Chung Linh cảm nhận được Sầm Mặc đang cúi đầu trên ngực nàng, ngậm đỉnh hồng của nàng vào miệng, nhẹ nhàng gặm cắn, hạ thân nàng đã sớm ẩm ướt thuận lợi cho ngón tay của hắn tiến vào.
Nàng dùng sức kẹp chặt hai chân, nhìn không giống như đang cự tuyệt, ngược lại giống như không để cho hắn rút tay ra ngoài. Dù sao cũng đã gần một năm không hoan hảo, giai đoạn giữa thai kỳ vốn không thành vấn đề, nhưng chuyện của Ngũ Huyên Huyên đã khiến nàng động thai khí, vì an toàn của đứa bé, Sầm Mặc cũng không dám đụng vào nàng.
Nắm chặt lớp chăn trải giường bên dưới, Chung Linh chỉ có thể dùng sức hô hấp, ngực nàng đã ướt mềm, những ngón tay dưới hạ thân khiến cho nàng mất đi khả năng suy nghĩ.
Sầm Mặc hài lòng nhìn thân thể Chung Linh khẽ ưỡn lên, ánh mắt mê hoặc ra chiều chưa đủ. Sau khi sinh hài tử, thân thể nàng so với trước kia đẫy đà hơn, ngực cũng lớn hơn, nhạy cảm hơn. Những động tác giơ tay nhấc chân cũng phong tình hơn.
Hắn đã nhẫn nhịn từ lúc nàng mang thai đến khi nàng ra tháng, hiện tại nhìn dáng vẻ động tình của nàng, trong lòng đã không thể kiềm chế. Nhưng hắn không gấp gáp trực tiếp công phá, ngược lại chỉ dung hai ngón tay đưa vào, tùy ý đùa bỡn hạ thể nàng, làm phát ra những âm thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Hai ngón tay bên trong không ngừng chọc khuấy, ngón cái đặt lên nụ hoa của nàng vân vê xoa nắn.
“Ừm....ah . . .” Chung Linh cảm thấy vô cùng thoải mái lại vừa thống khổ, khoái cảm mãnh liệt ập đến, nàng chỉ có thể ôm lấy cơ thể Sầm Mặc, không ngừng lắc đầu, tựa như muốn tránh thoát, tựa như đang hưởng thụ.
Sầm Mặc ngẩng đầu lên quan sát phản ứng của Chung Linh, nhìn thấy gương mặt thất hồn của nàng liền gia tăng động tác trên tay. Đại khái là vì đã quá lâu không có trải qua chuyện như vậy, chỉ dùng tay đã khiến Chung Linh đạt đến cao triều chỉ sau một tiếng ngâm nga.
Vẫn còn đang chìm đắm trong dư âm của cao triều, Chung Linh thất thần hé mắt nhìn Sầm Mặc cởi y phục, nàng hiện tại khí lực nói chuyện cũng không có.
Thừa dịp nàng còn chưa hồi thần, Sầm Mặc rút tay ra, nhanh chóng thoát y phục, mở hai chân nàng ra, dùng sức đưa tiểu Sầm Mặc đã sớm căng cứng vào trong cơ thể nàng.
“Ah. . . . . .” Chung Linh không thể kềm chế kêu lên, vừa qua cao triều, thân thể dị thường nhạy cảm, thậm chí ngay cả khi hắn tiến vào trong cơ thể nàng, ma sát rất nhỏ cũng phóng đại lên vô cùng.
Nhận thấy hoa huyệt của nàng vẫn còn đang co rút, Sầm Mặc tà ác không cho nàng thời gian nghỉ ngơi, trực tiếp bắt đầu va chạm.
“Sầm. . . Sầm Mặc. . . .” Chung Linh nâng cánh tay lên muốn chạm vào hắn.
Mười ngón tay đan xen, Sầm Mặc đặt tay nàng lên hai bên đầu, đồng thời cúi người xuống, Chung Linh phát ra một thanh yêu kiều. Tư thế này khiến cho hắn tiến vào sâu hơn.
“Thiếp. . . . Thiếp không thể. . .. Ah. . . . “ Chung Linh không nhịn được cầu xin hắn tha cho nàng, động tác của hắn quá nhanh, không để cho nàng thời gian hô hấp, cảm giác vừa vui sướng vừa khổ sở khiến nàng chỉ có thể cầu xin hắn nương tay.
Nhìn thấy nữ nhân mình yêu thích ở dưới thân mình cầu xin, sao Sầm Mặc có thể dễ dàng buông tha nàng? Huống chi, hắn đã nhịn lâu như vậy.
Buông hai tay Chung Linh ra, Sầm Mặc ôm lấy eo nàng, dùng sức đặt nàng an vị trong lồng ngực hắn, tốc độ nhất thời chậm lại.
Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi được một chút, Chung Linh mở mắt ra liền nhìn thấy ánh mắt ranh mãnh của Sầm Mặc, gương mặt bỗng chốc đỏ lên.
“Chàng . . . làm sao vậy?” Nàng vừa mở miệng đã bị Sầm Mặc xấu xa đẩy vào một cái thật mạnh, khiến nàng không thốt nên lời.
“Nàng thử tính toán xem Trẫm đã nhịn bao lâu rồi?” Hăn cố ý nói chuyện sát bên tai nàng, quả nhiên như hắn đang liệu, cơ thể nàng khẽ run lên, phía dưới cũng đột nhiên co rút. “Không phải nàng nên hảo hảo bồi thường một chút hay sao?”
Chung Linh không nói gì, chỉ ôm lấy cổ hắn, đang ở tư thế ngồi trong lòng hắn bắt đầu chậm rãi chuyển động. Là người chủ động, cho nên tốc độ và tần số đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng. Tư thế này khiến tiểu Sầm Mặc thẳng tắp đi vào chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng, khiến nàng vô cùng thoải mái ngửa đầu ra sau khoe chiếc cổ ngọc ngà thon thả, phía dưới cũng không tự chủ co rúc một phen.
Sầm Mặc thích nhất chính là dáng vẻ này của nàng, chưa bao giờ để bản thân mình chịu ủy khuất, cho dù đó có là nhu cầu của hắn, nàng cũng sẽ có phương thức từ trong đó tìm được vui sướng cho mình, đồng thời cũng là đáp ứng lớn nhất cho hắn.
“Ưm, ưm . . .” Hiển nhiên quyền chủ động cũng không nằm trong tay Chung Linh quá lâu, Sầm Mặc bất mãn tốc độ của nàng, đã trực tiếp nắm eo nàng tăng nhanh tốc độ.
Chung Linh cảm thấy bên trong bị chen vào lấp đầy, nụ hoa bên dưới cũng bị Sầm Mặc làm như vô tình chiếu cố nhiều hơn, khoái cảm mãnh liệt khiến nàng gần như bậc khóc, hạ thể lại không ngừng co rút siết chặt.
“Thế nào?” Động tác của Sầm Mặc vẫn không chậm lại, nhìn đôi mắt ướt át của nàng, hắn cố ý hỏi.
“Thật sự . . . không được. . . . .” Biết hắn cố ý hỏi, nhưng Chung Linh cũng chỉ có thể yếu ớt cầu xin, thân thể dị thường nhạy cảm, cho nên khoái cảm cũng bị phóng đại gấp mấy lần, từ đầu đến chân từng hồi tê dại.
Phản ứng cơ thể Chung Linh lần này so với trước kia lớn hơn không ít, siết chặt tiểu Sầm Mặc đến nỗi hắn tưởng không thể duy trì lâu được, Sầm Mặc đứng dậy đặt nàng dưới thân, nhanh chóng di chuyển.
Đến khi hắn thỏa mãn, trút hết tinh hoa vào trong cơ thể nàng. Không biết có phải vì hắn đã xuất ra hay là bởi vì kích tình kết thúc, Chung Linh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cực khoái đến liên tục đã làm cho thân thể nàng vô cùng mệt mỏi, nếu Sầm Mặc còn tiếp tục nàng không biết bản thân còn có thể chống đỡ thêm nữa hay không.
Nghĩ đến hình ảnh chính mình vừa rồi nắm lấy Sầm Mặc không ngừng cầu xin, thân thể nàng nóng lên.
Hoan ái đi qua, cảm giác buồn ngủ và an tâm khi có Sầm Mực bên cạnh khiến Chung Linh rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Sầm Mặc nhìn gương mặt đang say ngủ của nàng thật lâu, mới từ từ nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, Sầm Mặc mang tinh thần thoải mái rời khỏi Vân Tường cung, còn Chung Linh cũng vì vòng eo đau nhức, hạ thể bủn rủn, chỉ có thể nằm lại trên giường nghỉ ngơi.
“Nương nương, người không nghỉ ngơi nhiều một chút sao?” Tưởng Nhi ôm Sầm An đến giường lớn cho nàng, trong mắt tràn đầy vui vẻ. Nhìn vẻ mặt của Hoàng thượng trước khi rời đi, lại nhìn đến dáng vẻ mệt mỏi của Chung Linh hiện tại, chuyện tình đêm qua có bao nhiêu kịch liệt cũng không cần phải nói.
“Không được nói bậy.” Chung Linh lườm nàng một cái, rồi ôm lấy nhi tử bảo bối của mình. Tiểu hài tử mi thanh mục tú, chỉ là cũng chưa thể nhìn ra được gì, khi trưởng thành đến tột cùng sẽ giống ai đây.
Chung Linh dĩ nhiên hi vọng Sầm An sẽ giống Sầm Mặc nhiều hơn, là một tiểu nam tử hán.
Không giống Sầm Thận, Sầm An lúc nào cũng nghịch ngợm, nếu có chỗ nào không hài lòng, nó sẽ dùng sức khóc rống lên, cũng may tên tiểu tử này rất lệ thuộc Chung Linh, chỉ cần nàng ra tay, nó sẽ lập tức ngoan ngoãn.
“Thận Nhi đâu?” Bình thường Sầm Thận đều dính lấy tiểu đệ đệ không buông, sao bây giờ lại không nhìn thấy nó.
“Đại hoàng tử vẫn chưa dậy.” Vân Nhi mím môi cười một tiếng. “Nếu tỉnh dậy mà không nhìn thấy Thái tử điện hạ, thế nào cũng ầm ĩ một hồi.”
Sầm Thận bình thường rất khôn khéo, đối với đệ đệ này ôm mười phần hứng thú, mỗi ngày đều yêu thương chơi đùa với nó, mặc dù còn nhỏ tuổi, cũng đã biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, không bao giờ làm đau đệ đệ.
Sau khi tự mình cho Sầm An bú sữa, Chung Linh để cho Tưởng Nhi ôm xuống, nàng thật sự mệt mỏi, mới vừa rồi vẫn còn ngáp dài ngáp ngắn, có lẽ phải ngủ một giấc bồi dưỡng tinh thần.
Tuy Sầm Mặc đã đáp ứng kết thân, nhưng chuyện phải làm cũng không đơn giản như nói một câu như vậy. Sứ thần hai nước đã sớm mang tin tức trở về, để người trong hoàng thất có thể chọn ra một nhân vật phù hợp, sau đó còn phải chuẩn bị hồi môn tương ứng, tất cả đều đòi hỏi phải có thời gian.
Trong lòng Chung Linh cũng rất rõ điểm này, nàng phải nắm bắt thời gian, củng cố quyền lực hậu cung trên tay mình.
Thời điểm Thái tử điện hạ gần tròn ba tháng, tại Giáng Tuyết hiên, Chu Dung Hoa hạ sinh một tiểu công chúa khỏe mạnh, ban danh Minh Đức. Rốt cuộc Sầm Mặc cũng có nam nữ song toàn. Long tâm cuối cùng cũng có thể buông xuống, trực tiếp tấn phong nàng ấy từ ngũ phẩm Dung Hoa lên phân vị Tần tam phẩm, ban thưởng ở Thính Vũ lâu, cho phép tự mình nuôi dưỡng Minh Đức công chúa.
Vốn Chu Dung Hoa mặc dù sinh hạ hoàng tự, nhưng cũng không thể trực tiếp được tấn thăng đến phân vị tần, dĩ nhiên là vì Chung Linh nhìn thấy nàng ấy sinh ra chính là một nàng công chúa không có khả năng cạnh tranh, lại thêm nam nữ song toàn cũng là một điềm tốt, nên đã trực tiếp phong cao hơn một chút.
Dù sao gia thế Chu Tần cũng không tệ, lại có hài tử, cũng danh chánh ngôn thuận hơn những phân vị khác đến nay vẫn chưa có con nối dõi. Chung Linh cũng vừa mới sinh, thấu hiểu tâm lý nên đã miễn cho nàng ấy cốt nhục phân ly.
Chu Tần dĩ nhiên vô cùng cảm kích, đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì bản thân đã sinh một công chúa, nếu thật sự là tiểu hoàng tử, chỉ sợ sẽ không được tự mình nuôi dưỡng.
Những phi tần khác trong hậu cung, có đố kỵ nàng thăng vị, ăn không được nói nho chua, cùng lắm là nói nàng chỉ sinh được một tiểu công chúa mà thôi. Nhưng trong lòng mọi người đều biết, con nối dõi trong hậu cung, cho dù là một công chúa, đó cũng là hài tử của Sầm Mặc.
--- ------o---- -----o---- -----
Trọng Hoa cung và Hàm Phúc cung cũng đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ. Rất dễ nhận thấy, mặc kệ hai nước phái người nào đến đây kết thân, phân vị cũng tuyệt đối không phải thấp, có thể từ việc Hoàng Quý phi vì bọn họ chuẩn bị cung điện mà nhìn ra được.
Tốc độ của Chu Tước quốc và Huyền Vũ quốc quả thật không hề chậm, trong vòng một tháng đã chuẩn bị xong hồi môn, liền trực tiếp để hai vị công chúa lên đường.
Người Chu Tước quốc phái đến kết thân có mối quan hệ hết sức mật thiết cùng Hoàng thượng, chính là nữ nhi của Vương gia, Thiện Thủy công chúa. Mà Huyền Vũ quốc phái đến đích thị là một vị công chúa, thân muội của Hoàng thượng, Thích Hoa công chúa. Hai vị này có lai lịch thật sự không nhỏ, khiến mọi người trong hậu cung sinh lòng áp lực.
Cũng may Hoàng Quý phi đã sớm nói rõ, hai người bọn họ chung quy cũng không phải người Tử Thần quốc, khó tránh khỏi không được thân thiết, đến lúc đó nàng dĩ nhiên sẽ chiếu cố người Tử Thần rồi. Nghe được tin tức như thế khiến tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, cũng sinh ra cảm xúc đồng lòng đối phó.
“Nương nương cần gì phải làm như vậy?” Tưởng Nhi khó hiểu hỏi, giống nhau ở chỗ đều là nữ nhân của Hoàng thượng, thân phận hai vị công chúa này lại có chút tôn quý, vì sao chủ tử nhà mình lại nói sớm như vậy.
“Những phi tần khác không nói, dầu gì cũng do Hoàng thượng tự mình chọn. Hai vị công chúa thân phận tôn quý này, cũng không phải Hoàng thượng đưa vào, khác biệt trong đó cũng không phải là một hai điểm.” Chung Linh giải thích, nói trắng ra bọn họ cũng chỉ là con rối chính trị, bản thân Hoàng thượng cũng hiểu rõ điều này, mặc dù tạo điều kiện sống thật tốt, nhưng tuyệt đối sẽ không quá mức thân cận.
Đều nói nữ nhân hướng ngoại, nhưng sự giáo dục của hai vị công chúa này như thế nào cũng không thể so với người hiện đại, từ nhỏ đã phải thuộc lòng giáo huấn nên vì quốc gia lo nghĩ, cũng là một dạng đáng thương hại. Phải đi xa ngàn dặm đến Tử Thần kết thân, đã là một minh chứng tốt nhất. Nếu tâm tư quá nặng, hai nước làm sao dám đưa tới.