn ngất xỉu.

"Được rồi, được rồi. Diễm ngươi cầm cái gì trên tay vậy?"

"Ta thấy lúc trước ngươi ăn rất là ít có phải cảm thấy đói bụng hay không? Sư phụ sai ta đem đến đây ba con gà." Quân Tà Diễm mở miệng bao ra, bên trong trừ bỏ ba con gà còn có đầy đủ nguyên liệu làm gà ăn mày.

"Ta ăn no rồi, không đói bụng chút nào, ngươi đem vứt bỏ đi."

"Đừng, đừng vứt bỏ nó. Ngươi không đói bụng nhưng ta rất là đói, nha đầu, mau đem mấy con gà này đi làm sạch rồi làm gà gà gì kia cho sư phụ ăn đi."

Sau khi Quân Tà Diễm nghe thấy lời Hàn Vũ, rất thật tình đem mấy con gà vứt đi, tuy nhiên vẫn không kịp tốc độ của Tà lão nhân, hắn nhanh chân tiếp được, bộ dáng thật ủy khuất "Nha đầu, ta cùng Diễm rất là đói bụng, ngươi nhanh đi."

Hàn Vũ không nghĩ lại trêu chọc sư phụ, rất nhan làm gà ăn mày.

Tà lão nhân không kịp đợi, chốc chốc lại hỏi Hàn Vũ có thể ăn được chưa, Hàn Vũ bị hỏi rất là phiền phức trực tiếp làm ngơ không thèm để ý đến lão, lại nhìn sang Quân Tà Diễm, từ lúc bắt đầu làm gà ăn mày tại sao hắn không mở miệng nói chuyện.

"Diễm, ngươi đang suy nghĩ cái gì?"

"Ngươi cách xa Bắc quốc chúa một chút." Lấy công lực của Quân Tà Diễm, nghe được bọn hắn ở trong đó nói chuyện rất dễ dàng.

"Hả? Ha ha ha, ta vốn không nhĩ sẽ đi cùng hắn, ngươi có thể an tâm." Tuy rằng Hàn Vũ như vậy nhưng trong lòng vẫn rất là cao hứng, kỳ quái, quan hệ của hai người cũng không thân thiết như vậy, vì sao Tà Diễm lại yêu cầu nàng như thế? Tại sao Hàn Vũ lại đáp ứng nhanh chóng rồi? Trong lòng hai người đều im lặng suy nghĩ cùng một vấn đề, nhưng lại không có ai hỏi ra, dường như như vậy cũng tốt.

"Nha đầu, rốt cuộc có thể ăn được chưa? Ngươi muốn sư phụ ngươi chết đói sao?" Lại là âm thanh oán giận của Tà lão nhân.

Hàn Vũ nghĩ muốn bóp chết Tà lão quân, thấy thời gian cũng không còn nhiều lắm, lập tức đào gà ăn mày đem ra, Tà lão nhân không nói hai lời nhanh tay đoạt hai con cùng lúc, phi thân bay đi. Tốc độ Tà lão nhân Hàn Vũ nhìn thấy chỉ có thể cảm thán nhanh hơn xe lửa, đây là tốc độ của con người sao?

Đi rồi cũng tốt, đi rồi sẽ không có ai đến quấy rầy nàng cùng Quân Tà Diễm ở chung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.