Sủng Nô Nghịch Tập

Chương 34: Chương 34




Beta: Yun

Lạc Thần còn đang suy nghĩ miên man, Nhiễm Chi Thần đã tuyên bố, ánh mắt sâu thẳm: “Chờ thân thể của ngươi khỏi hẳn, ta sẽ muốn ngươi.”

Lạc Thần run lên trong lòng, không nói gì, nhanh chóng cúi đầu xuống, vùi mặt vào lồng ngực của Nhiễm Chi Thần để giấu đi vẻ khác thường của nàng.

Trong nháy mắt, Nhiễm Chi Thần sửng sốt, có chút kinh ngạc. Kể từ khi hai người ở chung hơn một năm qua, đây là lần đầu tiên Lạc Thần chủ động thân cận với hắn.

Nhìn dáng vẻ e thẹn không thôi nấp trong ngực mình này, hắn khẽ cười một tiếng, đặt tay lên mái tóc dài đen mượt như gấm của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại, giọng hơi khàn, nói: “Khỏe lại nhanh lên.”

“Ừ.” Lạc Thần mềm mại mà nhu thuận lên tiếng.

Nhưng mà, ngược lại với thanh âm của nàng, giờ phút này trên mặt nàng ngoài sự mờ mịt và bất đắc dĩ thì nào có chút thẹn thùng như Nhiễm Chi Thần tưởng.

Trong đầu nàng không ngừng vang vọng một thanh âm: “Cứ như vậy đi. . . Cứ như vậy đi. . .”

Chuyện cho tới bây giờ, nếu nàng còn không nhận mệnh thì chính không biết tốt xấu, không biết thức thời.

Tại thời buổi loạn lạc này, sống sót vốn đã không dễ. Nàng còn muốn xa cầu cái gì.

Có thân phận như vậy, dung mạo như vậy, không bị xem như lễ vật mà đưa qua đưa lại, cũng không bị xem như chiến lợi phẩm mà tranh giành, nàng phải biết thỏa mãn.

Huống gì bây giờ, nam tử như Nhiễm Chi Thần lại có thể sủng ái nàng, sợ là nữ tử trong thiên hạ đều không ngừng hâm mộ nàng.

Cho dù sẽ có ngày hắn lấy vợ sinh con, nhưng ít ra hiện tại hắn chỉ có một mình nàng. Phần duy nhất này tuy ngắn ngủi nhưng vẫn đáng quý trọng. Nàng nên buông xuống tất cả, tranh thủ thời gian hưởng thụ thật tốt.

Mặc dù thân phận của nàng ngay cả tư cách mang thai con nối dòng cũng không có, nhưng con của một nha hoàn, một đứa con thứ ti tiện, thấp hèn *, ngay từ đầu vốn không nên sinh ra mới là kết quả tốt nhất.

Tuy không biết phần sủng ái này của hắn có thể kéo dài đến bao giờ, nhưng nếu có một ngày nàng bị hắn chán ghét bỏ rơi, nàng tin rằng nhớ tới tình cảm ngày trước, tối thiểu hắn cũng đảm bảo cho cuộc đời nàng bình an đến giá.

Lạc Thần cố gắng tìm kiếm lý do tự an ủi mình, nhưng không biết vì sao, càng nghĩ đến, lòng càng chua sót.

Nàng thặt sự muốn nhận mệnh, nhưng trong tim vẫn không cam lòng, vô luận nàng cố gắng thế nào cũng không tiêu tán.

Mà dù nàng không cam lòng, bất đắc dĩ, ngoại trừ nhận mệnh thì có thể làm được gì?

Giãy giụa phản kháng cũng không phải chưa từng thử, sự thật chứng minh, trước mặt người đàn ông này, mọi thứ chỉ là phí công mà thôi.

Cho nên, cứ như vậy đi. . . Cũng chỉ có thể như vậy.

Lạc Thần cứ như vậy, chìm trong suy nghĩ hỗn loạn phức tạp từ từ thiếp đi.

Nhưng không lâu sau, Nhiễm Chi Thần lại đột nhiên tỉnh giấc.

Nhìn thấy khuôn mặt say ngủ quen thuộc của Lạc Thần, hắn nặng nề mà thở phào một cái, một lúc lâu sau mồ hôi lạnh mới tán hết đi.

Hắn lại gặp ác mộng.

Chỉ là lần này, trong mơ không phải là biểu tình bi thương của huynh trưởng, không phải là nụ cười u ám của mẫu thân, cũng không phải là thân thể đang quấn quít nhau của phụ thân và Lý thị. Xuất hiện trong giấc mơ là Tiểu Bảo của hắn.

Hắn mơ thấy Tiểu Bảo nhìn hắn, cười một tiếng kiên quyết mà hoa mỹ rồi thả người nhảy vào trong vực sâu không đáy. Vô số rắn độc đang cuốn quanh người nàng. Mà hắn, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng biến mất ngay trước mắt mình.

Nhớ lại cảnh trong mơ kia, hắn ôm chặt Lạc Thần, cảm thụ nhiệt độ ấm áp và hô hấp nhẹ nhàng của nàng, không biết qua bao lâu mới tự giễu bật cười. Bắt đầu từ lúc nào, Nhiễm Chi Thần hắn cũng trầm luân đến tình cảnh như vậy. . .

#######################################

Sau giờ Ngọ, ánh mặt trời ấm áp phủ khắp mặt đất, Lạc Thần uống xong thuốc liền lười biếng dựa vào tháp **(Cái giường hẹp mà dài – ghế mỹ nhân trong truyền thuyết?), lật xem mấy quyển truyện ký lịch sử trong tay, tạm thời nhàm chán giết thời gian.

Trong thư phòng, Nhiễm Chi Thần cầm quân cờ trong tay, nhíu mày suy nghĩ sâu xa.

Trần phương trượng ngồi ở phía đối diện của bàn cờ, nâng ly trà lên, thưởng thức hương trà trong chén, mở miệng nói: “Hiện tại bệnh tình của vị nữ thí chủ ấy đã ổn định lại. Cũng tới lúc bần tăng rời đi. Hôm nay đến đây là để cáo từ Nhiễm thí chủ.

Nghe thế, Nhiễm Chi Thần không chút ngoài ý muốn, tiếp tục đặt một quân cờ xuống, nhìn về phía Trần phương trượng, ngữ điệu cảm kích nói: “Lần này Nhiễm mỗ này quấy rầy phương trượng bế quan tu hành, đã có lỗi vạn lần. Lúc này phương trượng phải rời đi, Nhiễm mỗ không giữ lại thêm nữa. Chỉ là sau này nếu có việc cần giúp đỡ, xin phương trượng hãy cho biết, Nhiễm gia nhất định sẽ tận lực tương trợ.

“A di đà phật. Bần tăng suốt đời nghiên cứu y thuật, đương nhiên là để trị bệnh cứu người. Thí chủ thực sự không cần để việc này trong lòng.” Trần phương trượng cầm một quân đặt lên bàn cờ, do dự một chút, lại nói tiếp: “Chỉ là. . . Bần tăng xác thực có một chuyện, không biết có nên nói hay không.”

“Phương trượng cứ nói đừng ngại.” Nhiễm Chi Thần thành khẩn nói.

“Mẫu thân của thí chủ đã ở lâu trên núi Mục Thác của bần tăng, thân thể vẫn không khỏe mạnh lắm, chẳng hay thí chủ có biết không.”

Nhiễm Chi Thần nhíu mày, vẻ mặt có chút lạnh nhạt: “Có biết một chút.”

Thấy vậy, Trần phương trượng thở dài một tiếng: “A di đà phật. Sợ là thí chủ có chỗ không biết, mẫu thân người đã không còn nhiều thời gian.”

Nhiễm Chi Thần nắm tay lại, khẽ run người, một lúc sau ổn định trở lại, thanh âm nghe không ra là mừng hay là giận, hỏi thăm: “Có thể cứu được không?”

Trần phượng trượng lắc đầu, nói: “Bệnh đã vào xương tủy, với y thuật nông cạn của bần tăng, đã không còn cách cứu vãn.

Nhiễm Chi Thần rũ mắt xuống, không nói lời nào.

Sau khi Trần phương trượng thở dài, lại tiếp tục nói: “Thí chủ xin hãy nghe lời này của bần tăng. Vạn vật trên thế gian, đều có nhân quả. Không nên vì nguyên nhân của người khác mà lầm chính kết quả của mình.”

Nghe vậy, Nhiễm Chi Thần trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng nói: “Nếu đưa trở về phủ có thể chịu đựng được mệt nhọc trên đường?”

“Cẩn thận một chút thì không sao.”

#######################################

Năm ngày sau, Trần thị trở về Nhiễm phủ. Mà cùng bà trở về còn có Trần gia Thất tiểu thư. Lần trước theo phụ thân rời khỏi Nhiễm phủ, Thất tiểu thư liền đến núi Mục Thác. Từ đó đến nay nàng vẫn ở lại đó chăm sóc Trần thị. Thế nên lần này Trần thị hồi phủ, nàng cũng tự nhiên mà theo về cùng.

Sáng sớm ngày hôm đó, Lạc Thần tỉnh lại dưới tia nắng ban mai, thấy Nhiễm Chi Thần đã rời giường, đang thay y phục.

Lạc Thần nhìn bóng lưng của hắn, có chút ngẩn ngơ.

Mấy việc rửa mặt, thay quần áo như thế này, trước kia đều là nàng hầu hạ Nhiễm Chi Thần. Nhưng từ khi nàng bị bệnh, tất cả đều do Nhiễm Chi Thần tự mình xử lý. Thậm chí ngược lại, nhiều khi hắn còn chăm sóc cho nàng.

Nha hoàn mà có thể được đối đãi như vậy coi như chỉ có duy nhất mình nàng.

Hình như nhận ra Lạc Thần đã tỉnh, Nhiễm Chi Thần quay đầu lại. Trông thấy ánh mắt kinh ngạc của Lạc Thần, hắn cười khẽ một tiếng, cúi người sửa lại tóc rối bên thái dương nàng một chút, ôn nhu nói: “Ngủ thêm một chút nữa đi.” Sau đó liền ra khỏi phòng.

Mãi đến khi Nhiễm Chi Thần đã rời khỏi một lúc lâu, Lạc Thần mới yếu ớt thở dài.

Nàng và hắn như vậy thật giống một đôi vợ chồng.

Nhưng chính chữ “giống” này mới càng làm nàng thêm chua sót không ngừng.

Không nằm trên giường bao lâu, nàng ho nhẹ một tiếng, gọi nha hoàn đi vào.

Vài người bắt đầu hầu hạ nàng mặc quần áo rửa mặt chải đầu.

Kể từ khi nàng hồi phủ, những hạ nhân chăm lo sinh hoạt thường ngày của Nhiễm Chi Thần cũng đồng thời đảm nhiệm nhiệm vụ chăm sóc Lạc Thần. Lại nói, Lạc Thần được thế này quả thật không phải là đãi ngộ mà một nha hoàn có thể nhận.

Nào ngờ, nàng vừa mới mặc quần áo xong đã nghe một người ngoài cửa nói: “Bảo cô nương, Thất biểu tiểu thư tới.”

Lạc Thần cau mày lại, có chút kinh ngạc, trong lòng phiền não lại không dám chậm trễ, vội vàng nói: “Mau mời Thất biểu tiểu thư vào.”

Mà bên kia, Trần Tử Di chờ ngoài cửa đã sớm sinh lòng hờn giận. Chỉ là một nha hoàn mà thôi, ỷ vào vài phần sủng ái của biểu ca, thật đúng là gan lớn vô cùng. Còn cả mấy kẻ hạ nhân không có nhãn lực này, lấy thân phận của nàng mà muốn vào phòng biểu ca còn phải bẩm báo với một nha hoàn. Ai không biết còn tưởng rằng nha hoàn này chính là chủ mẫu của Nhiễm phủ đâu.

Trong lòng tuy rằng tức giận nhưng mặt nàng lại không biểu lộ nửa phần, trái lại lúc đi vào cửa phòng còn cười, càng thêm nhã nhặn dịu dàng.

Nhưng trong nháy mắt, khi nhìn thấy Lạc Thần, nụ cười vừa hé ra của nàng trở nên cứng ngắc.

Trước khi đến đây, nàng đã nghe nói cô gái này có dung mạo khuynh thành, thế nhưng trong lòng vẫn khinh thường. Mỹ nhân nàng đã gặp rất nhiều, xa không nói, ngay trong Trần phủ, đám ca cơ vũ cơ thân phận đê tiện kia có người nào không mỹ mạo động lòng người. Phải biết rằng, thế đạo này thứ không thiếu nhất chính là thưởng ngoạn mỹ nhân.

Nhưng nữ tử trước mặt nàng, dung mạo khuynh thành, thực sự là xưa nay hiếm thấy. Mà thứ khiến nàng kinh ngạc nhất là phong thái khắp người nàng. Rõ ràng chỉ là một nha hoàn thấp kém mà thôi, lại nhàn nhạt lộ ra tao nhã, khiến cho đường đường là thế gia đích nữ nàng cũng không dám khinh thị.

Tuy vậy, chỉ chốc lát sau, nàng liền nhớ tới lời dạy thường ngày của mẫu thân nàng, những nữ tử đê tiện lấy sắc làm người này, cho dù có xinh đẹp cũng chỉ là đồ chơi mà thôi. Đến khi nàng trở thành chủ mẫu Nhiễm gia cũng có thể tùy ý giết chết. Trên đời này, chỗ dựa vững chắc nhất của nữ nhân chỉ có xuất thân và nhà mẹ đẻ. Địa vị cao thấp mà ông trời đã đặt ra là không thể thay đổi.

Nghĩ như vậy, nỗi bất an vừa hiện lên trong lòng nàng lại lập tức được đè xuống.

Lạc Thần đã khom người (phụ nữ thời xưa cúi đầu vái chào, hai tay nắm lại để trước ngực), cung kính lễ độ nói: “Lạc Thần ra mắt Thất biểu tiểu thư.”

Trần Tử Di cười thân thiết ôn hoà, giọng nói ấm áp: “Nghe nói Bảo muội muội có bệnh trong người, cũng không cần đa lễ, mau ngồi xuống đi.” Nói đoạn, nàng trực tiếp đến bên một đầu tháp mà ngồi xuống, như khiêm tốn ra hiệu cho Lạc Thần ngồi bên cạnh nàng.

Như thế thật dễ khiến người khác nghĩ nàng mới là chủ nhân trong phòng.

Từ lúc nàng ta vào cửa thì Lạc Thần đã nhận ra vẻ mặt biến đổi trong nháy mắt kia. Bây giờ nhìn nụ cười dịu dàng rung động lòng người của nàng ta, không biết tại sao nàng lại cảm thấy toàn thân mệt mỏi. Hơn nữa, tiếng “Bảo muội muội” kia quả thật là vô cùng chói tai.

Lạc Thần vốn muốn giả bộ ngoan ngoãn và hèn mọn, trong chớp mắt ấy lại không còn sức lực để tiếp tục.

Nàng chợt nhận ra, từ đầu đến giờ, ngoại trừ trước mặt Nhiễm Chi Thần, nàng không muốn lại cúi đầu ra vẻ trước bất kỳ kẻ nào nữa.

Nghĩ như vậy, Lạc Thần đứng lên, nhìn thẳng Trần Tử Di đang ngồi trên tháp, thản nhiên cười nói: “Biểu tiểu thư ghé qua, Lạc Thần lại tiếp đón đơn sơ, quả thật là thất lễ. Xin biểu tiểu thư chờ một chút, Lạc Thần rửa mặt chải đầu xong sẽ trở lại gặp mặt.”

Dứt lời, nàng không để ý tới Trần Tử Di còn ngẩn người tại đó, đi tới trước bàn trang điểm, tự mình rửa mặt, chải đầu, ăn mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.