Edit: Ám
Beta: Yun
Lạc Thần lạnh lùng cười tự giễu, nhìn ra xung quanh chẳng thấy bóng của một hạ nhân nào ở thư phòng. Xem ra là đều bị Trần thị đuổi đi trước đó
rồi. Chẳng trách Chi Vũ đến cũng ko có người thông báo.
Lạc Thần
nhìn xuống Nhiễm Chi Vũ, trong lòng tràn đấy cảm kích. Nếu Nhiễm Chi
Vũ ko đến kịp thời, thật sự là nàng không thể xác định được Nhiễm Chi
Thần có vô tình như vây hay không, nghe lời Trần Thị lặng lẽ thủ tiêu
nàng.
Ngẫm lại thì thấy nàng thật xui xẻo. Trước đó khi nhận ra
cuộc nói chuyện của hai người không được thích hợp cho lắm, nàng đã ý
thức được rằng bản thân phải đi ra ngoài, ai ngờ lại chẳng tìm thấy cơ
hội.
Tóm lại cũng là do kinh nghiệm của nàng còn kém, coi như lần này là một bài học đi. Hiện tại chỉ mong hắn tin tưởng nàng, hoặc là nể mặt Nhiễm Chi Vũ mà tha cho nàng.
Thấy ánh mắt tràn đầy cảm kích ấy của Lạc Thần, Nhiễm Chi Vũ hừ nhẹ, phất áo, bỏ đi đến ngoại viện.
Thấy thế, Lạc Thần vội theo sau lưng hắn. Đứa nhỏ này không biết đã nghe được bao nhiêu, nàng không yên tâm bỏ lại hắn một mình.
Bên bờ hồ, Nhiễm Chi Vũ cầm đá ném xuống nước.Lạc Thần đứng xem ở một bên, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Về cuộc hội thoại giữa Trần thị và Nhiễm Chi Thần, một người ngoài cuộc như nàng nghe còn giật mình, huống chi là Nhiễn Chi Vũ.
Nàng muốn an ủi hắn, nhưng lại ko biết làm cách nào. Dù sao chuyện tàn nhẫn
như vậy xảy ra ở trước mắt, nói gì thì cũng thế thôi.
Nhận thấy sự lo lắng của Lạc Thần, Nhiễm Chi Vũ cũng ném tất cả đá đi, nhìn chằm chằm Lạc Thần rồi bất mãn lên tiếng:
“Đừng nhìn ta bằng ánh mắt như vậy! Thật xấu!”
Sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Lạc Thần, hắn ngồi lên một tảng đá,
đung đưa hai chân, nhìn những gợn nước, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí là
không chút để ý tiếp tục nói :
” Những gì bọn họ nói ta đã sớm
biết, vào ngày giỗ năm ngoái của huynh trưởng, nhị ca và mẹ cũng cãi
nhau một trận lớn như vậy. Ta tránh một bên nghe hết.”
Dứt lời, hắn cười “ha ha” một tiếng, trong tiếng cười kia, lại mang theo vẻ châm chọc không hợp với tuổi của hắn.
“Nhưng điều này cũng chẳng liên quan nhiều đến ta, huynh trưởng cùng hai người chị dâu kia đã chết khi ta còn chưa sinh ra, ta chưa từng gặp mặt ai dù chỉ là một lần. Lúc phụ thân qua đời ta cũng mới tròn một tuổi, đến bây giờ cũng chẳng còn nhớ gì. Còn về mẹ, một năm chỉ về phủ mấy ngày, số
lần ta nhìn thấy mẹ còn không nhiều bằng số lần nhìn thấy Đại Bảo. Vì
vậy, giữa họ xảy ra điều gì ta cũng chẳng quan tâm”
Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn Lạc Thần, bĩu môi, hơi không tự nhiên nói tiếp:
” Nếu hôm nay mẹ không định giết ngươi thì ta cũng sẽ chẳng vào đó. Ngươi cũng thật là ngu ngốc, theo nhị ca có gì tốt, không cẩn thận còn sẽ mất mạng. Hiện tại thấy hối hận chưa?”
Lạc Thần cười khổ một tiếng,
hối hận, cũng cần phải có điều kiện. Những người chỉ có thể tiếp nhận,
mà không hề có quyền lựa chọn như nàng, ngay cả hối hận cũng là xa vời.
Nhìn dáng vẻ thờ ơ của Nhiễm Chi Vũ, nàng cũng chẳng biết khóc hay cười.
Mặc kệ như thế nào, nàng nghĩ rằng sau này cần phải đỗi xử tốt hơn với hắn.
Trước kia, nàng nghĩ hắn cùng lắm chỉ là một đứa trẻ giả vờ trưởng thành mà
thôi. Bây giờ xem ra không phải vậy, những đứa trẻ lớn lên ở một gia tộc lớn như Nhiễm gia, liệu có mấy người là thật sự đơn thuần?
Việc
này nếu đổi thành nàng, biết được mẹ mình hại chết nhiều người thân như
vậy, e rằng đã sớm không thể chịu được.Mà hắn, lại dễ dàng nói chuyện
này một cách bâng quơ như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lạc Thần chỉ có thể bất đắc dĩ cảm khái, quả nhiên, người của Nhiễm gia, dù là lớn hay
nhỏ, nàng cũng không thể nhìn thấu được.
Chập tối, sau khi dùng bữa tối cùng Nhiễm Chi Vũ, Lạc Thần mới trở về chủ viện.
Nàng có chút không yên khi bước vào phòng ngủ, thì nhìn thấy Nhiễm Chi Thần đang dựa người vào giường, tay cầm cây sáo mà hắn vẫn luôn mang trên
người.
Lạc Thần đi theo hắn cũng đã được một thời gian, tuy có nghe hắn đàn qua nhưng chưa thấy hắn thổi sáo bao giờ.
Nhận thấy sự hiện diện của nàng, Nhiễm Chi Thần cũng không ngẩng đầu lên, vẫn vuốt ve cây sáo, thản nhiên hỏi:
“Thế nào?”
Lạc Thần đi đến bên cạnh hắn, đắn đo rồi đáp:
” Bẩm chủ thượng, Vũ thiếu gia ko có gì đáng lo, chuyện này… dường như hắn đã sớm biết rồi.”
Nghe vậy Nghiễm Chi Thần nhíu mày, nhưng không hỏi thêm gì nữa.
Hắn giắt cây sáo ở bên hông, rồi vươn tay ôm Lạc Thần vào lòng.
Mấy ngày qua, hành động như thế rất thường gặp ở hai người. Nhiễm Chi Thần
như tìm thấy một chiếc gối ôm thoải mái, mỗi đêm đều ôm nàng đi ngủ.
Mà giờ phút này, hắn lẳng lặng ôm nàng, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thường ngày, khi bị hắn ôm, Lạc Thần vẫn luôn thấy không được tự nhiên cho
lắm. Nhưng không biết vì sao, hôm nay Lạc Thần cảm thấy hơi khác với mọi hôm. Cụ thể là khác ở chỗ nào, nàng cũng không nói lên được. Chỉ biết
là nó làm cho nàng không tự chủ được thả lỏng thân mình, lẳng lặng tựa
vào lòng hắn.
Nhận thấy sự phối hợp của Lạc Thần, khóe miệng
Nhiễm Chi Thần khó được nhếch lên. Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Lạc
Thần, sau đó cầm một lọn lên, quấn quanh ngón tay thưởng thức:
” Tiểu Bảo, có một người nào, khiến ngươi cho ngươi kính yêu nhất, lại áy náy nhất hay không?”
Kính yêu nhất, lại áy náy nhất sao?
Lập tức, trong đầu Lạc Thần hiện lên khuôn mặt của mẹ. Trong kiếp trước, người mà nàng thấy có lỗi nhất, có lẽ chính là mẹ.
Từ nhỏ nàng đã mắc bệnh truyền nhiễm nặng, vì nàng, mẹ đã dốc hết sức lực. Khi Lạc Thần năm tuổi, cha qua đời. Khi mười bốn tuổi, người tỷ tỷ chỉ
lớn hơn nàng một tuổi cũng đi theo. Lúc đó, tinh thần mẹ sụp đổ, Lạc
Thần đã nói sẽ phụng dưỡng mẹ cả đời. Vậy mà, đến cuối cùng, ngay cả
nàng cũng rời đi.
Chỉ cần nghĩ đến việc mẹ phải tự tay tiễn từng người một, rồi sống cô độc trên cõi đời này, trong lòng nàng lại đau như cắt.
Lạc Thần không lên tiếng, Nhiễm Chi Thần cũng không ép nàng trả lời. Hai
người cứ ôm nhau như vậy, lặng lẽ ngồi, mãi đến đêm khuya.
Đêm
này, Nhiễm Chi Thần ngủ không ngon giấc. Nửa đêm Lạc Thần tỉnh lại, thấy hắn cau mày, khuôn mặt hiện vẻ đau đớn, miệng còn lẫm bẩm cái gì đó.
Lạc Thần cẩn thận nghe, mới loáng thoàng thấy một câu: “Huynh trưởng,
xin lỗi…”
Nghe vậy, Lạc Thần không khỏi thở dài một tiếng.
Trần thị đã làm gì, chỉ dựa vào đoạn đối thoại của hai người kia thì Lạc
Thần vẫn không đoán hết được. Nhưng nàng biết, nhất định là chuyện đã
làm cho Nhiễm Chi Thần bị tổn thương rất sâu, nên đến giờ vẫn không thể
quên được.
Nhìn Nhiễm Chi Thần dãy dụa trong mơ, nàng muốn lay
hắn tỉnh lại, nhưng lại có chút sợ, muốn vuốt lên đôi lông mày nhíu chặt của hắn, nhưng ngón tay chưa chạm đến hắn, lại do dự rồi rụt về.
Đúng lúc này, Nhiễm Chi Thần giật mình, mắt thấy sẽ tỉnh lại. Theo bản năng, Lạc Thần khép mi lại, điều chỉnh hô hấp, giả vờ ngủ say.
Quả nhiên, một khắc sau, Nhiễm Chi Thần bừng tỉnh. Trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, thở dốc hồi lâu mới bình tĩnh lại.
Hắn đứng dậy uống một cốc nước rồi lại nằm lên giường. Nhìn Lạc Thần đang
ngủ say, hắn ôm chặt nàng vào lòng, sau đó nhắm mắt lại.
*************
Một lần nữa Lạc Thần thấy Trần thị, là năm ngày sau.
Vào bữa sáng, Trần thị tự mình làm canh, cố ý bưng tới để dùng bữa cùng Nhiễm Chi Thần.
Nhìn đến Lạc Thần, vẻ mặt nàng vẫn như thường, không nói gì nữa.
Hôm nay Nhiễm Chi Thần cũng rất phối hợp, liên tục uống hai bát canh đầy.
Khi Trần thị nói chuyện với hắn, hắn cũng nghiêm túc trả lời, giọng nói
cũng ít vẻ xa cách, lạnh nhạt như mấy hôm trước.
Nhưng Trần thị chẳng vui mừng được bao lâu.
Vừa ăn xong bữa sáng, Nhiễm Chi Thần như vô ý cảm khái: “Vài ngày nữa chính là ngày giỗ của huynh trưởng, thời gian trôi qua thật mau, mới chớp mắt mà hắn đã qua đời bảy năm.”
Nghe vậy, khuôn mặt Trần thị cứng lại.
Một lát sau, nàng hít một hơi thật sâu, thoắt cái đã khôi phục dáng vẻ ung
dung, nhã nhặn. Nàng cười hiền lành với Nhiễm Chi Thần, dịu dàng nói:
“Thần Nhi, hôm nay mẹ tới, là vì muốn nói cho ngươi, ngày mai mẹ sẽ về
Mục Thác sơn. Nếu ngươi rảnh rỗi, sau này nhớ tới thăm mẹ. Mẹ chờ
ngươi.”
Nhiễm Chi Thần cúi đầu, không thấy rõ nét mặt, chỉ nghe thấy tiếng nói khó dò của hắn vang lên: “Vâng.”
Ngày thứ hai, quả nhiên Trần thị đã rời khỏi Nhiễm phủ, lại đi đến Mục Thác
sơn. Nhiễm Chi Thần tự mình đưa nàng ra Nhiễm Châu, chạng vạng tối mới
trở về. Còn Nhiễm Chi Vũ lại ở trong phòng suốt một ngày, cho đến cuối
cùng cũng không đi gặp Trần thị.”
Rất nhanh, ngày giỗ của Nhiễm Chi Uyên đến.
Ngày ấy, Nhiễm Chi Thần ra khỏi phủ từ sớm. Giống như năm trước, hắn không
dẫn theo một hộ vệ nào, mà một mình đến lăng viên (1) của Nhiễm gia ở
sau núi.
Lăng viên: nghĩa trang, nghĩa địa.
Hắn ngồi trước mộ Nhiễm Chi Uyên, nhìn bầu trời xa xa, tự rót rượu uống một mình.
Ngẫm lại. đã qua thật nhiều năm. Hắn cố gắng để tưởng tượng ra mặt mũi của
huynh trưởng, nhưng cũng chỉ là những đường nét mờ nhạt. Duy có cái cảm
giác từ ái, hiền hậu, thì vẫn quanh quẩn mãi ở đáy lòng hắn, xóa không
đi.
Mẹ ruột của Nhiễm Chi Uyên qua đời từ rất sớm. Trần thị là vợ kế của Nhiễm Kinh Hồng, sau khi đứa con gái đầu xuất giá không bao lâu
thì Nhiễm Chi Thần được sinh ra.
Đối với người đệ đệ nhỏ hơn hắn
những mười bốn tuổi này, Nhiễm Chi Uyên vẫn luôn yêu quý. Nói là huynh
trưởng, nhưng hắn càng giống một người cha, tự mình dạy Nhiễm Chi Thần
đọc sách viết chữ, cưỡi ngựa bắn tên.
Trong trí nhớ lúc nhỏ của
Nhiễm Chi Thần, phụ thân Nhiễm Kinh Hồng như trời, tạo ra một mảnh thế
giới cho riêng hắn, nhưng cũng rất cao cao tại thượng cần hắn ngẩng đầu
nhìn lên. Còn huynh trưởng Nhiễm Chi Uyên lại như là đất, lưu lại từng
dấu chân chứng kiến hắn lớn lên.
Cho đến một ngày, thế giới của hắn, đột nhiên trời sụp đất nứt…