Sủng Nô Nghịch Tập

Chương 30: Chương 30




Edit: Yun

Trước khi trời tối, rốt cục xe ngựa cũng dừng lại.

Miệng túi vải lại được mở ra, đại hán cởi dây trói cho Lạc Thần, tháo chiếc khăn bịt mắt và miếng vải trong miệng ra.

Lạc Thần đã sống trong bóng tối mấy ngày, nay mới được nhìn thấy ánh mặt trời, vì vậy cảm thấy hơi chói mắt.

Không đợi nàng thích ứng được, đã có hai người đi tới, kéo nàng xuống ngựa.

“Đây là đâu? Các ngươi bắt ta làm gì?” Lạc Thần khàn giọng hỏi.

Như đã dự tính, không ai đáp lại cả.

Khi bước ra xe ngựa, Lạc Thần híp mắt lại, nhanh chóng nhìn xung quanh.

Giữa những dãy núi, những cây xanh là một căn nhà có vẻ rất bình thường, không có đặc điểm gì nổi bật, ngoài ra thì không còn gì khác cả.

Chỉ với bấy nhiêu thì nàng không thể đoán ra bất cứ điều gì hữu ích. Giờ nàng gấp rút muốn biết ai đã bắt nàng, và đây là nơi nào.

Nhìn theo hành trình mấy ngày nay của xe ngựa, e là nàng đã ra khỏi Nhiễm châu.

Như vậy, nơi này chắc là một trong ba nước Chu, Triệu, Khương tiếp giáp với Nhiễm châu.

Đột nhiên Lạc Thần cảm thấy thật đáng châm chọc. Đúng là nàng muốn thoát khỏi Nhiễm châu, nhưng không ngờ lại rời đi bằng phương thức này.

Không kịp nghĩ nhiều lắm, hai gã đại hán đã giữ lấy nàng, đi thẳng vào trong căn nhà kia.

Khác với vẻ ngoài bình thường, bước vào bên trong, Lạc Thần cảm thấy trong không khí như có một chút u ám, khiến nàng không rét mà run.

Đi tiếp không bao xa, nàng bị đẩy mạnh vào một cái phòng.

Trong phòng không có cái cửa sổ nào, khi cửa phòng đóng lại, xung quanh chỉ còn lại toàn là màu đen.

***************

Ngày đầu tiên Lạc Thần ở đây, ngoại trừ lo lắng thì còn có nghi hoặc.

Ngày thứ hai, nàng vẫn bị giam ở đó, bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Đến ngày thứ ba vẫn bị giam, nàng đã bắt đầu hiểu dụng ý của kẻ đã bắt nàng.

Kiếp trước, nàng từng nghe qua một loại hình phạt rất hiệu quả khi bức cung.

Đó là nhốt người ta vào cái mật thất nào không nhìn thấy được năm ngón tay, sau đó thì không quan tâm đến. Cứ như thế, sau vài ngày, bức tường chắn của người bị giam sẽ tự sụp đổ.

Đến lúc đó đi tra hỏi, phần lớn sẽ khai ra hết.

Bây giờ, Lạc Thần đã thấy được sự đáng sợ của loại hình phạt này.

Trong cái nơi hoàn toàn bị ngăn cách với thế giới bên ngoài này, không thấy được một tia sáng, không nghe được một âm thanh, nên rất dẽ dàng khiến người ta suy nghĩ miên man.

Lạc Thần cũng coi như là người có tâm chí kiên định, nhưng dưới sự hành hạ ngầm khi sống trong cảnh tối tăm này, nàng chỉ cảm thấy nỗi tuyệt vọng đang ăn mòn nội tâm của nàng.

“Kẹt” một tiếng, cửa phòng hé ra một đường, mang theo những tia sáng chói mắt. Mấy miếng lương khô được ném vào.

Rất nhanh, trong phòng lại tối om.

Lạc Thần mò mẫm, nhặt mấy miếng lương khô lên, yên lặng ăn.

Mỗi ngày, chỉ những lúc ngắn ngủi mà cửa mở ra, nàng mới có thể cảm giác được rằng, thời gian đang trôi đi, mà nàng, vẫn còn sống.

Tinh thần bị hành hạ, thân thể ốm yếu, nàng không biết mình có thể sống trong cảnh như vậy được bao lâu.

Kẻ bắt nàng đỗi xử với nàng như vậy, chắc hẳn không phải cần nàng, mà là cần những tin tức có thể lấy từ miệng nàng.

Nhưng nàng có thể nói ra được những tin tức gì?

Đúng lúc ấy, cửa phòng lại được mở ra, có người trầm giọng nói: “Ra ngoài.”

Tới rồi sao?

Lạc Thần thở phào, bám vào vách tường đứng dậy, từ từ đi ra…

Dù sắp gặp phải chuyện gì, nàng cũng không muốn sống tiếp trong cái nơi tối tăm này.

*********************

Lập tức, nàng bị dẫn tới một gian địa lao.

Hình cụ khắp tường, ánh lửa mờ nhạt, tất cả đều giống với suy đoán của nàng…

Ngay sau đó, một lão nhân xấu xí, đôi mắt hẹp dài xuất hiện trước mặt Lạc Thần.

Quan sát nàng một lát, hắn sắc bén nói: “Cô nương, tạp gia là Lý công công. Sau một năm, chúng ta lại gặp nhau. Đúng là biệt lai vô dạng.

Lạc Thần cả kinh, nàng không hề nghĩ rằng người bắt nàng là hắn – tên công công theo bên cạnh Triệu hoàng khi ở đấu thú tràng.

Nàng nhớ lúc ấy, chính hắn đã tới báo cho nàng là có quý nhân hẹn gặp, muốn nàng đi hầu hạ, nhưng sau đó nàng đã nhân lúc hỗn loạn mà chạy trốn…

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lạc Thần, Lý công công nháy mắt với hai người đứng cạnh Lạc Thần, nàng liền bị lấy dây xích sắt trói vào tay, kéo lên trên cao.

Sau đó, Lý công công đi tới một góc của căn phòng, lấy lòng cười nói: “Đại nhân, đây là nử tử mà ta đã nói với ngài.”

Giờ Lạc Thần mới biết có một người đang ngồi ở đó. Nhưng hơn nửa thân thể hắn lại bị bóng tối bao phủ, không thể thấy rõ mặt.

Nhìn thái độ của tên công công ấy, thân phận của người này hẳn là không đơn giản, có lẽ người cho bắt nàng chính là hắn.

Không biết người nọ nói gì đó, Lý công công nghe rất chăm chú, nịnh nọt gật đầu liên tục.

Sau đó, Lý công công xoay người nhìn Lạc Thần, mắt sáng quắc, âm độc nói: “Cô nương, tạp gia không nói nhảm với ngươi nữa. Lần này mời ngươi tới, chỉ vì muốn hỏi ngươi một chuyện.Trận đại hỏa một năm trước có liên quan tới Nhiễm gia hay không?”

Nghe vậy, Lạc Thần run lên.

Trăm ngàn ý nghĩ hiện lên trong đầu nàng.

Nếu Lý công công không hỏi, sợ là nàng cũng đã quên là trận đại hỏa kia có liên quan tới Nhiễm gia.

Dù sao đã qua lâu như vậy, tứ hoàng tử của Triệu quốc đã sớm lên ngôi, mọi việc như đã có kết cục. Nàng cứ nghĩ sóng gió của chuyện ấy đã qua.

Nếu như việc này bại lộ, Nhiễm Chi Thần sẽ rơi vào tình cảnh như thế nào, nàng không biết được.

Có lẽ sẽ dựa vào thế lực mạnh mà không ai làm gì được, nhưng cũng có thể thành mục tiêu công kích của mọi người, tổn thương nặng đến nguyên khí.

Nàng cũng không biết nếu nàng bán đứng hắn, hắn sẽ làm gì với nàng.

Giống như khi nàng chạy trốn khỏi Nhiễm phủ, hắn cũng không truy bắt nàng. Ý nghĩ của hắn, tới giờ nàng cũng không thể hiểu được.

Có quá nhiều chuyện mà Lạc Thần không biết, nhưng nàng có thể chắc chắn là, muốn nàng bán đứng Nhiễm Chi Thần, nàng không làm được.

Hắn cứu nàng thoát khỏi miệng hổ, lại đưa nàng rời đi địa ngục, sao nàng có thể lấy oán báo ân.

Huống chi, dù nàng luôn không muốn thừa nhận, dù nàng vẫn luôn tự lừa gạt mình, nhưng hắn, chính là người mà nàng nhớ, thích, yêu…

“Không…” Lạc Thần nhìn Lý công công, ho khan, vô lực nói.

“Hôm đó, ngươi rời đi với Nhiễm gia chủ, Vạn Thú Hí liền gặp phải đại hỏa, thật sự sẽ không liên quan? Ngươi đi theo Nhiễm gia chủ lâu như vậy, không biết được điều gì sao?” Lý công công lại hỏi lần nữa.

“Thật là không…” Lạc Thần vẫn trả lời như vậy.

Nghe vậy, Lý công công cười gằn, âm ngoan nói: “Xem ra, cô nương không muốn uống rượu mời, lại thích uống rượu phạt. Tạp gia phải suy nghĩ kỹ xem, mỹ nhân như hoa như ngọc thế này, tạp gia phải chiêu đãi thế nào mới được?”

Vừa nói, hắn vừa cầm một cái roi đầy gai treo trên tường xuống, nhìn một chút mới lắc đầu nói: “Roi này nếu quật xuống, e rằng tiểu thân thể mềm mại này sẽ thành da chóc thịt bong đi? Chậc, chậc, chậc, không được, thật đáng tiếc.”

Để roi xuống, hắn lại lấy một thanh sắt đã bị nung đỏ ra, nhìn Lạc Thần, cười nói: “Gương mặt của cô nương đúng là có thể mê hoặc người khác. Ngươi nói xem, nếu tạp gia dùng cái này ấn nhẹ một cái, kết quả sẽ như thế nào?”

Thấy ánh mắt Lạc Thần dần dần hiện lên vẻ sợ hãi, hắn hài lòng cười, lại lắc đầu thở dài: “Đáng tiếc, từ trước đến nay tạp gia là người biết thương hương tiếc ngọc, không thể xuống tay được.”

Dứt lời, hắn như nghĩ ra điều gì, hưng phấn nói to: “Thiếu chút nữa đã quên, trong địa lao này của ta, đúng là có một thứ thích hợp để chiêu đãi cô nương.”

“Còn không mau làm cho cô nương nhìn xem.” Lý công công nói với hai gã đại hán đứng cạnh Lạc Thần.

“Dạ!” Hai người lên tiếng đáp, sau đó ấn vào một chỗ trên mặt đất.

Một tiếng “kẽo kẹt” vang lên, nơi dưới chân Lạc Thần bỗng tách ra.Tiếp đó, mặt đất mở ra giống như một cánh cửa.

Lạc Thần rơi xuống, nhưng vì còn bị xích sắt khóa ở cổ tay nên nàng bị treo trên không trung, không thể động đậy.

“Xè… xè…” thanh âm quái dị vang lên từ dưới chân nàng.

Lạc Thần cúi đầu nhìn, khiếp sợ đến toát ra đầy mồ hôi lạnh.

Dưới kia là một đàn rắn.

Trăm nghìn con rắn chằng chịt ở đó, còn không ngừng nhảy lên, suýt chút nữa là đến chân Lạc Thần.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của nàng, tiếng nói của Lý công công lại vang lên: “Cô nương cẩn thận chút, đừng để ngã xuống. Những con rắn này đã bị đói không ít ngày, nay đã có thể đói bụng ăn quàng, dù là thứ mà bình thường chúng không thể nuốt nổi, giờ thấy cũng sẽ tranh nhau. Nhưng cô nương cứ yên tâm, chúng đều không có độc, nếu bị cắn vài phát cũng không chết được, nhiều nhất là cắn từng miếng từng miếng một, cẩn thận nhấm nháp…”

Hắn chưa nói hết, Lạc Thần đã bắt đầu run rẩy.

Thấy thế, Lý công công đổi giọng, tức giận nói: “Sao? Bât giờ còn không chịu nói thật ra?”

“Không có. Theo ta được biết, thật sự là Nhiễm gia không liên quan gì tới trận đại hỏa đó.” Giọng nói của Lạc Thần đã run run, nhưng vẫn khẳng định đáp.

Nghe thế, sắc mặt Lý công công trầm xuống, ánh mắt ngoan độc, lại nói với hai gã đại hán: “Chần chờ gì nữa, không thấy cổ tay của cô nương bị siết đỏ lên rồi sao, mau cởi ra cho cô nương.”

“Vâng!”

“Rắc rắc”, xích sắt trên một bên tay của Lạc Thần đột nhiên rời ra, thân thể lung lay, mắt thấy sẽ rơi xuống.

Ngay khi một bên xích sắt còn lại chuẩn bị mở, Lạc Thần vươn người, bắt lấy nó, mới không bị rơi vào bầy rắn.

May mà nửa năm nay nàng luyện công phu, nếu không nàng sẽ không thể làm được như thế.

“Cô nương thật giỏi.” Lý công công cười, nhưng không kinh ngạc nhiều.

Lúc này, người ngồi đằng kia nói gì đó, Lý công công nghe vậy liền hỏi Lạc Thần lần nữa: “Cô nương vẫn không chịu nói, vậy để tạp gia đổi vấn đề khác là được. Nhiễm gia cùng Triệu hoàng bây giờ, cũng chính là tứ hoàng tử lúc trước có liên lạc gì đặc biệt với nhau không?”

Lạc Thần nắm chặt lấy xích sắt, kinh sợ hồi lâu mới khàn khàn nói: “Ta cũng không biết, nhưng hắn đối xử với quân chủ của bảy nước đều không mấy khác nhau.”

Thấy Lạc Thần vẫn khăng khăng như vậy, Lý công công bắt đầu tức giận.

Hắn nhìn Lạc Thần nói: “Nghe nói ngươi chạy trốn ra khỏi Nhiễm phủ, nếu đã phản bội Nhiễm gia, giờ cần gì phải trung thành như thế. Nói hết những gì ngươi biết ra, tạp gia sẽ cho ngươi một con đường sống.”

Hắn vừa nói xong, mặt Lạc Thần bỗng ánh lên vẻ hoảng hốt.

Thấy vậy, Lý công công tiếp tục nói: “Tạp gia đếm ba tiếng, nếu cô nương còn không chịu nói, vậy ngươi đi làm bạn với bầy rắn này đi.”

“Ba. . . . . .”

“Hai. . . . . .”

“Một. . . . . .”

Tiếng “một” vang lên, Lạc Thần nhắm mắt lại. Lại mở mắt ra, nàng đột nhiên cười dài, bình tĩnh nhìn Lý công công, nói: “Cho dù chết, ta cũng không bán đứng hắn…”

Dứt lời, Lạc Thần đột nhiên thả tay ra, lập tức, thân thể liền rơi xuống.

Hai đại hán không kịp phản ứng, ngẩn ra trong tích tắc, khi muốn ra tay cũng đã chậm.

Tình huống bất ngờ ấy khiến hai người họ và Lý công đều thay đổi sắc mặt, quay lại nhìn người ngồi ẩn đằng kia.

Người nọ bỗng đứng dậy, bước nhanh tới, đẩy hai người còn đang đứng ngây ở đó ra, vội vàng cúi xuống nhìn vào bầy rắn.

Rốt cục, Lạc Thần đã thấy được khuôn mặt của hắn.

Khi bốn mắt nhìn nhau, người nọ không do dự đưa tay về phía Lạc Thần, nhưng do cái động quá sâu nên không thể kịp được.

“Đưa tay đây!” Một tiếng nói giận dữ vang lên trong tai Lạc Thần.

Nàng nâng tay lên, rồi lại yếu ớt thả xuống.

Vô số con rắn bò lên người nàng, trước khi chìm vào bóng tối, Lạc Thần thấy vẻ mặt kinh sợ của hắn…

Thì ra, người kia cũng có lúc sợ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.