Edit: Yun
Nhiễm Chi Thần sửng sốt, sau một lúc mới hiểu được cái gọi là chạy trốn trong miệng của hộ vệ là gì.
Nhất thời, không khí trong phòng đọng lại.
Đến tận lúc này, vẻ mặt của hắn vẫn rất bình tĩnh, không chút tức giận.
Không biết tại sao, nhìn hắn như vậy, hộ vệ dần dần run rẩy. Ngay cả Trần Tử Nặc cũng hơi nhíu mi.
Sau đó, Nhiễm Chi Thần chậm rãi hít một hơi rồi thở ra nặng nề, không nói
một câu, nhận thư, đọc đi đọc lại từng chữ một rất nhiều lần.
Không biết qua bao lâu, hắn vứt thư lên bàn, đột nhiên nở nụ cười.
Dưới ánh mắt lo lắng của Trần Tử Nặc, hắn ngừng cười, bỗng tiếng nói trầm xuống, chậm rãi nói: “Giết đi.”
“Dạ!” Hộ vệ nghe thế liền đáp, định lui ra.
Kết quả như thế hắn đã đoán trước được, nên cũng không thấy kinh ngạc.
Nhiễm gia không cho phép phản bội, Nhiễm Chi Thần lại càng không cho phép.
Cho tới nay, chỉ cần là kẻ phản bội Nhiễm gia, phản bội Nhiễm Chi Thần,
cũng chỉ có hai kết quả: Thứ nhất, là chết. Thứ hai, là sống không bằng
chết.
Vậy mà, khi hắn sắp bước ra cửa phòng, Nhiễm Chi Thần lại đột nhiên nói: “Khoan đã!”
Hộ vệ nghe vậy bèn dừng bước, nghi hoắc quay lại.
Nhiễm Chi Thần trầm mặc hồi lâu mới nói nhỏ môt câu: “Chờ đã.”
“Vâng.” Hộ vệ nghe lệnh, từ từ lui xuống, trong lòng lại âm thầm kinh ngạc.
Hắn đi theo Nhiễm Chi Thần đã khá nhiều năm. Trong mắt hắn, chủ thượng luôn là người nói một không hai,vô cùng quyết đoán, chưa bao giờ giống như
hôm nay, vừa mới ra lệnh đã thu lại.
Huống chi, giết chính là
giết, không giết chính là không giết, bắt hoặc là tha, đều phải có một
cái kết luận mới đúng. Nhưng câu “chờ đã” này là có ý gì? Muốn thuộc hạ
phải làm như thế nào?
Nghĩ tới đây, hộ vệ bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Sau khi hộ vệ đi, Trần Tử Nặc cầm bức thư lên xem.
Càng xem, lông mày hắn càng nhíu.
Nội dung trong. thư thì không nhiều, chỉ bằng vài câu đã nói rõ những gì Lạc Thần làm để chạy trốn.
Xem ra, từ rất sớm trước đó, nàng cũng đã bắt đầu chuẩn bị, nên mới có được những hành động ấy. Chỉ khác là lần này nàng trùng hợp bắt được cơ hội
mà thôi.
Trần Tử Nặc nhớ lại thiếu nữ xinh đẹp luôn nhu thuận đi cạnh Nhiễm Chi Thần, không biết nên nói nàng là thông minh hay là ngốc.
Hắn nhìn Nhiễm Chi Thần đang trầm tư, vừa định nói gì đó thì Nhiễm Chi Thần đột nhiên nói: “Ngươi lui ra trước đi.” Tiếng nói đã hơi nghẹt lại.
Nghe vậy, Trần Tử Nặc chỉ có thể âm thầm thở dài, đi ra với một tâm tình phức tạp.
**************
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, khuôn mặt Nhiễm Chi Thần được bao phủ bởi
một vầng ánh sáng. Vẻ mặt hắn lúc này, dường như rất hoảng hốt.
Hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp Tiểu Bảo trên đấu thú tràng của Triệu quốc.
Trước đó, hắn luôn khinh thường nữ nhân, nhưng khi thấy nàng đối mặt với mãnh hổ, tư thế phong hoa đến cực hạn của nàng khiến hắn cũng phải cảm thấy , rằng tiểu nô lệ xinh đẹp này đúng là hiếm có.
Tuy vậy, điều đó còn chưa đủ để hắn ra tay.
Cuối cùng, hắn cứu nàng. Đó là bởi trong thời khắc sinh tử, nàng đã nhìn lên trời, nở một nụ cười sạch sẽ, phiêu miểu lại thoải mái.
Trong nụ cười kia, có một sự thành kính đến khó tả, khiến mỗi lần hắn nhớ tới
đều không khỏi cảm thấy trái tim như được tác động.
Tiếp nữa,
nàng lại hoảng loạn giống như một con thú nhỏ không tìm được đường về
nhà, xông loạn vào phòng của hắn, vừa hèn mọn, vừa cung kính cầu xin hắn cứu giúp.
Từ nhỏ, hắn đã từng gặp qua nhiều mỹ nhân, sau khi lớn lên cũng không ít kẻ dùng sắc dụ.
Nhưng không biết tại sao, khi nàng quỳ trên mặt đất nói mình xinh đẹp, hắn
lại cảm thấy giữ một người như vậy bên cạnh cũng không có gì là xấu.
Dù là để che mắt các trưởng bối, hay là để có người bên cạnh lúc nhàm chán, thì đúng là hắn nên có một nữ nhân.
Khi tay hắn chui vào trong áo của nàng, miệng nói những lời nhục nhã nàng, nàng rõ ràng rất xấu hổ, lại vẫn cứ ẩn nhẫn.
Biểu hiện ấy làm hắn âm thầm gật đầu.
Người biết xấu hổ, biết liêm sỉ, sẽ không phải là kẻ chỉ biết xu nịnh; không giãy giụa vô ích chứng tỏ nàng là người thức thời.
Vì vậy, hắn giúp nàng thoát khỏi tay Triệu hoàng, đưa về Nhiễm phủ.
Mà biểu hiện dọc đường đi của nàng cũng khiến hắn hài lòng.
Lần tiếp theo gặp nhau, nàng mặc một bộ y phục tục diễm đứng trong một đám nữ nhân.
Khi đó, hắn thầm bật cười. Đây là thế nào? Nàng không muốn làm giáo tập tỳ nữ của hắn sao?
Tạm thời cứ cho là nàng không có dã tâm đi.
Hèn mọn, khôn ngoan, thức thời, rồi lại không có dã tâm, hơn nữa còn rất
đẹp… Hình như không có chỗ nào là khiến hắn không hài lòng.
Nữ tử như vậy, đúng là có thể ở bên cạnh hắn.
Trong một năm này, hàng đêm hắn ôm nàng ngủ, sủng ái nàng, tin tưởng nàng từ lúc nào không hay.
Không nghĩ rằng, cuối cùng nàng lại phản bội phần sủng ái và tin tưởng này, lén lút chạy trốn…
Mặc dù hắn đã sớm biết, nàng không nhu thuận như mặt ngoài, nhưng không thể nghĩ tới, ngay cả khi tươi cười sáng lạn trong ngực hắn, nàng lại vẫn
muốn rời đi.
Hắn cười tự giễu, chỉ cảm thấy trong lòng có một luồng tức giận và phiền não mà hắn chưa từng có.
Hắn nghĩ không ra, hắn tốt với nàng như vậy, sao nàng phải rời đi?
Hắn càng không hiểu, tại sao lúc này hắn tức giận như vậy mà vẫn không đành lòng giết nàng.
Khi hắn hạ lệnh giết nàng với hộ vệ, hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng bất an.
Trực giác mãnh liệt nói cho hắn biết, nếu hắn làm như vậy, e là sau này sẽ hối hận vạn phần.
Nhưng nếu không giết nàng, hắn phải đối diện với sự phản bội của nàng như thế nào?
Ngày hôm đó, Nhiễm Chi Thần ngồi im trước bàn, mãi đến khi trời tối…
**********************
Từ ngày Lạc Thần chạy thoát, để tránh mọi tai mắt, nàng phóng ngựa chạy như bay, trốn vào rừng núi.
Nàng ở đó suốt một tháng.
Trong một tháng này, thức ăn đều do nàng tự cấp tự túc.
Động vật hoang dã trên núi, quả dại trên cây, cá trong sông, chim trên trời, tất cả đều thành thức ăn trong bụng nàng.
Thậm chí vào một buổi tối, nàng đã tự tay giết chết một con sói đói hung ác.
Trước khi tập võ, nàng chưa từng dám tưởng tượng đến những điều này.
Mới đầu, nàng cũng không thích ứng được với cuộc sống như thế.
Nhưng mỗi lần cảm thấy khổ cực, nàng lại tự an ủi mình, có biết bao danh nhân nhã sĩ cũng khát vọng được như nàng, thả sức tung hoành với non nước.
Sau đó, thời gian dần trôi đi, nàng cũng không thấy lo sợ nữa, còn cảm nhận được mấy phần vui thú trong đó.
Điều khiến Lạc Thần vui nhất là, kiếm thuật của nàng đã tiến bộ rất nhiều trong một tháng này.
Nhưng nàng cũng biết, chỉ sống ở trong rừng núi thì không phải kế sách lâu
dài. Do vậy, một tháng sau, nàng đã ra khỏi rừng, lại về Nhiễm châu.
Chon lúc này trở về là vì sắp tới sinh nhật của Nhiễm Chi Thần.
Hàng năm vào ngày này, quý tộc trong hoàng thất của bảy nước đều phái người
tới chúc mừng, quyền quý các nơi cũng sẽ đến tặng quà.
Đến lúc đó, có rất nhiều người tới Nhiễm châu, nàng có thể đục nước béo cò, chạy đi.
Lạc Thần lúc này, ngang hông đeo thanh kiếm, quần áo bẩn loạn, đi đường còn mang theo vẻ ngông cuồng.
Dù sao nàng cũng từng làm diễn viên lâu như vậy, đương nhiên cũng biết
chút ít về hóa trang. Dùng màu vẽ đã chuẩn bị từ trước, nàng đã che giấu vẻ mềm mại thiếu nữ đi một cách hoàn mỹ.
Với sự biểu diễn của nàng, mỗi động tác, mỗi tư thái đều giống một tên côn đồ.
Nàng dám nói, dù gặp phải người quen thì họ cũng chưa chắc đã nhận ra nàng.
Huống chi, ở Nhiễm châu vốn cũng không có nhiều người biết nàng, không đến mức phái hết ra phủ tìm nàng đi?
Nhiều lắm là dán mấy bức họa xung quanh mà thôi.
Nhưng kỹ thuật vẽ tranh ở cổ đại, thật sự là nàng không dám khen.
Kiếp trước, Lạc Thần từng mất một con mèo đã nuôi rất nhiều năm Không thể
tìm được, nàng mới nhờ những người yêu điện ảnh giúp đỡ.
Cuối cùng, nàng và mọi người tìm được hơn ngàn con mèo lạc, nhưng không có con nào là của nàng.
Nàng nghĩ rằng, tại cổ đại này, vừa không có máy ảnh, vừa không có internet
truyền thông tin, dễ gì mà tìm được một người cố tình trốn tránh.
Hơn nữa, không phải ai cũng sẽ vì một con chó nhỏ, một con mèo nhỏ mà hưng sư động chúng (1).
Nghĩ vậy, Lạc Thần cảm thấy cơ hội để nàng thuận lợi rời đi Nhiễm châu là rất lớn.
Còn cuộc sống sau này, nàng cũng đã tính toán tốt.
Đầu tiên, nàng muốn đi xem Khương quốc một chút.
Nơi đó, nữ hoàng đã cầm quyền được mấy năm, địa vị của nữ tử đương nhiên sẽ cao hơn ở sáu nước khác.
Nhiễm Chi Thần muốn tìm nàng, có lẽ cũng chỉ cho rằng nàng về lại Triệu quốc, nàng sẽ đánh lạc hướng được hắn.
Nàng biết tướng mạo của mình chỉ có thể là phiền toái, cải trang cũng không
phải kế hoạch lâu dài, nhưng nếu phá hủy đi, nàng lại có chút không nỡ.
Hẳn là chỉ ở Khương quốc thì chuyện này mới được giải quyết.
Sau khi tới Khương quốc, nàng có thể tìm một công việc ổn định, sống cuộc sống an ổn.
Nàng không mong gì nhiều, chỉ cần giống dân chúng bình thường, có thể sống bình đạm là được.
Nghĩ vậy, Lạc Thần men theo đường núi, đi về phía nam…
(1)Hưng sư động chúng: phát động, hô hào mọi người làm một việc gì đó.