Sủng Nô Nghịch Tập

Chương 3: Chương 3




Bỗng nhiên, đại hổ vươn thân nhảy lên, nhào thẳng về phía Lạc Thần. Trong những tiếng kinh hô của mọi người, nó nhao lên trên lồng sắt, làm chiếc lồng bất thình lình chấn động, lung lay không vững.

Chiếc lồng sắt được đặc chế chuyên để biểu diễn. Không quá yếu khiến con hổ chưa gì đã làm hỏng được. Nếu vậy thì người vừa lên sân khấu đã bị ăn sạch, làm ít đi rất nhiều thứ đáng xem. Nhưng cũng không thể quá chắc chắn để cho con hổ dày vò một hồi, và sau khi chúng thưởng thức đủ hình dạng hoảng sợ của mỹ nhân mới khiến nó phá lồng mà vào.

Đại hổ đánh một lần không được, hơi bực tức. Nó đứng trước lồng, nhìn mỹ vị gần trong gang tấc mà không chạm vào được, miệng rộng mở ra, lại gào thét một tiếng : “Grừ…”

Lạc Thần cảm thấy toàn thân như như nhũn ra, nỗi sợ hãi bị đè nén dưới đáy lòng suýt nữa lại dâng lên.

Cảnh tượng ấy thật đáng sợ, đại hổ gầm thét, răng nanh sắc nhọn gần ngay trước mắt, miệng mở ra rộng khiến da lông hai bên mũi nhăn lại. So với lúc nó câm miệng, bộ dạng đó trở nên kinh khủng hơn nhiều. Trong hai mắt hổ cũng tràn đầy vẻ hung ác, chỉ cần nhìn cũng đã làm cho người ta thấy lạnh cả người.

Cho dù như vậy, Lạc Thần vẫn cố sức khống chế bản thân.

Một lần nữa, đại hổ nhào về phía lồng sắt. Sau đó là lần thứ ba, thứ tư…

Đám quyền quý trên đài cao nhìn tình cảnh ấy, càng trở nên kinh ngạc. Mãnh hổ lần lượt công kích, mà người thiếu nữ trong lồng kia vẫn không thét lên, càng không giống những nữ nhân trước đó, nước mắt giàn giụa, thậm chí là uế thải đều rơi xuống, mặt nhăn hết lên.

Mắt nàng vẫn không chớp, đôi mắt sạch sẽ, thuần khiết mở to. Hơi nước mờ mịt tràn đầy trong đó, tựa như một giây sau sẽ khóc ra, thế nhưng giọt nước mắt kia, từ đầu đến cuối chỉ giữ lại, thế nào cũng không rơi xuống.

Bộ dạng muốn khóc mà không dám khóc này, thực sự làm cho không ít người cảm thấy mềm lòng.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, tinh xảo, lúc này cũng hiện lên sự bất an cùng sợ hãi. Nhưng điều ấy không chút ảnh hưởng vẻ đẹp của nó, ngược lại thêm vài phần yếu đuối đáng thương. Đôi môi hồng đào mềm mại hơi chu lên, mang theo vẻ vô tội, oan ức.

Thật là ngây thơ đến tận cùng, hôn nhiên đến tận cùng. Tuy thế nhưng trong cái ngây thơ, hồn nhiên ấy, lại như kéo theo một loại mị hoặc cấm kỵ khác.

Nhìn đến đó, có không ít quyền quý thấy không đành lòng. Cho dù bọn hắn đã vô số lần nhìn thấy cái đẹp, nhưng không thể không thừa nhận, tuyệt sắc giai nhân như vậy, đúng là hiếm thấy. nếu cứ thế chết trong miệng hổ, thì thật là đáng tiếc.

Thế nhưng lúc này không ai dám ra tay cứu nàng, có hai người ngồi chính giữa kia, lấy đâu ra tư cách cho bọn họ nói chuyện. Mỹ nhân dù tốt, nhưng nếu đắc tội hai người trên đài, sợ là có đạt được, cũng không có phúc để hưởng thụ.

Lúc này Triệu hoàng cũng cảm thấy hơi đáng tiếc. Tư sắc của vị mỹ nhân này xác thực bất phàm, vừa mới gặp gỡ, lại khiến cho người nhìn quen sắc đẹp như hắn, cũng phải kinh diễm trong nháy mắt. Thế nhưng chẳng qua chỉ là trong nháy mắt như thế mà thôi.

Điều làm hắn cảm thấy hứng thú nhất, vẫn là bao chỗ đặc biệt của nàng sau đó. Chứng kiến ánh mắt ngây thơ, thuần khiết, vô tội, oan ức, lại mang theo chút e sợ, hắn không khỏi thích ý tưởng tượng, nếu đè nàng dưới thân thỏa thích chà đạp, liệu có dùng vẻ mặt ấy với hắn hay không… Cảnh tượng ấy, chỉ cần nghĩ, liền làm hạ phúc của hắn căng phát đau.

Nhưng khi hắn muốn hạ lệnh chấm dứt biểu diễn, lại nhìn thấy nam tử bên cạnh, bộ dạng không nhúc nhích chút nào, khiến trong khoảng thời gian ngắn, hắn như nghĩ đến cái gì, hơi do dự. Hắn vừa mới được khen là dám sử dụng người tuyệt sắc như vậy để làm cuộc biểu diễn này. Nếu chưa đến một phút đồng hồ đã đổi ý…, chẳng phải là làm cho người ta chế giễu sao.

Mỹ nhân tuy khó được, nhưng mặt mũi quan trọng hơn. Nghĩ vậy, Triệu hoàng lại thở dài rồi thôi.

Đúng lúc này, tình huống thay đổi một lần nữa. Dưới mấy lần tấn công mãnh liệt của đại hổ, rốt cuộc lồng sắt đã biến dạng. Giữa hai thanh sắt bị tách ra một khe hở, to không đến một thước. Đại hổ lập tức dùng móng vuốt luồn vào trong khe, hung hăng cào Lạc Thần.

Lạc Thần vội vàng né ra, tuy tránh khỏi chỗ hiểm, nhưng vẫn bị vơ đến cánh tay. Một đoạn ống tay áo bị cào rách, lộ ra vết thương ghê người. Tức khắc, vết thương gây ra đau đớn toàn thân.

Đau đớn rất trầm trọng, nên cả khuôn mặt nàng đều trở nên nhăn nhó. Nàng vội cúi thấp đầu xuống, cắn chặt răng, bám vào thanh sắt để đứng dậy, trốn vào góc khác của lồng sắt. Khi xác định đại hổ không thể đến đây, nàng hít sâu vài hơi, sau đó cố nén cảm giác đau nhức kịch liệt đến tận xương kia, ngẩng đầu lên một lần nữa.

Bây giờ, trên mặt nàng không hề có nửa phần đau đớn. Không chỉ không có vẻ đau xót, thậm chí là một ít biểu tình đều không có. Hai mắt nàng nhìn lão hổ, lại càng bình tĩnh không gợn sóng, còn hơi mang theo chút nghiêm nghị.

Đại hổ bị mùi máu tươi trên người Lạc Thần kích thích, càng trở nên hung hăng, càng thêm mãnh liệt đâm vào cái khe hở không đến một thước kia.

Mọi người thấy Lạc Thần vẫn không nhúc nhích, lẳng lặng đứng ở nơi đó, lưng thẳng tắp, cằm hơi giơ lên, trên mặt không kinh sợ, không đau nhức, không oán, trong mắt không gợn sóng, mang theo tư thái như đang nhìn xuống, rũ mắt về phía mãnh hổ đang vội vàng không thôi.

Lạc Thần như vậy, nào còn nửa điểm hồn nhiên, ngây thơ trước đó. Mọi người chỉ cảm thấy, thiếu nữ đột nhiên trở nên cao quý, thánh khiết, thậm chí còn mang theo khí chất uy nghiêm không thể xâm phạm. Phối hợp với bộ quần áo đang mặc trên người nàng, bộ hoa phục lộng lẫy trắng noãn, tạo nên khí chất phiêu miểu như đang đi trên gió.

Thế nhưng, vì tay áo lụa đã bị rách toạc, làm lộ ra cánh tay ngọc như củ sen. Mà máu tươi, đang từ từ chảy xuống cánh tay ngọc ấy, rơi xuống làn da tuyết trắng của nàng, nháy mắt, đã nhuộm hồng một mảng.

Có lẽ màu trắng với màu hồng quá mức bắt mắt, đã khiến trong phần cao quý, thánh khiết kia, thêm một chút gì đó giống như tội ác, làm cho người ta sa ngã.

Phong tình vạn chủng, chính là để nói nữ tử như vậy.

Trong nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía nàng, đều ngẩn ngơ một ít.

Vào lúc ấy, ánh mắt Lạc Thần dời khỏi người đại hổ, nhìn về phía đám quyền quý đang ngồi trên đài cao. Rất nhanh, sau một lượt nhìn quét, nàng dừng ánh mắt tại hai người ngồi chính giữa khán đài. Không nói đến vị trí bọn họ ngồi, hay là với ánh mắt mà mọi người nhìn họ, đều chắc chắn thân phận cao quý của hai người. nàng biết, chỉ hai người này mới có thể quyết định sinh tử của nàng.

Cuối cùng, giữa hai người này, nàng quyết định lựa chọn nam tử áo trắng ngồi bên trái, tay vuốt cự khuyển. Bởi vì ánh mắt nam tử này nhìn về phía nàng, ngay từ đầu đã không giống bất cứ ai.

Ở đó không có hưng phấn, không có dâm tà, tuy nhiên.. cũng không có bất kỳ thương tiếc cùng tán thưởng nào…

Lạc Thần không chắc chắn có thể làm cho một người, mà trong ánh mắt vẫn không chút gợn sóng nào ra tay cứu nàng. Nhưng nàng chỉ có thể tin tưởng hắn, trong phần lớn ánh mắt dâm tà ở đây, tin tưởng hắn, con người lạnh nhạt, như vứt bỏ thế gian mà đứng.

Đây là cơ hội cuối cùng của nàng, cũng là một trận đánh bạc, thắng thì sống, thua thì chết.

Trong điện quang hỏa thạch (nhanh như tốc độ ánh sáng), Lac Thần nhìn thẳng vào ánh mắt bình tĩnh, không chút gợn sóng của hắn.

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn hắn thật sâu.

Ánh mắt ấy rất chăm chú, giống như giờ phút này, hắn là toàn bộ thế giới của nàng.

Nàng với hắn, cách nhau chỉ nửa cái sàn diễn.

Nhưng nàng bị giam trong lồng sắt, hắn ngồi trên đài cao.

Tựa như thân phận của hai người, một người trên mặt đất, một người trên trời.

Dần dần, một tia cầu khẩn nồng đậm, chiếm đầy hai mắt Lac Thần. Một giọt nước mắt trong veo chất chứa nỗi tuyệt vọng, tràn ra từ khóe mắt, lăn xuống khuôn mặt mỹ lệ của nàng, rơi trên mặt đất, lập tức biến mất.

Tiếp theo, nàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng, trong im lặng, nói vài từ: “Van ngươi, cứu ta…”.

Tưởng như nam nhân cứng rắn đến mấy, nhìn thấy Lạc Thần như vậy, chỉ sợ cũng trong nháy mắt, cũng biến thành vòng chỉ nhu (ngón tay mềm chuyển động, là sao?).

Nhưng hắn, là người ngoại lệ…

Nhìn ánh mắt của nam tử một chút gợn sóng đều chưa từng có, đáy lòng Lạc Thần, mạnh mẽ trầm xuống, rồi lại trầm xuống…

Qủa nhiên, vẫn không được sao?

Một trận gió thổi qua, một đầu tóc dài đen nhánh của Lạc Thần, bay múa lộn xộn.

Nàng đứng trong gió, váy dài phất phơ, vũ y lay động.

Chỉ làm người ta cảm thấy, nàng, đẹp không gì sánh được.

Những tầng mây trên trời, lúc này cũng bị gió thổi tán đi. Bầu trời âm u, bỗng chốc trở nên rực sáng.

Nam tử kia ngồi dưới ánh sáng, toàn thân bị vầng dương bao phủ, sáng đến chói mắt.

Lạc Thần híp hai mắt lại, nhìn xuyên qua mái tóc dài đang bay múa lộn xộn, nhưng dù thế nào cũng không nhìn rõ được biểu tình trên mặt hắn.

Tiếp tục là một phát rung chuyển kịch liệt. Lạc Thần rút ánh mắt về, vô lực nhìn lồng sắt đang lung lay đòi đổ, cùng với bộ mặt đại hổ hung ác, bạo ngược. Cuối cùng, nàng thở dài một tiếng, đưa mắt nhìn trời cao.

Thực sự là ánh mặt trời sáng lạn, vạn dặm không mây.

Bầu trời thuần túy một màu xanh, thuần túy đến mức làm người ta muốn rơi lệ.

Nhìn rồi lại nhìn, Lạc Thần nở nụ cười, nụ cười chứa đầy thoải mái và vui sướng.

Nàng đã nghĩ thông, dù chỉ là vì được nhìn bầu trời mỹ lệ như thế, lần trọng sinh này của nàng, coi như đáng giá.

Không để ý tới mọi thứ bên ngoài, Lạc Thần nhìn bầu trời không chớp mắt, lẳng lặng chờ vận mệnh buông xuống.

Nhưng vào lúc này, bỗng phát sinh thay đổi.

Trên khán đài đột nhiên xuất hiện một mảnh kinh hô, đồng thời vang lên một âm thanh gầm rú.

Lạc Thần dùng sức quay đầu, nhìn thấy một thân hình màu đen phi xuống từ trên khán đài, sau vài cái lấy đà liền tới gần bên cạnh.

Là ngao khuyển to lớn kia!

Ngay sau đó, hai con mãnh thú quần lấy nhau.

Lạc Thần vốn đã cho mình phải chết không thể nghi ngờ, bỗng nhiên tình thế luân chuyển, lại thấy hi vọng một lần nữa. Nàng gắt gao nhìn vào hai bóng dáng đang triền đấu, tim căng thẳng đập nhanh.

Sau vài hiệp, ưu thế của ngao khuyển đã hiện ra, đại hổ dần dần muốn thua trận.

Lạc Thần nhìn trận đấu càng lúc càng sáng tỏ, hưng phấn không khống chế được.

Nàng có thể cho rằng nàng được cứu rồi sao? Nàng có thể cho rằng nàng không cần phải chết sao? Nàng có thể cho rằng, nàng còn có cơ hội, sống thật tốt sao…?

Trong trận đấu, vết thương trên người đại hổ ngày càng nhiều, mà ngao khuyển to lớn kia dường như càng đánh càng hăng. Không đến một lúc, dưới một kích trí mạng của ngao khuyển, đại hổ rốt cục ngã trên mặt đất, không còn thở.

Tuy đã được nhìn hình thể to lớn của ngao khuyển kia, cùng với bộ mặt dữ tợn của nó, nhưng mọi người vẫn không nghĩ đến, đối thủ là một con mãnh hổ cường tráng, nó vẫn có thể thắng đơn giản như vậy.

Ngao khuyển lúc này, như một vị đại tướng quân, uy phong lẫm liệt, ngẩng cao cái đầu cao ngạo của nó, không thèm nhìn thi thể của đại hổ, xoay người, nhìn Lạc Thần vẫn đang ở trong lồng.

Chống lại bộ mặt hung ác của nó, trái tim vừa thả lỏng, lại bắt đầu đập mạnh. Nhưng ngao khuyển chỉ liếc nàng, rồi chạy tới khán đài mà không quay đầu lại. Vòng bảo hộ cao bốn, năm mét, nó lại nhảy lên đơn giản. Giây lát sau, nó lại trở về bên người chủ nhân ngoan ngoãn nằm xuống. Bộ dáng ấy, nào còn nửa điểm hung tàn lúc trước.

Lạc Thần nhìn về phía nam tử kia một lần nữa, nhưng hắn ngồi dưới ánh sáng, vẫn làm cho nàng thấy không rõ.

Triệu hoàng không biết nói với hắn những gì, hai người cùng nhau đứng dậy, dưới sự vây quanh của mọi người chuẩn bị dời đi.

Mà Lạc Thần, cùng lúc đó, dưới mọi loại ánh mắt, bị dẫn xuống dưới sàn.

Hắn với nàng, gặp gỡ ngắn ngủi, tiếp đó, mỗi người một ngả.

Hắn vẫn cao cao tại thượng (ở trên cao), nàng vẫn thấp như bụi bặm.

Nhưng con đường sau này, không ai có thể đoán trước…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.