Edit: Suzy Pinky
Beta: Yun
Lạc Thần chỉ thấy một cảm giác tê tê từ bên tai xông lên đầu, câu nói : “Vui vẻ là tốt rồi” cứ vang vọng trong đầu nàng, làm cho thân thể nàng
vô thức mềm nhũn, thật giống như một con mèo nhỏ, nhu thuận rúc vào
trong ngực hắn.
Trong lòng nàng chợt nhớ ra, đúng vậy, hắn từng
nói, trên đời này không người nào có thể làm tổn thương nàng, ngoại trừ
chính hắn.
Thì ra, không biết từ khi nào nàng đã sớm tin những
lời này của hắn. Bằng không hôm nay nàng cũng sẽ không để cho bản thân
tùy tính như vậy.
Hình như tâm tình thả lỏng của Lạc Thần lan
sang cả Nhiễm Chi Thần, hắn ôm thân thể mềm mại vào trong lòng, ý cười
trên khóe miệng lộ ra càng rõ nét. Nhìn dung trang kiều diễm của Lạc
Thần, hắn suy nghĩ một lúc, liền gọi một tên nô bộc tới, ghé tai dặn dò
mấy câu.
Không lâu sau, mấy tỳ nữ đi vào cửa phòng, trên tay mỗi người đều cầm một bộ hồng thường (quần áo màu đỏ) mới tinh.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lạc Thần, Nhiễm Chi Thần chọn ra một bộ tốt nhất
từ trong đó, đưa cho nàng: “Gương mặt Tiểu Bảo hôm nay quá mức xinh đẹp, mặc với hồng thường này mới hợp”.
Lạc Thần nhìn hồng thường kia, ánh mắt có chút sững sờ.
Y phục màu đỏ thẫm như thế này, quả thật kiếp trước nàng rất thích. Nhưng bây giờ…
Ở thời đại này, quần áo nữ nhân mặc cũng được chú ý, không phải là chỉ
cần ngươi thích là có thể tùy ý mặc. Từ những kiểu trâm cài tóc, đến số
lượng trang sức, rồi đến màu sắc kiểu dáng trang phục, theo quy định,
thân phận khác nhau đều khác nhau.
Mà xiêm y đỏ thẫm này, chỉ có chính thê mới có tư cách khoác vào.
Có điều, trong số nữ nhân với biết bao thân phận, những vũ cơ, quan kỹ lấy sắc để làm mọi chuyện lại là ngoại lệ.
Ở cõi đời này, cũng chỉ có các nàng không bị hạn chế bởi các quy định,
bản thân có thể ăn mặc tùy ý. Từ lễ phục lộng lẫy trang nghiêm quý khí,
cho tới vũ y voan mỏng lộ liễu dung tục, vì lấy lòng giới quyền quý, các nàng có thể ăn mặc thành đủ loại dáng vẻ, cung ứng cho người thưởng
thức. Đối với điều này, những kẻ quý tộc cầm quyền đương nhiên sẽ không phản đối.
Cho nên, nữ nhân mặc những thứ hoa lệ kia, thường
không phải là tiểu thư, quý nữ cao cao tại thượng, chính là vũ cơ quan
kỹ thấp kém, hèn mọn.
Trong khoảng thời gian này, bản thân Lạc
Thần đã cảm nhận được sự sủng ái của Nhiễm Chi Thần đối với nàng. Nàng
biết, hắn không coi nàng thành đồ chơi thấp kém, thế nhưng, cũng sẽ
không coi nàng như vợ của hắn. Hôm nay, hắn đưa hồng thường này cho
nàng, có thể đơn giản là vì thấy nàng mặc đẹp mắt mà thôi. Hắn không
nghĩ tới, với thân phận của nàng, mặc hồng thường này vào, người khác
thấy sẽ suy nghĩ thế nào.
Hành động vô tình của hắn, vẫn khiến cho lòng nàng trào dâng những gợn sóng, tầng tầng lớp lớp.
Lạc Thần rũ đôi mắt xuống, lặng lẽ cởi bộ quần áo giản dị trên người ra, nhận lấy hồng thường mặc vào.
Bộ quần áo mà Nhiễm Chi Thần chọn đúng là cực độ diễm lệ. Vậy mà sau khi
mặc ở trên người Lạc Thần lại không thấy chút tục mị nào, ngược lại còn
có vẻ cao quý.
Nhiễm Chi Thần chưa bao giờ nghĩ rằng, một cô gái yêu diễm đến tột cùng lại có quý khí bức người như vậy.
Rất sớm trước đó hắn đã biết, Tiểu Bảo của hắn, có rất nhiều mặt, dịu dàng
khéo léo, bền bỉ quật cường, xinh đẹp quyến rũ, cao quý thánh khiết,…
Mỗi một gương mặt đều không phải là nàng, nhưng cũng đều là nàng. Những
gương mặt tưởng như mâu thuẫn, nhưng luôn được nàng kết hợp hoàn mỹ ở
cùng một chỗ.
Hắn quan sát Lạc Thần một lát, hài lòng gật đầu một cái, ánh mắt sâu thẳm nói: ”Rất đẹp”.
Dứt lời, hắn lại ôm Lạc Thần vào trong lòng, khẽ thở dài đầy ý vị bên tai nàng: ”Khỏe lại nhanh lên.”
”Dạ”. Như hiểu được ngoại ý của hắn, Lạc thần cúi thấp đầu xuống, thanh âm ẩn hàm thẹn thùng, vành tai xinh xắn cũng lộ ra một chút ửng hồng.
Thấy thế, ánh mắt Nhiễm Chi Thần càng sâu hút hơn, hắn cúi xuống, cắn nhẹ
một cái trên vành tai trắng mịn. Nhất thời, Lạc Thần giật mình, có chút
bất an cựa quậy.
Cũng may, một giây sau đó, Nhiễm Chi Thần liền
buông nàng ra. Hắn đứng ở trong phòng hít sâu vài cái xong, như cám
thán, bất đắc dĩ nói: ”Tiểu Bảo hôm nay, quá mức mị hoặc.”
Dứt lời, hắn xoay người rời khỏi phòng.
Sau khi Nhiễm Chi Thần rời khỏi, sắc hồng trên gương mặt Lạc Thần cũng dần dần rút đi.
Nàng tới trước gương đồng, kinh ngạc nhìn bộ hồng thường trên mình.
Đúng là cực kỳ hoa mỹ.
Một lát sau, Lạc Thần nở một nụ cười thoải mái với chính mình. Nàng nghĩ,
thế này là đủ rồi. Bất luận hồng thường này có hàm nghĩa gì, mặc đẹp mắt là được rồi, thật sự không cần liên tưởng thêm nữa.
Mấy ngày
nay, nàng cũng suy nghĩ rất nhiều. Mặc dù nàng không muốn chấp nhận,
nhưng cũng không thể phản kháng. Như vậy, thay vì đắm chìm trong bi
thương xót xa, tự mình chuốc lấy khổ, chẳng bằng nghĩ thoáng một chút,
cố gắng sống mỗi ngày thật tốt.
Sau này, nàng vẫn sẽ không nhận
mệnh, cho nên sẽ không để mặc sao hay vậy. Nhưng nàng cũng sẽ không phản kháng, nàng muốn tiếp tục thuận theo tự nhiên. Tin rằng cuối cùng sẽ có một ngày, nàng có thể tìm đến con đường thuộc về mình.
#######
Mặc dù Nhiễm Chi Thần muốn thân thể Lạc Thần mau khỏe, nhưng có điều bệnh
tới như núi sập, bệnh đi như rút tơ , huống chi bệnh trạng Lạc Thần lúc
đó lại nghiêm trọng như vậy. Cho nên, dù theo từng ngày trôi qua, thân
thể Lạc Thần đã từ từ khôi phục, nhưng nếu muốn khỏi hẳn thì vẫn cần
thời gian.
Buổi chiều ngày hôm nay, Lạc Thần được tỳ nữ dìu đỡ,
rốt cục đã ra khỏi cửa phòng. Nhìn bầu trời xanh thẳm, gió thổi êm đềm,
nàng hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy khắp người khoan khoái.
Những ngày qua, nàng vẫn luôn ở trên giường nghỉ ngơi, thỉnh thoảng xuống đất đi một chú thì, cũng chỉ là đi dạo ở trong phòng mà thôi. Hôm nay là
lần đầu tiên nàng ra khỏi phòng từ khi ngã bệnh đến giờ.
”Ra hoa viên một chút đi.” Lạc Thần nói với tỳ nữ.
”Vâng.” Tỳ nữ kia đỡ lấy Lạc Thần, từ từ đi tới hoa viên.
Trong lương đình, Lạc Thần gửi thấy hương hoa nhè nhẹ, cẩn thận lau chùi trường kiếm trong tay.
Lương đình: đình nghỉ mát.
Từ sau khi chạy trốn bị bắt, đã cách bao ngày nàng không có luyện
kiếm. Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng không có chút tiến bộ.
Bị giam ở trong phòng tối mấy ngày, nếu không phải nàng luôn ép bản thân
tập trung tâm trí vào công pháp, kiếm quyết, sợ là nàng đã sớm gục
xuống. Mặc dù mấy ngày kia thấp thỏm lo âu khiến hôm nay nghĩ lại nàng
còn thấy sợ hãi, nhưng không thể phủ nhận rằng, chính mấy ngày trong đó
sự giác ngộ của nàng với kiếm pháp lại tăng lên một bậc.
Võ công
của Huyền Tông lấy quyền pháp và kiếm thuật nổi tiếng. Nhưng lúc Lạc
Thần bắt đầu tập võ, gân cốt đã căn bản trưởng thành, hơn nữa bản thân
sức lực của nữ nhi có hạn, cho nên quyền pháp đối với nàng cũng không
thích hợp.
Ngược lại, đối với kiếm thuật, dựa vào sự tiếp thu
nhanh, Lạc Thần học võ không tới một năm, liền đã nắm được phương pháp.
Hoắc Chấn Hải không chỉ một lần biểu dương nàng, tốc độ tiến bộ như vậy, trong hàng đệ tử đông đảo của Huyền tông cũng rất là ít thấy.
Lạc Thần biết mình đi theo Nhiễm Chi Thần, cho dù võ nghệ có chút thành thì sợ là cũng không có lúc dùng, nhưng nàng vẫn không muốn từ bỏ.
Hơn nửa năm nay, võ nghệ của nàng càng lúc càng tăng tiến, cảm giác thành
tựu ấy là cả kiếp trước cùng kiếp này đều rất ít có được. Hơn nữa, loại
cảm giác có sức mạnh này cũng thực sự cuốn hút tâm trí nàng.
Nàng không quên được khoảng thời gian một tháng sống trong núi. Lúc ấy mặc
dù điều kiện đơn sơ, nguy hiểm bốn phía, nhưng lại là một sự tự do, vui
vẻ hiếm có. Nếu không có võ thuật trong người, sợ rằng nàng đã sớm bị
sói tha đi.
Cho nên, bây giờ nàng thật sự thích học võ, chỉ cần
có thể, sau này nàng vẫn muốn học thêm. Không phải là vì chạy trốn, cũng không phải là vì phòng thân, chỉ đơn thuần là vì hứng thú học tập mà
thôi.
Vuốt ve trường kiếm trong tay, Lạc Thần cảm thấy toàn thân
hưng phấn hẳn lên. Nàng nhắm đôi mắt lại, hồi tưởng lại sự giác ngộ mấy
ngày nay, không tự chủ được khoa tay.
Nhưng không lâu sau, nàng
đành thở gấp từ bỏ. Xem ra bây giờ thân thể nàng còn quá yếu, mấy động
tác đơn giản như vậy mà nàng cũng không duy trì lâu được.
Lạc
Thần cười khổ một tiếng, vừa muốn đứng lên rời đi, lại nghe thấy một
thanh âm thân mật dịu dàng truyền đến: ”Tiểu Bảo muội muội, ngươi cũng
tới ngắm hoa sao?”
Nhất thời, Lạc Thần chỉ cảm thấy tóc gáy dựng đứng, da gà nổi lên rơi đầy đất. Nàng không cần nhìn cũng biết người
đang tới này là ai.
Hai từ ”Tiểu Bảo” cùng ”muội muội” này tách
ra cũng đã đủ khiến nàng thấy mâu thuẫn không dứt, kết hợp với nhau lại
càng làm cho nàng khó chịu.
Lạc Thần bất đắc dĩ quay đầu lại, thi lễ với Trần Tử Di: ”Ra mắt thất biểu tiểu thư.”
Từ sau hôm trước Trần Tử Di rời đi, Lạc Thần vẫn chưa gặp lại nàng.
Nàng ta nghe lời Nhiễm Chi Thần, vẫn ở trong viện của Trần thị, rất ít
rời đi, càng không có tới tìm Nhiễm Chi Thần nữa.
Nhưng lạ là, trong
nhiễm phủ này, tin đồn nàng là chủ mẫu tương lai của Nhiễm gia lại càng
ngày càng nhiều. Mỗi lần bọn hạ nhân nói tới đều giống như đây là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Mặc dù Nhiễm Chi Thần đã gửi thư tới Trần
gia ở Hoài Dương, muốn Trần phủ phái người đón nàng trở về, nhưng chẳng
biết tại sao vẫn chậm chạp không có hồi âm. Ngại vì tình cảm, Nhiễm Chi
Thần cũng không tiện đuổi người đi. Cứ như vậy, nàng vẫn ở cho đến hiện
tại.
Trần Tử Di ngồi vào bên cạnh Lạc Thần, nhìn trường kiếm trong
tay nàng, kinh ngạc nói: ”Tiểu Bảo muội muội còn biết dùng kiếm sao?”
”Lạc Thần chỉ hiểu sơ sơ một chút, khiến cho biểu tiểu thư chê cười”. Lạc
Thần gượng cười đáp, trong bụng đang tìm cớ thoát thân.
Nói đến,
vị Trần tiểu thư này quả thật chưa từng động chạm gì đến Lạc Thần, thậm
chí mỗi lần gặp mặt đều nở nụ cười. Nhưng bây giờ Lạc Thần không muốn ở
chung với nàng. Xét thấy quan hệ của hai người là không thể yên ổn mà
làm bạn, chi bằng tránh gặp mặt, cũng đỡ phải cười giả dối như vậy.
Nhưng Trần Tử Di hiển nhiên không nghĩ như vậy, cứ lôi kéo Lạc Thần nói đông
nói tây hết nửa ngày. Lúc đầu, Lạc Thần quả thật có chút mất kiên nhẫn,
không biết nàng rốt cục có ý gì. Nhưng dần dần, Lạc Thần cũng hiểu được
dụng tâm của nàng.
Xem ra, vị Trần tiểu thư này tới để mượn sức nàng.