“Nương nương nói lời này sai rồi, đối phương không biết, nên mới chọc cho nương nương không vừa mắt thôi.” Lúc này, Thanh Đồng cũng xen vào nói, “Với lại võ công của Trương thị vệ rất là cao cường, nếu như Trầm lương viện chết đi, cũng xong hết mọi chuyện, cũng không tra ra được là do nương nương làm.”
Như phi nghe xong lời này thì trong lòng bắt đầu đấu tranh lên, thế nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu nhịn xuống.
Thanh Đồng còn muốn nói điều gì, nhưng lại bị ánh mắt của Trương Uy ngăn lại, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hắn còn có nhiệm vụ trong người.
“Ngươi lui xuống đi.” Trong lúc nhất thời lòng của Như phi rất là hỗn loạn, đứng ngồi không yên.
“Hôm nay hoàng thượng tá túc ở nơi nào?” Dùng xong bữa tối Như phi hỏi Thanh Đồng.
“Bẩm nương nương, hoàng thượng ngủ lại cung Vân Tường.” Thanh Đồng cuối đầu trả lời.
Như phi khẽ thở dài một hơi rồi nói: “Thay y phục cho ta đi.”
Bởi vì Như phi không có kiếm việc gây chuyện, một năm nay ở trong hậu cung rất là yên ổn, mà tháng giêng này Sầm Thận được ba tuổi, hoàng thượng sẽ bắt hắn đi học.
Vừa mới bắt đầu Sầm Thận có chút không quen,dù hắn có ngồi ở trước thầy dạy nhưng hắn vẫn không tập trung chú ý được, hắn luôn muốn tiểu đệ đệ và mẫu phi hơn nữa thầy dạy còn làm ra dáng vẻ nghiêm túc để cho hắn cảm thấy sợ.
Ngày thứ nhất chịu đựng rất vất vả, sau khi trở về, Sầm Thận liền lộ ra một khuôn mặt đáng thương, vì mẫu phi luôn luôn yêu thương hắn nên lần này hắn xụ mặt xuống để nghe thầy dạy.
Sầm Thận gật gù hiểu như không hiểu, nếu như không cố gắng theo thầy học tập thì mẫu phi sẽ không vui. Hơn nữa mẫu phi đã nói, chờ hắn học được thì có thể cùng nhau dạy đệ đệ học,
Qua năm, Ôn lương viện rất được sủng ái lần thức hai được lên một phân vị, đầu tháng được phong làm đức nghi, mà Trầm lương viện vẫn không có tiến triển gì.
“Chúc mừng tỷ tỷ.” Trầm lương viện cười nói, chỉ là nụ cười này có bao nhiêu phần chân thật, thì không ai biết được.
“Cảm ơn muội muộn nhiều.” Ôn đức nghi cũng cười đáp lại, dù lúc trước hai người các nàng có giúp đỡ lẫn nhau, nhưng vẫn thường ở sau âm thầm cạnh tranh với nhau. Thậm chí, hoàng thượng còn nghĩ đối phương giúp đỡ lẫn nhau để thăng cùng một vị trí.
Tâm trạng Trầm lương viện rất thất vọng, cuối cùg mình vẫn dừng lại ở vị trí lương viện, mặc kệ trong lòng có nghĩ như thế nào? Trên mặt nàng cũng không có thể hiện ra, dù sao hoàng thượng cũng đã khen qua, rất yêu thích tính cách thẳng thắn của nàng, cũng không thể vì một đức nghi nho nhỏ mà lộ ra hết mội chuyện.
Nói nàng thẳng thắn ngược lại tất cả cũng không phải là giả, nếu thật sự phô bày ra như vậy thì bây giờ nàng còn có thể đi đến nơi nào.
“Muội muội thích cái gì thì cứ việc lấy đi.” Ôn đức nghi cười nói, “Hoàng thượng ban thưởng rất nhiều đồ, một mình tỷ tỷ dùng cũng không hết.”
“Đa tạ tỷ tỷ, đồ của tỷ tỷ là do hoàng thượng ban cho muội muội cũng không thể lấy được.” Trầm lương viện không thèm để ý cười cợt, “Hôm nay, muội muội tới chúc mừng tỷ tỷ, nếu nói có thất lễ, muội muội xin phép về trước.”
“Đều là tỷ muội còn khách khí làm gì, Phúc nhi tiễn Trầm lương viện ra ngoài đi.” Ôn đức nghi phất tay một cái.
“Vâng.”
“Đưa những đồ này đến chỗ của Trầm lương viện đi.” Chờ Phúc nhi trở lại, Ôn đức nghi lấy những những đồ mà mình đã chọn để qua một bên.
“Nương nương, nếu Trầm lương viện không muốn lấy thì chúng ta cần gì phải đưa tới?” Ôn đức nghi lắc đầu một cái, “Trước đây, hoàng thượng ban thưởng đồ xuống, lúc nào ta cũng cũng cho nàng nàng đều nhận lấy. Nhưng bây giờ nàng không lấy, tất nhiên là trong lòng không thoải mái.”
“Ý của nương nương là....” Phúc nhi hơi kinh ngạc, Trầm lương viện có được vị trí hiện tại cũng là do nương nương nhà nàng ở bên trong giúp đỡ, bây giờ còn làm như vậy, chắc là muốn độc lập một mình.
“Vậy cũng sẽ không.” Trầm lương viện không phải là một người ngu, hôm nay hai người bọn họ gộp lại cũng là lúc mọi người ở trong tranh cãi vị trí này, cũng không sẽ ngu đến mức tự hủy hại tường thành của mình làm suy yếu sức mạnh của mình, “Chẳng qua là ngày sau, cũng không có nhiều tính toán.”
Đến hiện tạii, từ lâu Ôn đức nghi không có quay lại con đường kia, chỉ có thể ở trên con đường này đi thẳng xuống.
“Tham khiến hoàng thượng.” Mới ra khỏi Hàn Yên các không được bao xa, Trầm lương viện liền nhìn thấy bóng dáng hoàng thượng, liền lên hành lễ.
“Uhm, ngươi mới đi ra từ chỗ Ôn đức nghi?” Tâm trạng Sầm Mặc vẫn như cũ, ôn hòa hỏi Trầm lương viện.
“Đúng vậy, thần thiếp đến chúc mừng Ôn tỷ tỷ.” Trầm lương viện cười nói, “Hoàng thượng ban thưởng thật nhiều thứ khiến thần thiếp đỏ cả mắt.”
“Có cà gì phải đỏ mắt, nếu ngươi thích, trẫm sai người đưa tới là được rồi.”
“Những món đồ kia rất là tinh xảo, thần thiếp không quan tâm điều thần thiếp quan tâm chính là nếu hoàng thượng ban thưởng những đồ này xuống ý nghĩa sẽ khác nhau.” Trầm lương viện cười rả lời, nhìn mảnh đất phân nhánh ở đường, lòng có chút thay đổi.
“Ngược lại ngươi sẽ nói...” Hình như được Trầm lương viện lấy lòng, bước chân Sầm Mặc xoay một cái, thay đổi hướng đi Hàn Yên các.
“Không phải hoàng thượng đi đến chỗ của tỷ tỷ sao?” Trầm lương viện có chút kinh ngạc, còn có một sự vui mừng bởi hướng đi đó chính là đến chỗ của nàng.
“Làm sao, không muốn trẫm đến chỗ đó sao?” Sầm Mặc cười cười nhìn Trầm lương viện.
“Dĩ diên thần thiếp muốn.” Trầm lương viện đi đến bên cạnh hắn, sắc mặt có chút vui vẻ.
Mà Ôn đức nghi biết được hoàng thượng vốn muốn tới Hàn Yên các, thế nhưng trên đường lại rời đi với Trầm lương viện, sắc mặt cũng có chút khó coi. Mặc dù bọn họ ở trên cùng một trận tuyến, thế nhưng giữa hai người đã có thỏa thuận không thể ngăn chuyệnđối phương thị tẩm.
Coi như hiện tại nàng được sủng ái, nhưng cơ hội được thỉ tẩm quý trọng vô cùng, ai biết lại có thể có con của hoàng thượng, chỉ cần có hài tử, tất cả sẽ không giống.
Nhưng hành vi bây giờ của Trầm lương viện, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta thất vọng.
Ngày đó đi qua không bao lâu, Trầm lương viện liền phong làm vi nghi đồng cấp với Ôn đức nghi.
“Trước đây Bổn cung không nghĩ tới, chuyện tấn phong Phi tần lần này cũng có nhiều sự chú ý như vậy.” Ngắm nghía phượng ấn trong tay, Chung Linh cầm rất nhẹ nhàng, trên nắp có một con dấu màu đỏ.
“Thoạt nhìn thời gian tấn phong rất bình thường, nhưng tác dụng lại không nhỏ.” Buông phượng ấn trong tay xuống, Lâm Di cẩn thận đi tới lấy cất đi.
“Nương nương,... ... Ôn đức nghi và Trầm vi nghi?” Vân nhi nghĩ đến hai người được tấn phong gần đây nhất, hỏi.
“Muội muội từ chỗ của tỷ tỷ đưa hoàng thượng đi, sau đó không bao lâu liền được tấn phong, ngươi nói tỷ tỷ sẽ nghĩ như thế nào?” Chung Linh cười nói.
“Tất nhiên là ở trong lòng rất bất mãn.” Vân nhi nói, “Nhưng mà, lúc trước Ôn đức nghi giúp đỡ Trầm vi nghi, để cho nàng có cơ hội thị tẩm với hoàng thượng, nàng ấy sẽ để bụng sao?”
“Tự nguyện và bị động, dĩ nhiên sẽ không giống nhau như vậy.” Chung Linh cảm thấy đứng ở góc độ người xem tất cả sẽ đều rõ ràng, “Đã đưa bánh ngọt mà Thận nhi thích ăn tới chưa?”
“Nương nương yên tâm, tất cả đã chuẩn ổn thỏa.” Tưởng nhi cười nói. Bởi vì Sầm Thận cũng không có ở trong cung Vân Tường ăn trưa, nên Chung Linh sợ hắn ăn không ngon, nên đã cố ý kêu người đưa bánh ngọt tới.
Bên trong hậu cung cũng bớt lo không ít, nhưng thế giới này lại không có một chút nào lại bớt lo. Hồi trước, có người đưa tin Bùi Loan tiến cung, còn Bùi tướng quân phải đi tới biển ải. Không phải các khác, nhưng cuối cùng nước Chu Tước vẫn đánh nước Huyền Vũ, Bùi tướng quân trấn thủ biên ải để phòng ngừa có việc gì xảy ra.
“Nước Chu Tước cũng không có nhận ra.” Chung Linh không nhịn được thì thầm một câu.
“Đúng rồi nương nương, người được cài vào ở trong cung Hàm Phúc đưa tin tới, nói là nữa đêm nhìn thấy Như phi cùng với cung nữ thân cận bên cạnh Thanh Đồng cùng với Trương thị vệ ở sau lưng lén lút nói cái gì.” Tưởng nhi vừa nhớ tới hồi sáng bên kia đưa tin tới.
“Thị vệ? Không có chuyện gì.” Chung Linh không để ý lắm, trời vừa sáng Sầm Mặc liền phái người giám sát tên thị vệ kia, chẳng những chỗ sáng cũng có trạm canh gác, còn có lính gác ngầm, có động tĩnh gì thì hắn sẽ nắm giữ hết, “Tiếp tục thoi dõi.”
Nhưng mà Như phi thật đáng thương, hình như cái gì cũng không biết.
Phía trước có chuyện phát sinh, trước đó vài ngày Sầm Mặc không có nhẹ nhõm như vậy, bởi vì quan hện của nước Chu Tước và nước Huyền Vũ căng thẳng như vậy, lễ đầy tuổi Thái tử cũng không có mời sứ giả hai nước tới.
“Thái tử điện hạ có thể làm cho người khác yêu thích.” Huệ phi nhìn trang phục được mọi người vây quanh Sầm An và Kim Đồng, không nhịn được nói.
Trong lòng Như phi lạnh lẽo rên lên một tiếng không nói gì, cảm thấy Huệ phi đang nịnh bợ Hoàng quý phi.
Chung Linh liền nở nụ cười, sau đó liền đi tới chỗ con trai mình.
“Nhưng người ta là Thái tử, ở nơi này Huệ phi còn khen ngợi.” Nhìn Hoàng quý phi đi ra, Như phi không nhịn được nói.
“Trong lòng Bổn cung chỉ cảm thấy yêu thích Thái tử mà thôi.” Đối với lời nói của Như phi, Huệ phi chỉ lạnh nhạt đáp lại.
Một bên còn có Ôn đức nghi và Trầm vi nghi, nhưng nhìn Thái tử, vẻ mặt lại hâm mộ, vừa ra đời liền phong làm Thái tử, đây là vinh dự mà các nàng không có hoàng thượng sủng ái thì đến nay vẫn còn
chưa có động tĩnh nào.
“Hoàng thượng....” Trác Ngôn Hi đi tới bên cạnh Sầm Mặc nói nhỏ gì đó.
Sầm Mặc hơi nhíu mày sau đó gật gật đầu, Trác Ngôn Hi liền rời đi. Chung Linh vô ý nhìn thấy ọn họ trong lòng thở dài một hơi, cuối cùng đã bắt đầu rồi sao?
Từ khi Sầm An tròn một tuổi, thì hình như hoàng thượng ít đặt chân đến cung Hàm Phúc, mà tần suấ đi cung Trọng Hoa lại tăng lên cũng chính vì điều này mà Như phi rất bất an.
Nếu hoàng thượng đi chỗ của người khác thì nàng có thể nhịn được, nhưng tại sao lại là Huệ phi của nước Huyền Vũ, không phải hoàng thượng thích nàng sao?
Sau khi, mấy lần đi cầu kiến hoàng thượng nhưng đều bị cự tuyệt, tâm tình Như phi giảm xuống, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng nàng không còn làm gì, bỗng nhiên hoàng thượng lại không thích nàng là sao?
Sẽ không, nhất định Huệ phi đang lén lút làm cái gì đó.
“Ngươi thay Bổn cung đi tìm hiểu, Huệ phi đẫ làm những gì?” Như phi vẫn không nhịn được để Thanh Đồng đi tìm hiểu một chuyến.
“Bẩm nương nương, gần đây Huệ phi nương nương không làm gì cả, nếu có làm cái gì, cũng chỉ đến xem Thái tử và Đại hoàng tử, hình như còn được hoàng thượng tình cờ thấy được.” Những việc này Huệ phi cũng không có giấu, bởi vậy rất nhiều người biết.
“Hoàng quý phi cũng cho phép?” Như phi có chút không dám tin tưởng hỏi.
Không phải Hoàng quý phi vẫn rất xem con trai mình là báu vật ngoại trù Hiền phi, thì hầu như ai cũng không thấu được, làm sao bỗng nhiền lại để Huệ phi đến gần Thái tử và Đại hoàng tử?
“Hình như lúc Thái tử tròn một tuổi, không phải Huệ phi khen Thái tử sao?” Nghĩ đến điều này Như phi chắc là đã quên, Thanh Đồng vội nhắc nhở.
Thanh Đồng vừa nói thế, Như phi cũng nghĩ tới không khỏi cười nhạo: “Bổn cung còn tưởng nàng ta dùng thủ đoạn gì, hóa ra là lôi kéo Hoàng quý phi.”
Huệ phi cố ý làm chuyện nịnh bợ này nhưng nàng làm không được.
“Đi cung Vân Tường, Bổn cung cũng muốn gặp Hoàng quý phi.” Như phi cười lạnh một tiếng liền đi.