Sủng Phi 2

Chương 49: Chương 49




Hình như bởi vì chuyện này, mà cả một buổi chiều tinh thần Chung Linh không được tốt lắm, cho đến lúc Sầm Mặc trở lại.

“Nương nương, người đoán xem Hoàng Thượng sẽ săn được cái gì về!” Vân nhi đi vào trong lều với một vẻ mặt rất vui.

“Cái gì?” Chung Linh có chút ngạc nhiên, thật sự thì trí tưởng tượng của nàng không có được nhiều như vậy.

“Hoàng Thượng săn được một con gấu thật lớn nha!” Vân nhi đưa tay ra rồi khoa tay múa chân như một đứa trẻ mới lớn.

Chung Linh nghe vậy cũng có chút kinh ngạc, liền xốc màn đi ra ngoài, quả nhiên ở địa phương này lại bắt được một con vật rất lớn.

Xung quanh đều chất đầy những con mồi mà mọi người đã săn được, trên người lại ngửi thấy có một chút mùi đặc biệt thuộc về động vật.

Chung Linh có chút hiếu kì, chợt đến gần con gấu lớn kia, trừ gấu mèo ra thì nàng chưa từng thấy qua con gấu nào khác.

Lúc đi lại gần, thì thấy thi thể của con động vật đó còn chưa chết, rồi lại co giật hai lần khiến Chung Linh hoảng sợ lui về phía sau và đụng vào trong một lồng ngực quen thuộc.

“Ha ha?” Nhìn phản ứng của Chung Linh, Sầm Mặc trêu ghẹo nàng bằng một tiếng cười đầy thiện ý.

“Hoàng Thượng.” Chung Linh có chút ngượng ngùng xoay người.

“Lần này thu hoạch khá là dồi dào, nhất định là trời cao đã cho một báo hiệu.” Sầm Mặc nhỏ giọng nói, trong giọng nói tràn đầy lòng tin.

Chung Linh mỉm cười nhìn đối phương, trong ánh mắt tràn đầy tin tưởng.

“Cả một buổi chiều Hoàng Thượng đi săn thú có mệt không?” Lúc này, Vân Quý Phi bất ngờ xuất hiện, dĩ nhiên y phục trên người ddlqdd đã đổi thành một bộ khác, “Không bằng, Hoàng Thượng đến lều của thần thiếp nghỉ ngơi một chút.”

Còn một lát nữa mới đến buổi tối, cách bữa tiệc cũng không xa, Sầm Mặc có chút do dự, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Bóng dáng Sầm Mặc biến mất trong tầm mắt, Chung Linh mới thu vẻ mặt mỉm cười vào. Lúc nàng nhìn thấy Vân Quý phi kéo sầm Mặc rời đi, nàng ta còn quay mặt lại nhìn rồi nở một nụ cười, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý.

Đúng rồi, nếu ngày sau nàng ta làm Hoàng hậu, ngay cả Hoàng Thượng còn phải nhường nàng ta ba phần mặt mũi.

Nhìn khuỷu tay trống rỗng, Chung Linh không khỏi thở dài, dọc theo bờ sông mà đi về phía trước.

Bởi vì sau lưng còn có cung nữ cùng với thị vệ đi theo, cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn, trên đường đi dọc theo bờ sông, có thể nhìn thấy một số người đang dùng nước uống để xử lý thi thể động vật, đó là món chính dd ll qq dd của yến hội tối nay.

“Nương nương, đã đến lúc phải trở về rồi.” Nhìn Chung Linh đi một mình hồi lâu, cuối cùng Tưởng nhi không nhịn được, đi lên trước nhắc nhở.

“Hả?” Chung Linh phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện ra mình vừa đi vừa suy nghĩ, lại đi một khoảng cách khá xa, mà lưng cách đó không xa sau còn có thị vệ đi theo tẫn trách.

“Là Bổn cung sơ sót.” Chung Linh gật đầu một cái, khi đi ngang qua bên người các thị vệ, nở một nụ cười áy náy với bọn họ, nhẹ giọng nói một tiếng xin lỗi.

Bọn họ chỉ cúi đầu, dĩ nhiên là không có phản ứng gì.

Lúc trở về lại không mất nhiều thời gian lắm, thời điểm nàng trở về lều của mình thì lại kinh ngạc phát hiện Sầm Mặc đã ở bên trong.

“Tại sao bây giờ nàng mới trở về?” Giọng nói Sầm Mặc có chút gấp gáp nóng nảy, “ Nàng cũng biết, nếu nàng ấy đã mở lời....thì Trẫm sẽ phải đến chỗ nàng ấy ngồi một lát.”

Nghe Sầm Mặc giải thích có chút vụng về, Chung Linh chợt lộ ra nụ cười, bước nhanh về phía trước,ôm hắn vào trong ngực.

Ôm thân thể mềm mại ở trong ngực, bởi vì tìm kiếm nàng cả một buổi chiều mà trong lòng có chút nôn nóng, nhưng cuối cùng cũng đã buông thỏng xuống một chút.

“Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, đi ra ngoài thôi.” Một lát sau, Sầm Mặc lên tiếng.

Chung Linh gật đầu một cái, theo sát hắn đi ra khỏi lều, vừa ngẩng đầu, lại nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Vân Quý Phi.

Khẽ nhíu mày, lần này đến phiên Chung Linh nở một nụ cười với Vân Quý Phi.

Hoàng hậu thì mặc kệ hoàng hậu, cho dù nàng chỉ là một Nhạc Phi, chỉ cần ở trong mắt của Sầm Mặc, nàng đặc biệt như vậy là đủ rồi.

Buổi tối, toàn bộ sân ở bên ngoài đã dựng một cái lửa trại, thức ăn được chế biến từ thịt của những con thú săn được trong ngày không ngừng được mang lên. Chung Linh chỉ nếm vài miếng liền dừng đũa lại, hơn nữa những con mồi này chỉ để tượng trưng, vị giác mà thịt mang lại so với thức ăn của Ngự thiện phòng nấu thì không ngon lắm.

Tất nhiên, tối nay Sầm Mặc rất là vui mừng, thậm chí còn tự mình uống rượu nói chuyện với các tướng sĩ.

Chung Linh chỉ mỉm cười ngồi ở vị trí của mình, ánh mắt vẫn theo sát bóng dáng của Sầm Mặc. Bắt đầu từ năm nay, rốt cuộc nước Tử Thần cũng đang ở trong giai đoạn đi lên, cũng khó trách hắn lại vui mừng như thế.

“Đi theo nàng.” Nàng phát hiện, Bùi Loan lặng lẽ rời khỏi vị trí của mình, Chung Linh phân phó Tưởng Nhi đi theo. Mặc dù Bùi tướng quân ở chỗ này, nhưng hiện tại Bùi Loan được xem là người trong cung của nàng, một hai luôn luôn phải chú ý.

Bùi Loan đã trưởng thành từ từ, cũng phải chú ý một chút, không thể để cho nàng như lúc trước quấn lấy Vệ Khiêm.

Vân Quý Phi cũng ngồi ở vị trí của mình mà suy nghĩ, còn có hai ngày nữa phải trở về, sau khi trở về, nàng vẫn muốn mọi chuyện sẽ thành sự thật. Trên mặt của nàng không khỏi lộ ra nụ cười, mắt cũng dán chặt vào bóng dáng của Sầm Mặc.

Bữa tiệc cử hành cũng không có trễ,thời gian chỉ còn có một ngày mai, vì vậy cũng không nên kéo dài quá lâu.

Mà đêm nay, Sầm Mặc sẽ ngủ ở nơi nào, bây giờ hắn lại được hai người phụ nữ chú ý đến.

Có vài người cho là Sầm Mặc sẽ đi vào lều của Nhạc Phi, mà một vài người khác cho Sầm Mặc sẽ đến chỗ của hoàng hậu tương lai.

Mà khiến cho mọi người kinh ngạc chính là, hắn đi vào trong lều của Vân Quý Phi nhưng lại ra rất nhanh rồi lại đi vào lều của Chung Linh.

“Hoàng Thượng đã nói với Quý Phi nương nương?” Chung Linh cười nghênh tiếp Sầm Mặc đến, lúc trước nàng cũng nghe d”đlqđ”” người bẩm báo, Hoàng Thượng đi vào lều của Vân Quý Phi, mặc dù có chút thất vọng, nhưng lại chỉ có thể tiếp nhận.

Nhưng rất nhanh, Sầm Mặc lại xuất hiện ở nơi ở của chính mình, nàng lập tức nghĩ tới chuyện buổi chiều đã xảy ra.

“Sau khi trở về, nàng sẽ đạt được ý nàng muốn, còn có cái gì tốt để so đo?” Sầm Mặc tùy ý nói, khiến Chung Linh hơi ngẩn ra.

Đúng rồi, ở trong mắt của hắn, người Vân Quý Phi muốn chính là Hoàng Thượng và vị trí Hoàng hậu, mà hắn không phải ngườinày.

Mặc dù hắn là Hoàng Thượng, nhưng không phải Hoàng Thượng với hắn là cùng một người sao, căn bản không thể tách ra. Chỉ là một điểm này, nàng sẽ không nói cho Sầm Mặc.

Sáng sớm ngày thứ hai, Sầm Mặc liền dẫn bọn võ tướng lên đường, một buổi ngày hôm qua, nhiều nhất chỉ có thể coi là luyện tập, mặc dù không ngờ lại đánh tới một con gấu mù. Mà hôm nay, mới thật sự là thi triển thủ đoạn.

Chờ đến buổi trưa, các cung nữ đưa đồ ăn lên, bất luận là bề ngoài thuộc loại nào hoặc là vị gì, so với hôm qua tốt hơn rất nhiều, mặc dù phần lớn là đang dùng con mồi hồi hôm qua, nhưng đã trải qua một đêm xử lí tỉ mỉ, không phải loại thức ăn ngày hôm qua chỉ được nhanh chóng xử lý một cách tương đối.

Mà Sầm Mặc ngồi ở ngay giữa, Vân Quý phi, Nhạc Phi mỗi người ngồi ở hai bên cạnh Hoàng Thượng. Chung Linh khá vừa ý với đồ ăn hôm nay, vì vậy ăn cũng không ít.

Mặc dù thích, nhưng mà ở trước mặt mọi người, nàng vẫn có khắc chế, cầm khăn bên cạnh bàn lên, lau sạch nhè nhẹ khóe miệng, thời điểm đang chuẩn bị nói gì thì xảy ra một chuyện…..

Còn chưa kịp phản ứng, Chung Linh chợt phát hiện thân thể Sầm Mặc đang ở trên người của mình, mà xung quanh cũng lập tức ồn ào.

Phản ứng đầu tiên của nàng,… Hỏng rồi, là ám sát!

Sau đó,sau đó Sầm Mặc cũng thoát khỏi thân thể của nàng, nhưng lại đưa lưng về phía nàng.

Chung Linh không thể tin, hai tay bưng kín miệng của mình, lảo đảo đứng lên. Nàng nhìn thấy cái gì? Tại sao trên người Vân Quý Phi lại có cung tên?

“Truyền thái y!” Sầm Mặc ôm lấy Vân Quý phi, trở lại trong lều.

Đầu óc Chung Linh trống rỗng, đi theo phía sau hắn, trái tim nhảy lên kịch liệt tạo cho nàng có một cảm giác khó thở.

Thật ra thì, Sầm Mặc đã phát hiện ra mình đang bị chú ý, không nghĩ ngợi nhiều được, chỉ có thể nhào vào người Chung Linh. Mà Vân Quý phi, không biết là may mắn hay là bất hạnh, lại phát hiện Sầm Mặc có chỗ không đúng, lập tức phát hiện ám sát.

Trong lúc nhất thời, nàng không nghĩ ngợi nhiều được, cả người trực tiếp nhào tới. Sau một khắc, nàng cũng cảm thấy ngực của mình đau đớn kịch liệt.

Ở trong phút chốc ngắn ngủi này, tất cả đều cũng xảy ra.

“Hoàng thượng. . . . . . Hoàng thượng. . . . . .” Nước mắt Vân Quý Phi không khống chế được mà chảy xuống, không biết là bởi vì đau đớn hay là bởi vì cái gì.

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Sầm Mặc nắm lấy tay của nàng ta, trong lòng cũng có chút rối loạn. Mặc dù, Vân Quý Phi đã ở bên cạnh hắn rất lâu, nhưng mà trong lòng của hắn, nàng ta chỉ là nữ nhi của Ngũ tướng, cũng không có nghĩ quá nhiều.

Nhưng nàng cư nhiên cứ như vậy mà đánh tới, vì mình chặn tên lại. Đồng thời lại có ba mũi tên bắn tới, mới nãy ở dưới tình thế cấp bách mình đã né tránh, nhưng, nếu không phải người này ở trước mặt, chỉ sợ mũi tên đã bắn trúng vào hắn rồi.

Sầm Mặc đột nhiên nghĩ mình phúc lớn mạng lớn, có một nữ nhân vì tôn nghiêm của hắn mà đứng ra, còn có một nữ nhân vì hắn mà đỡ lấy mũi tên.

Tuy rằng, hắn đối với người sau, bình thường hắn cũng không có sinh tình cảm nhiều với các phi tần.

Bởi vì đau đớn mà thân thể Vân Quý Phi không ngừng co quắp, nắm thật chặt tay Sầm Mặc, hoàn toàn không có nhìn thấy thái y đang bận rộn ở bên cạnh mình.

“Nô tì. . . . . .Không cứu. . . . . . Có phải hay không?” Mặt Vân Quý Phi tái nhợt lại, đứt quãng nói qua.

Sầm Mặc hơi lắc đầu, lại không chịu nói chuyện, bên trên đầu mũi tên hiện ra ánh sáng màu xanh lá cây lộng lẫy tối tăm đã nói rõ tất cả.

“Hoàng thượng. . . . . . Thần thiếp, không muốn chết. . . . . .” Hình như Vân Quý Phi không muốn khống chế nước mắt đang chảy ra của mình. Độc tính bên trên mũi tên cũng đã bắt đầu khuếch tán, khuôn mặt đã từ từ xám lại.

Tại sao, thời điểm nàng đang muốn trở thành một nữ nhân hạnhphúc nhất, có địa vị cao nhất ở nước Tử Thần này, nhưng lại xảy ra loại chuyện như vậy?

Nếu để cho nàng thanh tỉnh lựa chọn thì chưa chắc nàng sẽ vì Sầm Mặc mà ngăn cản mũi tên kia. Nhưng thân thể của nàng lại trung thành với lý trí của nàng, nên đã nhào tới trước.

Là chế nhạo, cái đó trong nháy mắt, Sầm mặc lại lựa chọn lấy thân thể mình để bảo vệ Nhạc Phi, mà mình lại giống như con thiêu thân, cố vọt tới hướng ánh lửa nghĩa vô phản kia.

Trong lúc nhào vào người Sầm Mặc, nhìn thấy động tác của hắn thì nàng không biết trong lòng mình có ý kiến gì, thậm chí khi đó cái gì nàng cũng không kịp nghĩ.

Hôm nay, nàng rơi vào kết quả như vậy, nàng đã tính toán với phụ thân, chẳng phải là cũng bị mất. Chỉ là, chẳng lẽ muốn tiện nghi cho. . . . . . ? Vân Quý Phi không chịu được, lại đưa mắt tìm kiếm cái gì ở trong trại, cuối cùng rơi xuống trên người của Chung Linh.

Chỉ là ánh mắt kia, lại có chút hâm mộ, hay ghen tị đến tận xương.

Mà không biết khi nào Chung Linh đã phục hồi tinh thần lại, mới ý thức được mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cũng đang chú ý Vân Quý Phi. Nhìn ánh mắt của nàng ta, nàng ta há miệng, nhưng cuối cùng lại không biết nên nói những gì. Chỉ là nhìn thật sâu vào Vân Quý Phi, hình như trong ánh mắt có chút không đành lòng, cùng với một tia cảm kích, cảm kích nàng ta đã dùng tính mạng của mình cứu Sầm Mặc.

Mất công sức nuốt vào, thái y để cung nữ đưa thuốc vào, hình như Vân Quý phi có chút sức lực.

Sầm Mặc quay đầu đi liếc mắt nhìn, lại phát hiện thái y chỉ lắc đầu một cái.

Trước tiên nói,thuốc ở nơi này có hạn, nhưng mũi tên kia lại có độc, nhưng mười phần chuyện này rất khó giải quyết, cho dù hiện tại có đầy đủ dược liệu, nhất thời cũng không cách nào để bào chế thuốc giải độc. Mà độc này lại mạnh, bọn họ lại không có thời gian.

“Hoàng thượng, thần thiếp. . . . . Có một yêu cầu. . . . . .” Hình như biết số mạng tương lai của mình, xem ra vẻ mặt Vân Quý Phi đã bình tĩnh một chút.

“Ngươi nói đi.” Sầm Mặc gật đầu một cái.

“Thần thiếp. . . . . . Muốn hoàng thượng đồng ý trước!” Vân Quý Phi cố chấp nói.

“Được, Trẫm đồng ý với ngươi.” Sầm Mặc cũng không có cách nào do dự, dù sao nàng ta cũng đã dùng tính mạng của mình để cứu hắn. Hắn cũng không nên vô tình như vậy.

“Thần thiếp muốn Hoàng Thượng phải đồng ý một chuyện đã . . . . .” Vân Quý Phi chợt lộ ra nụ cười có chút hả hê nhìn về phía Chung Linh.

Chung Linh xoắn chặt cái khăn trong tay, đối với phía dưới lại có một dự cảm không tốt.

“Hoàng thượng, cả đời này. . . . . . Cũng không thể phong. . . . . . Nhạc Phi vì. . . . . . Sau!” Vân Quý Phi chậm chạp nói ra một câu nói này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.