“Tần thiếp tham kiến nương nương.” Trầm Bích Thủy, hôm nay đã là Trầm Mỹ nhân, hít một hơi rồi cúi người hành lễ với Chung Linh đang ngồi bên trên.
“Đứng lên đi.” Không thể nhận ra hỉ nộ trong gọng nói của Chung Linh.
Thủ đoạn của Trầm Bích Thủy quả thật khiến cho người ta không vui, nhưng Ôn Quý nhân là người trong cuộc cũng không nói gì, nàng hà tất phải so đo.
“Ôn tỷ tỷ của ngươi xem ra cũng đã tận lực với ngươi rồi, sau này không nên cô phụ kỳ vọng của nàng ấy.” Chung Linh khẽ mỉm cười, vẻ mặt và lời nói lại không đồng nhất.
Trầm Bích Thủy cúi đầu không dám nói, nàng biết chuyện này đã khiến trong lòng Hoàng Quý phi sinh ra khúc mắc. . Nhưng nếu không làm như vậy, nàng vĩnh viễn cũng chỉ có thể là một Đáp ứng nho nhỏ, nàng tuyệt không hối hận.
“Nương nương đúng là quá nhân từ, theo ý tần thiếp, loại chuyện này nên phạt thật nặng, nếu không không phải hậu cung càng ngày càng loạn hay sao.” Hàn Chiêu Nghi bình thường âm thầm, thời điểm này lại đột nhiên mở miệng.
Chẳng qua những lời này vừa thốt ra, Liễu Quý tần đang ngồi bên dưới nàng, chợt biến sắc, trên mặt biểu lộ thần sắc thương tâm.
Chuyện của các nàng, Chung Linh cũng đã nghe qua, Liễu Quý tần vốn chỉ là cung nữ của Hàn Chiêu Nghi, nhưng bị Hoàng thượng lâm hạnh trong một lần say rượu, sau đó cũng được ban phân vị.
Sầm Mặc đối với chuyện xảy ra cũng có phần áy náy, mặc dù đã ban phân vị Quý tần, nhưng sau đó cũng không thường đến nơi của nàng ấy. Người trong hậu cung đều nói do Hoàng thượng nhất thời cao hứng, nên mới để tiểu cung nữ không biết liêm sỉ quyến rũ mà sủng hạnh. Ở chốn này, vốn là người này đề phòng người kia, phòng tới phòng lui lại để cho người bên cạnh đắc thủ, thật là một chuyện nực cười.
Lời nói của Hàn Chiêu Nghi hiện tại hiển nhiên là có ý ám chỉ Liễu Quý tần.
“Hoàng thượng muốn nữ nhân, ngươi lại đề nghị Bổn cung trừng phạt?” Chung Linh tự tiếu phi tiếu nhìn Hàn Chiêu Nghi.
Trong lòng Hàn Chiêu Nghi cứng lại, vốn tưởng Chung Linh cũng không thích những hành động quyến rũ như vậy, lại thêm vừa nghĩ đến Liễu Quý tần nên nhất thời lỡ lời. Chuyện này Hoàng thượng cũng không nói gì, Hoàng Quý phi thăng vị cho Thẩm Mỹ nhân, tất nhiên không thể thiếu sự ưng thuận ngầm của Hoàng thượng, những lời nàng vừa nói nghe giống như đang khích bác mối quan hệ của Hoàng thượng và Hoàng Quý phi.
Chung Linh nhìn về phía Trầm Bích Thủy đang im lặng ngồi bên dưới, quả nhiên trưởng thành mang khí tức của một mỹ nhân. Lặng lẽ thu hồi ánh mắt, không nói thêm gì nữa.
Nhìn bầu không khí đột nhiên lạnh xuống, Chu Tần liền lên tiếng xoa dịu: “Nương nương, tần thiếp nghe nói Đại hoàng tử cứ bám dính lấy Thái tử điện hạ?”
Nhắc tới hai tiểu gia hỏa kia, tinh thần Chung Linh bỗng chốc trở nên vui vẻ: “Hai hài tử của Bổn cung chung sống với nhau cũng không tệ, Thận nhi cũng rất biết chăm sóc cho đệ đệ.”
Kể từ khi hai tiểu tử này xuất hiện, Chung Linh đã không còn cảm thấy nhàm chán, cho dù không có việc gì làm, chỉ cần mỗi ngày nhìn bọn chúng hỗ động, thời gian cũng bất tri bất giác trôi qua.
“Minh Đức Công chúa thế nào rồi?” Chung Linh nhớ lại hình như nữ nhi đối phương cũng chỉ nhỏ hơn nhi tử của nàng có ba tháng.
“Công chúa ngược lại rất an tĩnh, tần thiếp vốn lo lắng thân thể của nó có vấn đề gì hay không, nhưng sau khi thái y xem qua đã nói hết thảy đều bình thường.” Bởi vì trước kia đã từng có hoàng nữ chết yểu, nàng ấy đối với nữ nhi vô cùng quan tâm.
Thời điểm hai người bắt đầu đàm luận về hài tử, sắc mặt những tần phi đang có mặt ở đây dĩ nhiên mỗi người mỗi vẻ. Trong hậu cung cho dù phân vị có cao đến đâu, không có hài tử, thủy chung cũng không đủ tư cách.
Chung Linh thu hết biểu cảm của các nàng vào trong đáy mắt, vẻ mặt không thay đổi, vẫn vui vẻ nói chuyện với Chu Tần.
--- ------o---- -----o---- -----
“Dường như tâm tình của nương nương không được tốt?” Sau khi về đến Vân Tường cung, Lâm di liền phát hiện nàng không được bình thường.
“Bổn cung đang nghĩ, nếu Hoàng thượng không phải là Hoàng thượng thì tốt biết mấy . . . .” Nếu chỉ là bình dân bách tính bình thường, bọn họ nhất định có thể làm một đôi phu thê danh chánh ngôn thuận được mọi người ngưỡng mộ.
“Là vì chuyện của Ôn Mỹ nhân?” Lâm di suy đoán nói.
“Không chỉ có thế.” Chung Linh khẽ lắc đầu. “Hắn có nữ nhân khác, Bổn cung dĩ nhiên không thể nào vui nổi, lại nghĩ đến sau này sẽ có người khác mang thai hài tử của hắn, trong lòng liền cảm thấy vô vị.”
Lâm di vẫn luôn đi theo bên cạnh Chung Linh, chứng kiến hết thảy chuyện của nàng. Nhưng chuyện đã rồi, bà cũng chỉ có thể hảo hảo an ủi: “Nương nương, Hoàng thượng trước sau cũng là Hoàng thượng.”
Bởi vì là Hoàng thượng, cho nên chẳng những phải có vô số nữ nhân, còn phải có thật nhiều con cháu.
“Bổn cung biết.” Cũng bởi vì biết, nàng mới càng thêm khó chịu, nếu ban đầu không thích Sầm Mặc, hiện tại chắc cũng sẽ không khổ sở như thế này.
Nghĩ đến điểm này, Chung Linh cũng nở một nụ cười bất đắt dĩ. Nếu như đã yêu, những giả thiết kia cũng sẽ không tồn tại. Đã yêu sao còn có thể dứt ra được chứ.
Nàng yêu không chỉ là Sầm Mặc, mà còn là Hoàng thượng của quốc gia này. Trên lưng mỗi người đều mang theo một sứ mạng, chỉ là lưng của Sầm Mặc đeo nhiều hơn mà thôi, nên nàng cũng phải chấp nhận nhiều hơn.
Lâm di đang định nói thêm điều gì đó, nhưng nhìn thấy bóng dáng đang đứng ngoài cửa, liền cúi đầu muốn nhắc nhở Chung Linh, lại bị lạnh lùng trừng mắt, không dám nói một lời.
“Ngày hôm nay, thời điểm nói chuyện với Chu Tần về những đứa trẻ, Bổn cung liền suy nghĩ, nếu là hài tử của người khác, Bổn cung nhất định rất yêu thích, sẽ để cho bọn chúng cùng nhau trưởng thành. “
“Hoàng thượng đối xử với Bổn cung rất tốt, tốt hơn tất cả mọi người. Bổn cung cũng nhận ra Hoàng thượng thích Bổn cung . . . . . .” Chung Linh hơi mỉm cười nói. “Thế nhưng Bổn cung toàn tâm toàn ý hướng về một mình hắn, hắn thích Bổn cung, nhưng cũng không thể không lưu tình khắp nơi.”
Tuy rằng đã nói không để ý, nhưng nàng làm không được, từ nhỏ nàng đã tiếp nhận quan niệm gia đình một vợ một chồng. Đến nơi này chẳng những phải tiếp nhận nữ nhân khác của Sầm Mặc, thậm chí còn phải chung sống cùng bọn họ.
Lúc này Lâm di đã toát mồ hôi lạnh, Chung Linh nói những lời này đủ để chụp lên đầu cái mũ đố phi, thậm chí còn thốt ra những lời đại nghịch bất đạo, bà muốn báo cho Chung Linh biết Hoàng thượng đang đứng sau lưng nàng, lại bị hắn cắt ngang.
“Thật ra kể từ lúc tiến cung Bổn cung đã biết, trừ Hoàng thượng ra, Bổn cung không có cái gì.” Hơn nữa nàng đã cắt đứt quan hệ với Chung gia. “Nhưng Hoàng thượng trừ Bổn cung, còn có rất nhiều người khác.”
“Kỳ thực Bổn cung cũng đã nghĩ tới, nếu sau này Hoàng thượng thích người khác thì sẽ như thế nào.” Đôi mắt Chung Linh đã bắt đầu ươn ướt, “Hoàn hảo Bổn cung đã có An Nhi, ngược lại an tâm không ít.”
Nàng vẫn không hiểu loại tình cảm này của con người, vợ chồng hay tình nhân cho dù chung sống hòa hợp bao nhiêu đều có khả năng chia tay hoặc ly dị, sao nàng dám ôm kỳ vọng với một người lúc nào cũng bao quanh vô số mỹ nhân như Sầm Mặc.
“Trẫm không biết nàng vẫn luôn có suy nghĩ như vậy.” Sầm Mặc chợt lên tiếng.
Chung Linh rõ ràng hơi sửng sốt khi nghe âm thanh của hắn, không dám tin xoay người lại.
Lâm di âm thầm thở dài một tiếng rồi xoay người rời đi, hi vọng Hoàng thượng có thể hiểu được mặt trái những lời nương nương vừa nói.
“Hoàng thượng. . . . . .” Khi Chung Linh nhìn thấy gương mặt hắn, liền quên hết sạch mình vừa nói cái gì. Chỉ biết chắc một điều, những nội dung đó hắn đã nghe hết rồi, nếu không sao sắc mặt lại khó coi như vậy?
“Trẫm vẫn cho rằng nàng hiểu Trẫm, hiểu rõ tâm ý Trẫm.” Ánh mắt Sầm Mặc tràn ngập ưu thương, “Thì ra đây chỉ là suy nghĩ chủ quan của Trẫm.”
Sầm Mặc không biết bản thân nên nói gì nữa, muốn phất áo rời đi, lại không nỡ để nàng thương tâm như thế. Hắn những tưởng giữa bọn họ đã không còn trở ngại, thì ra chỉ là Chung Linh chôn giấu những điều này xuống tận đáy lòng.
“Thật xin lỗi. . . . . .” Chung Linh thì thào, nhưng không hiểu tại sao nàng lại nói không nên lời.
Tiến lên một bước, Sầm Mặc nhìn thẳng vào mắt Chung Linh: “Ta yêu nàng, cũng chỉ yêu một mình nàng, nàng không biết sao?”
Chung Linh không trả lời, nhưng nàng biết.
“Trước khi gặp nàng, cuộc đời của ta cũng chỉ có báo thù, muốn để cho những kẻ cười nhạo ta nhìn thấy.” Trong ánh mắt Sầm Mặc lúc này ưu thương nồng đậm. “Nhưng hiện tại, ta muốn cùng nàng hảo hảo vượt qua quá khứ, muốn cho An nhi một tương lai ổn định. Ta biết nữ nhân trong hậu cung khiến nàng không thoải mái, đó là lỗi của ta.”
“Ta quá vô năng, không thể phế họ mà không làm náo loạn năng lực triều chánh.” Sầm Mặc nhắm hai mắt lại, “Hiện tại ta không thể làm như vậy, có quá nhiều người chỉ chờ ta lộ ra nhược điểm, lúc đó sẽ tiến đến hung hăng đâm ta một đao, nếu như ta ngã xuống, nàng phải làm sao, An Nhi phải làm như thế nào?”
“Ta đáp ứng nàng, chỉ cần ta đủ năng lực, ta sẽ lập tức phế bỏ hậu cung, chỉ để lại một mình nàng.”
“Hoàng thượng không cần phải làm như vậy.” Chung Linh thật sự rất cảm động, tự hào ngẩng đầu lên nhìn hắn. “Cứ coi như thần thiếp không cam lòng, nhưng vẫn có lòng tin đối với Hoàng thượng.”
Đường đi của Sầm Mặc còn rất nhiều gian nan, nàng nhất định sẽ đi cùng. Trước khi Sầm An ra đời, hắn gần như sống ở Cần Chính Điện, cùng những người như Trác Ngôn Nghi và Vệ Khiêm thương lượng quốc gia đại sự, vì muốn cho hài tử của hắn có một tương lai ổn định, thậm chí lấy bản thân làm mồi nhử, phục dụng dược của Ngũ Huyên Huyên.
Hắn vốn có thể để mọi chuyện từ từ diễn ra, nhưng đến tột cùng là tại sao nhất định không tiếc trả giá đắt để đẩy nhanh tốc độ, sao nàng lại không biết. Nàng đau lòng cho hắn, nhưng vẫn không thể khống chế tâm tư suy nghĩ lung tung.
Mặc dù nàng cho phép bản thân suy nghĩ lung tung, cũng không cho phép bởi vì sự tùy hứng của nàng mà cắt đứt kế hoạch của Sầm Mặc, những nữ nhân kia, dù là người của hắn thì đã sao, nàng chính là muốn cho họ biết, người Sầm Mặc yêu cũng chỉ có một mình nàng là đủ rồi.
Sầm Mặc đã cho nàng sủng ái và quyền lợi lớn nhất rồi, nếu nàng còn oán trời trách đất, cũng không khỏi tự xem thường chính mình. Nàng không phải là người xem tình yêu trên hết, cuộc sống ở hiện đại đã sớm dạy nàng đối mặt thực tế, tiếp nhận thực tế.
Nếu người mình thích có thể cùng bản thân tư thủ cả đời tất nhiên là tốt nhất, nếu không thể, nàng cũng sẽ làm gì đó để có thể là người cuối cùng vui vẻ ở bên cạnh đối phương.
Đến bây giờ nàng vẫn cho rằng yêu nhau là một cơ hội, nếu muốn duy trì tình cảm, nhất định phải cẩn thận kinh doanh.
Sầm Mặc kinh ngạc nhìn nàng, rõ ràng trước đó còn bất an, yếu đuối như vậy, sao bây giờ lại có biểu hiện tin tưởng hắn như thế?
Căn cứ vào vẻ mặt mà đoán hắn đang nghĩ gì, Chung Linh tựa vào ngực hắn làm nũng: “Thần thiếp tin tưởng Hoàng thượng như vậy, Hoàng thượng cũng không cho thần thiếp oán trách một chút hay sao?”
Đối phương là Hoàng thượng, trên lưng gánh vác trách nhiệm cả đời cũng không bỏ xuống được. Nàng hy vọng có thể trợ giúp hắn, không muốn tăng thêm phiền não cho hắn.
Ở phương diện khác mà nói, nàng vẫn rất hưởng thụ quá trình như vậy, nhìn Sầm Mặc đối với tình cảm của nàng ngày càng ấm áp, ngay cả nữ nhân hậu cung có chướng mắt, nàng cũng xem chuyện xử lý các nàng thành trách nhiệm của mình, trách nhiệm chuyên chức của chủ nhân hậu cung.
Sầm Mặc không nhịn được nở nụ cười, Linh Nhi của hắn luôn sâu sắc như thế, tri kỷ như thế, nhưng cũng kiêu ngạo như thế. Khiến cho hắn không thể nào dứt bỏ, để cho lòng hắn tưởng nhớ, đây chính là viên ngọc trân quý nhất của hắn .
“Lần sau nếu muốn oán trách, vậy thì trực tiếp nói với Trẫm nhớ chưa.” Sầm Mặc ôn nhu nhìn nàng, nhẹ nhàng đặt lên môi nàng một nụ hôn. “Trẫm muốn nghe.”
Không chút khách khí, Chung Linh nhẹ nhàng cắn môi hắn một cái, rồi quay mặt đi trốn khỏi truy đuổi của Sầm Mặc.
“Bực tức dĩ nhiên không thể bộc phát với Hoàng thượng rồi, thần thiếp cũng không muốn biến thành một tiểu phiền toái chỉ biết càu nhàu.” Chung Linh cười hì hì. “Thần thiếp muốn là người tốt nhất ở trong lòng Hoàng thượng!”
“Linh Nhi ở trong lòng Trẫm bao giờ cũng là tốt nhất.”Dùng tay cố định đầu Chung Linh, Sầm Mặc nhất định không để cho đối phương có con đường đào thoát. “Nếu như hiện tại có thể. . . . . . thì tốt hơn.”
Hắn tiến đến bên tai Chung Linh nhẹ nhàng nói.
Gương mặt Chung Linh lập tức phiếm hồng: “Hoàng thượng buổi chiều còn có chính sự phải giải quyết mà, tuyên dâm giữa ban ngày chỉ có hôn quân mới làm!”
“Trẫm chưa từng nói qua mình là một minh quân.” Mặc dù Sầm Mặc có danh hiệu là bạo quân, nhưng đối với chính vụ vẫn rất cần mẫn, sẽ không ai nói hắn là hôn quân.
Nhưng nếu vì loại chuyện này mà bị nói thành hôn quân, hắn tuyệt đối không ngại.