Thời gian trôi qua mau, thoắt cái đã một tháng.
Trong một tháng này, Lạc Thần chưa từng gặp lại Nhiễm Chi Thần. Giống như sau khi hắn ném nàng vào hậu viện này, thì đã quên lãng sự hiện hữu của
nàng.
Hôm nay, Lạc Thần đã có thể bình tĩnh sống trong Bảo Lan
Uyển, không giống lúc đầu, thấp thỏm, bất an. Trong một khoảng tự do có
giới hạn, nàng cũng sống có chút an nhàn. Thậm chí có khi nàng còn nghĩ
để an ủi mình, nếu cứ sống như vậy thì cũng không tệ. Ăn mặc đều là hàng cao cấp, áo cơm hàng ngày lại có người phục vụ, rảnh rỗi thì tán gẫu,
lại còn có thể ra ngoài thưởng thức một đám mỹ nhân thi nhau khoe sắc.
Đúng vậy, trong cái hậu viện này, không chỉ có một nữ nhân là Lạc Thần. Chỉ
tính những người Lạc Thần gặp, đã có đến mấy chục người. Đối với việc
này, Lạc Thần không kinh ngạc chút nào. Trên đời này, thói dâm đãng quá
đáng của quý tộc đã thành phong trào, mỹ nhân cũng như tài sản riêng,
trở thành vật để chúng ganh đua lẫn nhau. Đừng nói là mười mấy hơn trăm, thật nhiều quý tộc còn nuôi đến hơn một ngàn gia kỹ.
Nhưng làm
cho Lạc Thần vạn phần kinh ngạc là, kể cả là trước hay là sau khi nàng
đến, Nhiễm Chi Thần vẫn chưa bao giờ bước vào viện này một bước. Cả một
viện toàn tiểu mỹ nhân, đều bị hắn coi như không có gì.
Kiếp
trước, lúc Lạc Thần diễn phim cung đình cũng vẫn thấy lạ, rõ ràng là
cùng ở trong hoàng cung, mà tại sao lại có nhiều người đến mấy chục năm
cũng chưa từng gặp qua hoàng thượng như vậy. Hôm nay, coi như nàng đã
chính thức hiểu rõ tình huống này.
Cùng ở tại Nhiễm gia, nhưng
chỉ cần Nhiễm Chi Thần không muốn, thì dù là những mỹ nhân này nghĩ hết
biện pháp, dùng hết mọi thủ đoạn, cũng không có cách nào gặp được một
mặt. Lạc Thần mới đến một tháng, nhưng trong những mỹ nhân này, không ít người đã ở nhiều năm. Hoa rồi cũng tàn, hồng nhan rồi cũng già, các
nàng bị đưa tới vào tuổi đẹp nhất trong đời, đổi lấy cũng chỉ là sự chờ
đợi, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Nhưng dù như
vậy, các nàng vẫn ăn mặc, trang điểm đẹp cho mình, tranh đấu, so đo nhau không biết mệt. Không biết là vì ai, cũng không biết là vì sao.
Lạc Thần không thể hiểu nổi cách nghĩ của các nàng, mỗi ngày chỉ im lặng nhìn, ngẫu nhiên không khỏi thổn thức, bùi ngùi.
Theo như lời nói của tỳ nữ Mai Hương bên người nàng, nàng xem như là một sự tồn tại đặc thù trong hậu viện này.
Các nữ nhân trong hậu viện, không ai là không phải tặng phẩm do đám quyền
quý khắp nơi đưa đến, đại biểu cho các thế lực ở đằng sau. Nhưng dù như
vậy, lúc các nàng vào ở, cũng đều lặng yên không tiếng động vào bằng cửa sau – nơi để nô bộc ra vào.
Ngược lại thì Lạc Thần, tuy sau lưng không có nửa điểm thế lực, nhưng từ khi bắt đầu, đã theo Nhiễm Chi Thần vào phủ từ cửa chính. Sau đó, lại do Nhiễm tổng quản tự mình đưa vào
hậu viện. Phải biết rằng, vị Nhiễm tổng quản này đã chăm sóc Nhiễm Chi
Thần từ nhỏ cho tới lớn, rất thân cận với Nhiễm Chi Thần. Ở trong phủ,
hắn có uy vọng rất lớn, là người mà rất nhiều người muốn nịnh bợ mà
không thể nịnh bợ được.
Ngày ấy, hắn dẫn Lạc Thần vào Bảo Lan
Uyển, sau khi an trí thỏa đáng mới rời đi. Điều này cũng đã rất hãnh
diện rồi. Không chỉ có thế, trước khi Lạc Thần vào nhiễm gia, còn được ở chung với Nhiễm Chi Thần lâu như vậy. Nên biết, trong những nữ nhân ở
hậu viện này, thậm chí còn không có một ai được nói chuyện với Nhiễm Chi Thần nữa.
Cho nên, mặc dù từ khi Lạc Thần bước vào hậu viện này, đã có không ít nữ nhân biết được tin tức, nhưng không cần biết là trong nội tâm nghĩ thế nào, ít nhất khi biểu hiện ra ngoài, tất cả mọi người
vẫn rất ôn hòa với Lạc Thần.
Các nàng đang án binh bất động, xem
tình hình của Bảo Lan Uyển. Mà trong một tháng này, từ đầu đến cuối, Lạc Thần chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm một con đường để thoát ra khỏi tình
cảnh xấu hổ này. Những ngày này tuy sinh hoạt an nhàn, nhưng trong nội
tâm Lạc Thần lại biết rõ ràng, đây tuyệt đối không phải kế sách lâu dài. Nếu nàng muốn đạt được tự do, đầu tiên phải thoát khỏi thân phận “nữ
nhân của Nhiễm Chi Thần” này. Tuy những nữ nhân trong hậu viện này đều
không có danh phận, nhưng người ở chỗ này, thân mình đều đã có những vấn đề không nói rõ được
Trong phòng, Lạc Thần cầm bút lông chuyên
tâm luyện chữ. Kiếp trước nàng cũng từng học qua thư pháp, nhưng lại ở
mãi thời tiểu học. Nhiều năm như vậy chưa từng luyện lại, đã sớm quên
đến mức bút lông cũng không biết cầm. Mà vốn Lạc Thần cũng là tiểu thư
khuê các ở Triệu quốc, nếu ngay cả chữ cũng không viết tốt, thì thật là
không thể nói nổi. Cho nên, gần đây không có việc gì làm, Lạc Thần
thường luyện thư pháp. Qua những ngày này mới thấy hiệu quả.
“Cô
nương, Vũ thiếu gia đến.” Lời nói của Mai Hương vừa truyền tới từ ngoài
cửa, liền nghe thấy một giọng tre con lanh lảnh không ngừng kêu: “A
Thần, A Thần, ra xem ta mang cái gì cho ngươi.” Ngay sau đó, một đứa trẻ nam choai choai tiến vào.
Khóe miệng Lạc Thần không khỏi co
giật, cách gọi “A Thần” này nàng đã nghe nhiều ngày, nhưng giờ vẫn không quen. Dù là ai bị một đứa trẻ gọi như vậy, e rằng cũng đều không bình
tĩnh được. Thế nhưng, thân phận đứa trẻ này cao quý, kháng nghị hay
không vừa lòng thì hiển nhiên là không được. Nàng cũng từng biểu đạt mấy lần mong được thay tên, nhưng hắn vẫn kiên quyết không nghe. Dù tuổi
của đứa trẻ này không lớn lắm, nhưng lại thật cố chấp. Lạc Thần không
biết làm sao, đành mặc kệ.
Nàng để bút lông xuống, nhìn về phía đứa nhỏ.
Đứa trẻ này là ấu đệ cùng cha cùng mẹ của Nhiễm Chi Thần, tên là Nhiễm Chi
Vũ, cũng là nhi tử thứ ba của gia chủ trước, Nhiễm Kinh Hồng. Nhiễm Kinh Hồng có nhiều con gái, nhưng con nối dõi lại chỉ có ba người. Con trai
trưởng Nhiễm Chi Uyên chưa đến tuổi trưởng thành thì đã chết bệnh. Nhiễm Chi Thần là con thứ của hắn. Mà Nhiễm Chi Vũ, chính là đứa con trai út. Nhiễm Kinh Hông qua đời, hắn vừa mới đầy một tuổi.
Nhiễm Chi Vũ
chạy đến trước mặt Lạc Thần, quơ quơ đồ vật trong tay, vui sướng lại
mang theo chút vội vàng nói : “A Thần mau nhìn! Đây là vân đường! Chắc
chắn là ngươi chưa từng nhìn thấy. Có phải rất giống đám mây không? Hơn
nữa ăn còn rất ngon! Đây là thứ mới từ Khương quốc đưa đến, ta ăn thấy
không tệ nên mang cho ngươi. Ngươi mau ăn thử, có phải ăn rất ngon
không?” Nói xong, liền kiễng mũi chân, đưa “vân đường” trong tay vào
miệng Lạc Thần.
Lạc Thần nhìn thứ vừa trắng vừa mềm mại giống như một đám mây, lập tức kinh ngạc. Đây không phải kẹo đường sao? Thứ này
tuy rất thông thường ở hiện đại , nhưng thật không nghĩ đến có thể nhìn
thấy ở cổ đại. Hơn nữa còn được đưa đến từ Khương quốc sao?
Mấy
ngày nay, Lạc Thần đã thấy không ít những thứ được đưa đến từ Khương
quốc. Đối với quốc gia này, Lạc Thần cũng không hiểu nhiều. Chỉ biết,
chấp chính Khương quốc, là một vị nữ hoàng. Lần đầu nghe thấy việc này,
đã làm cho Lạc Thần giật mình không nhỏ. Phải biết rằng, ở đây không
phải Đường triều, dân phong cởi mở, phồn vinh thịnh thế. Dưới thời đại
nữ nhân như rơm rác này, có thể có nữ nhân giống Võ Tắc Thiên, quân lâm
thiên hạ, quả thực là kỳ tích trong kỳ tích. Cho nên, Lạc Thần vẫn rất
hiếu kỳ với Khương quốc. Nếu như có cơ hội…, thật sự là nàng cũng muốn
chiêm ngưỡng phong thái của một vị nữ hoàng.
Lạc Thần ngậm lấy
kẹo đường bên môi, mùi vị rất quen thuộc. Nhìn ánh mắt chờ mong của
Nhiễm Chi Vũ, trong nội tâm không khỏi tuôn ra một dòng nước ấm. Đứa nhỏ này, ngoại trừ Đông Tuyết ra, là người đầu tiên đối tốt với nàng. Vào
lúc nàng cô độc và nhàm chán sinh hoạt trong cái hậu viện này, sự hiện
hữu của hắn, chẳng khác nào ánh mặt trời, sáng ngời, ấm áp.
Lại nói, Lạc Thần quen biết hắn cũng rất thú vị.
Khác với Nhiễm Chi Thần chưa từng bước vào, Nhiễm Chi Vũ lại có thể tính là
khách quen trong hậu viện này. Gần như suốt ngày hắn đến hậu viện. Giống như niềm vui thú duy nhất của hắn, là được gặp những nữ nhân xấu mặt.
Vậy mà những nữ nhân kia, biết rõ sẽ bị trêu cợt, nhưng lại vẫn cam tâm
tình nguyện đến gần, chẳng qua là để vị tiểu chủ tử của Nhiễm gia cười
một tiếng mà thôi. Lạc Thần vừa vào ở trong hậu viện không lâu, thì đã
được nghe Mai Hương kể đến tên tuổi của hỗn thế tiểu ma vương này. Ai
ngờ không mấy ngày nàng đã gặp phải.
Ngày ấy, Lạc Thần đang tản
bộ trên hành lang cạnh hồ sen, bỗng thấy một cái dây thừng dài dưới
chân, suýt chút nữa đã khiến nàng trượt chân ngã. Thủ đoạn của trò đùa
này cũng không mới mẻ, Lạc Thần không hề nghĩ ngợi đã bước qua. Nhưng ai biết, việc tương tự như vậy lại xảy ra liên tiếp trong mấy ngày. Thậm
chí cũng khiến cho Lạc Thần trong lúc khâm phục tính chấp nhất của hắn,
cũng có chút ít do dự, hay là nàng cũng học những nữ nhân kia, cố ý bêu
xấu mình, thỏa mãn đứa trẻ ấy.
Nhưng không đợi nàng áp dụng cách
này, thì vào một hôm, một đứa trẻ môi hồng răng trắng, khuôn mặt có ba
phần giống Nhiễm Chi Thần nhưng còn rất ngây thơ xuất hiện trước mặt
nàng, vừa há mồm đã hỏi: “Nữ nhân, sao ngươi đần vậy, ngay cả dỗ ta vui
vẻ cũng không biết, còn muốn trèo lên giường của nhị huynh ta sao?” Lúc
nói chuyện, cánh tay ôm trước ngực, biểu lộ một bộ dạng như thể gỗ mục
không thể điêu (trạm, khắc). Thế nhưng trong tiếng nói, vẫn mang theo
non nớt không sao giấu được. Chẳng những không có nửa phần uy nghiêm,
ngược lại còn có chút buồn cười. Lạc Thần thật sự không thể nhịn được,
“phì” một tiếng liền bật cười.
Nhưng vừa mới cười ra, nàng đã
thấy hối hận. Nàng cũng không nghĩ đắc tội tiểu ma vương này, mấy ngày
trước tránh né, ngoại trừ việc không muốn bị trêu cợt, còn là hi vọng
sau mấy lần thất bại, hắn có thể cảm thấy nhàm chán buông tha nàng. Đứa
trẻ như vậy có rất nhiều ở kiếp trước, thường là ngươi càng theo ý hắn,
hắn lại càng phấn khởi. Ngược lại nếu ngươi không để ý đến hắn, hắn sẽ
thấy không thú vị, dời lực chú ý trên người ngươi sang chỗ khác. Ai ngờ
được, đứa nhỏ này càng bị áp chế thì lại càng hăng hái, sự chú ý đối với Lạc Thần không giảm mà còn tăng, vì vậy mới khiến Lạc Thần nghĩ đến
việc làm theo ý hắn. Nhưng nụ cười hôm nay của nàng, không biết có chọc
giận hắn hay không.
Nhiễm Chi Vũ vừa nghe thấy tiếng cười của Lạc Thần, vẫn chưa thấy buồn bực, chỉ mở cặp mắt to đen lúng liếng, ngẩn
ngơ nhìn chằm chằm vào Lạc Thần trong chốc lát, mới quay mặt đi, không
tự nhiên nói: “Nữ nhân, tuy người hơi đần chút, nhưng cười lên cũng
không quá khó xem.” Lập tức lại nghĩ đến cái gì liền nói tiếp: “So sánh
ngươi với những nữ nhân kia, thì thấy cũng không đến mức đáng ghét, ta
mới nói sự thật cho ngươi biết, tất cả những nữ nhân chủ động quyến rũ
nhị huynh ta, đều không có kết cục tốt.”
Trong nội tâm Lạc Thần
rùng mình, nhớ tới tình cảnh ban đầu lúc ở đấu thú trường, hành vi của
nàng có tính là chủ động quyến rũ hay không? Không biết tại sao, nàng
bỗng nhớ đến câu nói đã làm cho nàng vô cùng xấu hổ của Nhiễm Chi Thần:
“Muốn quyến rũ ta? Ngươi còn nhỏ chút.”
Lúc nàng đang nghĩ ngợi
lung tung, lại nghe Nhiễm Chi Vũ nói: “Về sau ngươi làm tỳ nữ của ta là
tốt nhất, đừng muốn trèo lên giường của nhị huynh ta.”
Nghe vậy,
trong đầu Lạc Thần lập tức hiện lên linh quang. Cơ hội mà nàng vẫn tận
lực tìm kiếm để thoat khỏi hậu viện này, chẳng phải đang ở trước mắt
sao? Nhiễm Chi Vũ tuy có chút bướng bỉnh, nhưng cũng có thể nhìn ra được là bản chất không xấu. Hơn nữa thân phận của hắn cao quý, được làm tỳ
nữ cho hắn, cũng coi như một chuyện tốt, tối thiểu cũng không đê tiện,
mặc người áp bức. Quan trọng nhất là, mặc dù hắn là nam nhân, nhưng tuổi còn nhỏ, khiến cho Lạc Thần không phải băn khoăn những cái kia. Mà
trong mấy năm hắn lớn lên, Lạc Thần còn có rất nhiều thời gian để nghĩ
cách đạt được tự do. Nếu đến cuối cùng vẫn không nghĩ ra biện pháp gì,
thì cũng chỉ phải ở đây vài năm, đợi cho nàng đủ tuổi, sẽ danh chính
ngôn thuận “gả” ra ngoài. Bất kể là tình huống nào, đều tốt hơn bây giờ, hao phí thời gian trong cái hậu viện toàn nữ nhân này.
Nghĩ vậy, Lạc Thần không khỏi cảm thấy rộng mở, thật đúng là “đạp phá thiết hài
vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu” (chỉ việc cố gắng mấy cũng
không làm được nhưng trong lúc tình cờ lại làm được mà không tốn chút
sức lực nào).
Thế nhưng, sự thật cùng ý nghĩ luôn có chênh lệch
Ngày hôm sau, Nhiễm Chi Vũ hơi uể oải nói vớ nàng, hắn đến gặp Nhiễm
tổng quản để lấy Lạc Thần, lại bị Nhiễm tổng quàn từ chối, nói rằng Lạc
Thần là do Nhiễm Chi Thần tự mình mang về phủ, hắn không tự quyết được.
Mà từ sau ngày Nhiễm Chi Thần về phủ, không được mấy ngày lại đi ra
ngoài, đến nay còn không trở lại.
Lạc Thần có chút thất vọng,
nhưng cũng chỉ là trong chốc lát liền khôi phục lại. Nhiễm Chi Thần
không thể vĩnh viễn không trở lại, chờ lúc hắn về rồi đồng ý cũng không
muộn. Nàng không có giá trị đặc biệt gì đối với hắn, chắc chắn hắn sẽ
không từ chối yêu cầu nhỏ này của Nhiễm Chi Vũ.
Kỳ thật trong
Nhiễm gia có quyền quyết định, ngoại trừ Nhiễm Chi Thần, thì còn có một
người, là Nhiễm gia chủ mẫu, Trần thị, mẹ ruột của Nhiễm Chi Thần. Nhưng nghe nói, sau khi Nhiễm Chi Thần kế vị, nàng đã đi Mục Thác Sơn lễ
phật, mấy năm nay cũng chỉ về phủ được vài lần. Ngay cả Nhiễm Chi Vũ lúc đó vừa tròn một tuổi cũng không đưa đi theo bên người, mà để lại cho
Nhiễm Chi Thần chăm sóc.
Cuối cùng, Lạc Thần không thành công
được điều đến chỗ Nhiễm Chi Vũ, nhưng Nhiễm Chi Vũ lại thường tìm nàng
chơi, ngay cả các trò đùa để trêu cợt những nữ nhân kia cũng ít đi rất
nhiều. Có lẽ thật là do duyên phận, ở chung không đến một tháng, lại
khiến hai người càng ngày càng thân cận. Từ trong nội tâm, Lạc Thần yêu
thích đứa trẻ ngây thơ mà lại thích giả vờ lão luyện này.
Lạc
Thần ăn đến hạnh phúc đầy mặt, làm cho Nhiễm Chi Vũ cười có chút đắc ý,
nhét kẹo đường vào trong tay Lạc Thần, nói với nàng: “Nghe nói vài ngày
nữa nhị huynh sẽ trở lại, đến lúc đó ta sẽ xin hắn cho ngươi làm tỳ nữ
của ta, đỡ phải ta ngày ngày chạy.”
Trong lòng Lạc Thần khẽ run lên, người kia, sắp về rồi sao