Thời này, hiệp khách
có rất nhiều, nhưng phần lớn đều xuất thân từ quý tộc suy tàn. Nguyên
nhân rất đơn giản, dân nghèo ngay cả ăn mặc cũng là vấn đề, đương nhiên
không có mấy người có thể sinh ra cái gì lòng nghĩa khí. Mà những quý
tộc đang hưng thịnh lại muốn hưởng lạc, hơn nữa còn rất khinh thường
cuộc sống của hiệp khách.
Cho nên, Lạc Thần không nghĩ tới,
đại quý tộc như Nhiễm Chi Thần khi còn bé lại có mơ ước như vậy. Nghĩ
lại, nếu Nhiễm Chi Uyên chưa chết thì vị trí gia chủ của Nhiễm gia cũng
sẽ không rơi vào người Nhiễm Chi Thần. Nếu thế, liệu mơ ước ấy của hắn
có thể thành hiện thực không?
Lạc Thần cầm kiếm của Nhiễm Chi
Thần muốn từ trên giường ngồi dậy, nhưng vừa động đậy thì cả người đã
đau nhức, không chút sức lực. Nàng không khỏi cười khổ một tiếng.
Thân thể nàng vừa khôi phục, nhìn bộ dạng bây giờ sợ là lại mất mấy hôm không thể xuống đất. Nhiễm Chi Thần nói không sai, hôm nay nàng hoàn
toàn chính là cậy mạnh. Tuy vậy, có thể đột phá kiếm thuật, như thế vẫn
rất đáng giá.
Nhiễm Chi Thần nhìn vẻ đau đớn chợt lóe trên mặt Lạc Thần, hắn cau mày, chỉ thấy sự tức giận vừa tiêu tán lại dâng lên
lần nữa.
Nhưng cuối cùng, hắn cũng chỉ thở dài một tiếng, không trách móc nữa, ngược lại còn đỡ Lạc Thần dậy.
Lạc Thần vừa ngồi dậy đã cẩn thận nhìn thanh kiếm trong tay, càng xem càng thích.
Thanh kiếm này so với thanh kiếm của nàng rõ ràng là nhẹ nhàng và sắc
bén hơn không ít, đúng là rất thích hợp nàng. Lạc Thần biết, một thanh
kiếm tốt là rất khó được. Nàng cũng biết nhị sư huynh có cất chứa mấy
thanh bảo kiếm nhưng đồng thời cũng cảm giác được, những thanh kiếm đó
đều không tốt bằng thanh này của Nhiễm Chi Thần.
Trong lòng Lạc Thần không khỏi hân hoan.
Nhưng ngay sau đó, nàng bỗng phát hiện trên chuôi kiếm có khắc một dòng chữ nhỏ: “Tặng cho đệ của ta, Chi Thần.”
Lạc Thần kinh ngạc nhìn Nhiễm Chi Thần, thấy hắn chỉ lặp lại lần nữa: “Hãy quý trọng nó.”
Nghe vậy, Lạc Thần trịnh trọng gật đầu.
Đúng lúc ấy, người hầu ngoài cửa bẩm báo nói: “Chủ thượng, lão phu nhân tới.”
Nhiễm Chi Thần nhướng mày, vừa muốn đứng lên thì đã có người dùng tháp đưa Trần thị vào.
Lạc Thần nhìn sắc mặt lụi bại của nàng, trong lòng cả kinh. Mới một năm không thấy mà thôi, không ngờ Trần thị lại giống như già đi mười tuổi.
Xem ra là đúng như lời đồn, thời gian của nàng không còn nhiều.
Sau khi vào phòng, Trần thị ho khan một trận. Tiếp đó, nàng dùng thanh
âm khàn khàn, không chút sức lực nói với Nhiễm Chi Thần: “Thần Nhi không đến thăm mẹ, mẹ không còn cách nào khác là tới thăm ngươi.”
Nói xong, không chờ Nhiễm Chi Thần trả lời, nàng nhìn Lạc Thần: “Ngươi
chính là tỳ nữ lần trước chạy trốn?” Trần thị mặc dù không ở Nhiễm phủ,
nhưng mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ nàng lại rõ như lòng bàn tay.
Trong lòng Lạc Thần run lên, sắc mặt Nhiễm Chi Thần cũng trầm xuống,
Trần thị lại tiếp tục nói: “Vốn ta vẫn luôn không hiểu vì sao ngươi lại
tự ý chạy trốn trong khi ta nghe nói Thần Nhi rất sủng ái ngươi. Nhưng
hôm nay nhìn thấy cũng đã hiểu được phần nào. Có tướng mạo như thế,
không cam lòng làm nô tỳ cũng là bình thường.”
Tuy một năm
trước Trần thị đã gặp qua Lạc Thần, nhưng lúc đó Lạc Thần còn chưa hoàn
toàn nảy nở, không được khuynh thành tuyệt sắc như hiện tai. Bởi thế,
nay gặp lại, Trần thị cũng không khỏi cảm thán.
Lúc này Nhiễm
Chi Thần mới mở miệng nói: “Mẫu thân, thân thể có bệnh thì vẫn nên về
phòng nghỉ ngơi đi. Sau này, ta… sẽ thường xuyên tới thăm mẫu thân.”
Trần thị nghe vậy cười, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Thời gian của mẹ không
còn nhiều, có mấy lời nếu không nói ra, sợ là không còn cơ hội.”
Nói xong, nàng nhẹ thở gấp mấy hơi, hồi lâu mới nói tiếp: “Cả đời này
mẹ tạo ra quá nhiều nghiệt trái. Những người mẹ nợ đều ở dưới đất chờ mẹ đến trả. Cũng may, bọn họ sẽ không phải chờ lâu nữa… Duy chỉ có ngươi
là mẹ vẫn bận tâm không dứt. Qua nhiều năm như vậy, mẹ biết ngươi vẫn
còn áy náy với cái chết của huynh trưởng ngươi, cho là mẹ vì ngươi mới
hại chết hắn. Thật ra, là mẹ đã lừa ngươi, nghiệt duyên giữ mẹ và Nhiễm
phủ quá sâu, dù không có ngươi thì mẹ cũng sẽ không để huynh trưởng
ngươi ngồi lên vị trí gia chủ kia.”
Sắc mặt Nhiễm Chi Thần đột nhiên âm trầm, Trần thị lại coi như không thấy, rơi vào trong hồi
tưởng: “Thuở nhỏ, mẹ rất hứng thú với y thuật dược thảo. Lúc còn trẻ, mơ ước duy nhất của mẹ chính là làm một nữ đại phu, hành y cứu thế, tìm
người một lòng với ta làm phu quân, sinh con dưỡng cái với hẳn, bình
thản qua ngày. Nhưng không nghĩ tới, một lần mẹ đi chùa lễ Phật, vô tình cứu phụ thân ngươi một mạng. Ba ngày sau, gia đình nhận được lời cầu
hôn của Nhiễm phủ, phụ thân ngươi tự mình tới, nói muốn nạp ta làm
thiếp.”
Trần thị thở dài: “Lúc ấy, ông ngoại ngươi rất cao
hứng, có thể gả vào Nhiễm phủ thì dù là làm thiếp cũng là chuyện mà bao
người mơ ước. Nhưng khi đó mẹ lại không cam lòng. Phụ thân ngươi không
chỉ hơn ta những mười tuổi, còn có hàng đàn thê thiếp, có con trai, có
con gái. Mẹ không cầu đại phú đại quý, chỉ muốn gả cho người nào một
lòng với ta, cưới hỏi đàng hoàng, như vậy cũng là sai sao?”
Ý
nghĩ của Trần thị cũng không có gì là sai. Ở thời đại này, tuy nói nam
tử có thể tam thê tứ thiếp, nhưng đại đa số cũng chỉ có một vợ. Dù sao ở loạn thế, có thể nạp thiếp, đều là những người có của cải. Cho nên, nữ
nhân muốn toàn tâm toàn ý cũng không phải là chuyện gì đại nghịch bất
đạo. Mà quý nữ như Trần thị, chỉ cần tìm một phu quân có gia thế kém hơn một chút thì chuyện độc chiếm sủng ái cũng không phải chuyện không thể.
Trần thị lại nói: “Mẹ bị đả kích lớn nên bệnh nặng một hồi. Sau khi
khỏi, mẹ tìm phụ thân ngươi, nói rõ cho hắn biết, mẹ không làm thiếp,
chỉ làm chính thê. Khi đó mẹ nghĩ, chỉ cần có vị trí mà mọi nữ nhân trên thế gian này đều hướng tới – vị trí Nhiễm gia chủ mẫu, dù có phải từ bỏ mơ ước từ nhỏ cũng là đáng giá. Không ngờ, phụ thân ngươi nghe xong,
chẳng những không tức giận, ngược lại cười trả lời mẹ, chỉ cần mẹ có thể làm được.”
Trần thị thấp giọng cười: “Mẹ làm được, quả thật
làm được. Mẹ dùng y thuật được học từ nhỏ, dùng đôi tay vốn nên chữa
bệnh cứu người này hại chết vợ hắn, thay vào gả cho hắn.”
Nghe thế, Nhiễm Chi Thần không thể tin nhìn Trần thị. Bây giờ hắn mới biết,
thì ra trừ phụ thân, huynh trưởng và chị dâu, Trần thị còn hại chết một
mạng người.
Ánh mắt Trần thị hoảng hốt nói tiếp: “Nhưng sau
khi mẹ vào cửa, thấy ánh mắt trong suốt của huynh trưởng ngươi, trong
lòng mẹ luôn kinh hoảng. Mẹ không thể tưởng tượng, nếu hắn kế thừa vị
trí gia chủ, điều tra ra nguyên nhân cái chết của mẫu thân hắn, kết quả
của mẹ sẽ là gì. Từ đó trở đi, mẹ bắt đầu ngộ ra, chỉ có nắm quyền lợi
trong tay, mới có thể chân chính nắm giữ vận mệnh của mình. Vì thế, ý
tưởng để ngươi ngồi lên vị trí gia chủ càng sâu hơn.”
Ánh mắt
Trần thị nhìn Nhiễm Chi Thần tràn đầy bi thống: “Nhưng lúc đó mẹ vẫn
chưa nghĩ sẽ hại chết huynh trưởng ngươi. Chỉ là do sau đó, mẹ phát hiện chuyện Lý thị cẩu thả với phụ thân ngươi, tâm tàn ý lạnh, tức giận
không thể chịu được mới quyết định làm ra tất cả những chuyện sai lầm
sau này.”
Trần thị vội vàng ho khan, nhìn Nhiễm Chi Thần trịnh trọng nói: “Vậy nên, Thần Nhi, mẹ làm như vậy, không phải là vì ngươi.
Sau này, ngươi hãy để xuống gánh nặng, đừng tự khó xử mình. Những gì mẹ
nợ, xuống dưới đất mẹ sẽ trả. Duy nhất tiếc nuối hiện giờ là mẹ không
thể nhìn thấy ngươi lấy vợ sinh con.”
Nhiễm Chi Thần rũ mắt, trầm mặc không nói.
Trần thị thở dài mới nói: “Nếu thật ngươi không thích thất biểu muội
của ngươi, không lấy nàng cũng không sao. Nhưng phải nhớ kỹ, lấy vợ phải lấy ai dịu dàng nhàn tĩnh, vạn không thể cưới người cao ngạo như mẹ. Dã tâm, một khi sinh ra, sẽ càng lúc càng lớn. Mà có một số việc, đã làm
sai, thì cũng chỉ có thể tiếp tục sai.”
Nói dứt, nàng đột
nhiên nhìn Lạc Thần: “Tỳ nữ này của ngươi, theo ý mẹ, không phải là
người an phận. Rõ ràng thân phận đê tiện lại còn không cam lòng chấp
nhận, nếu không lúc trước cũng không chạy trốn. Sau này, nếu ngươi giữ
nàng lại bên người thì nhất định phải đề phòng, đừng để một nữ nhân như
mẹ hại nửa đời sau của ngươi.”
Sau đó, Trần thị dặn dò Nhiễm
Chi Thần rất nhiều chuyện, như muốn đem những lời của một đời đều nói
ra, đến tận đêm mới kiệt sức, được đưa về phòng.
Trần thị rời đi, Nhiễm Chi Thần cùng Lạc Thần đều im lặng một lúc lâu.
Lạc Thần nghĩ lại lời của Trần thị, ngoại trừ rung động, trong lòng cũng rất thổn thức.
Nàng nghĩ, Trần thị nói không sai, nàng đúng là người không an phận, rõ ràng thân phận đê tiện, lại không cam lòng chấp nhận.
Nhưng đến lúc này, Lạc Thần vẫn không cảm thấy ý tưởng của mình là sai, thậm chí còn thấy ý tưởng lúc đầu của Trần thị, muốn phu quân một lòng, muốn nắm giữ vận mệnh cũng không sai. Sai, chẳng qua là phương pháp
nàng dùng mà thôi.
Như Trần thị đã nói, có một số việc, khi làm sai, cũng chỉ có thể tiếp tục sai.
Lạc Thần tự nhủ với mình, bất cứ lúc nào cũng không thể đánh mất tâm
chí. Nếu không, một bước đi nhầm, là có thể bước vào vực sâu vạn trượng, vĩnh viễn không được giải thoát.
Khiến cho Nhiễm Chi Thần và
Lạc Thần không ngờ là, ngày hôm đó gặp mặt với Trần thị chính là lần
cuối cùng. Hai ngày sau, ban đêm, sau khi Trần thị lên giường ngủ, thì
cũng không thể tỉnh lại được nữa.
Trong tiếng ca chiêu hồn
vang dội ở Nhiễm Châu, Nhiễm phủ long trọng cử hành tang lễ. Mà Nhiễm
Chi Thần cũng bắt đầu để tang ba năm.
***************
Một năm rưỡi nhanh chóng qua đi.
Bây giờ đang là tiết trời của ngày xuân dào dạt, hoa đào nở rộ.
Lạc Thần đã tròn mười lăm tuổi, đang luyện tập kiếm pháp ở đào viên. Nhiễm Chi Thần ngồi một bên, lẳng lặng nhìn.
Cánh đào bay lượn, dáng người Lạc Thần như rồng bơi, mềm mại như được
sinh ra bởi thiên địa linh khí, mỗi cử động đều đẹp như tranh.
Ngân quang hiện lên, kiếm đã vào vỏ. Lạc Thần xoay người, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa cười ngọt ngào: “Chủ thượng, kiếm pháp của ta lại tinh
tiến rồi.”
Nhiễm Chi Thần khẽ cười, giang hai cánh tay ra, lập tức Lạc Thần nhào vào lòng hắn, tiếng cười như chuông bạc vang khắp rừng.