Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày

Chương 102: Chương 102






Editor: Bánh Tai Heo

Wattpad: banhtaiheo

-----

Hoàng Đế vừa cất tiếng nói, thần sắc cười tủm tỉm của thái tử liền cứng đờ.

Hắn không dám nhìn Vân Tú, trong lòng đột nhiên thấy xấu hổ vì bị bắt thóp, đợi sau khi nghe hết nội dung, hắn liền cảm thấy có chút nghiến răng nghiến lợi, Dận Kỳ, cáo trạng?

Hắn chỉ muốn bồi Nghi mẫu phi ăn một bữa, vậy mà phải khó khăn như vậy sao?

Vả lại, Tào Tỉ và Tào đại nhân đều ốm đau trên giường, sao Hoàng A Mã không quan tâm tới thần tử gì hết vậy?

"Hoàng A Mã." Thái tử lưu luyến mà nhìn thớ thịt ngon lành, ra vẻ bình tĩnh mà đặt chén đũa xuống, đứng dậy hành lễ, "Nhi tử thấy hai người Ngũ đệ và Tứ đệ đang chơi cùng nhau rất vui, nên cũng không báo cho bọn hắn. Vô tình khiến Hoàng A Mã lo lắng, là nhi tử sai rồi......"

Nhớ tới Dận Kỳ nước mắt lưng tròng, bày ra bộ dáng Nhị ca vứt bỏ ta, Khang Hi liếc nhi tử một cái, không hề đáp lời, chỉ phát ra một tiếng "Ừ" từ trong cổ họng, như là không tin hắn giải thích.

Thấy Hoàng Thượng đã đi mà còn quay lại, Vân Tú có chút đau đầu, nàng nhìn một màn này rồi xoa xoa huyệt Thái Dương, cười như không cười mà mở miệng: "Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, người trong Tào gia lại liên tiếp mà hôn mê bất tỉnh, thần thiếp ăn uống một mình rất buồn, liền mời Thái Tử gia đến trò chuyện, sao, Hoàng Thượng cũng muốn răn dạy thần thiếp à?"

Răn dạy?

Ai mà dám nha!

Nương nương không chỉ tổ tông của hắn, còn là tổ tông của Vạn Tuế Gia a.

Lương Cửu công công bội phục sát đất, trong lúc vô tình liền thoáng thấy khóe môi thái tử cong lên, mang theo hương vị vui sướng, hắn nghĩ mình nhìn lầm rồi.

Hắn cẩn thận dụi mắt nhìn lại, nhưng sau đó, nụ cười kia biến mất không thấy, khuôn mặt Thái Tử gia bỗng trở nên u buồn, Đại tổng quản chỉ có thể nói thầm, chắc do ta hoa mắt a.

Nghe được lời nói có tính uy hiếp của ái phi, sau một hồi trầm mặc, Khang Hi liền thay đổi thái độ, sửa mồm: "Sao trẫm lại răn dạy nàng?"

"Bảo Thành cũng ở lại dùng bữa đi." Ngay sau đó, hắn nói vô cùng hợp lý, "Thức ăn nhiều như thế, ăn không hết thì uổng......"

Lý do này vừa nói ra, không chỉ có Vân Tú, mà các cung nhân hầu hạ đều trầm mặc: "......"

Thái tử được Nghi mẫu phi giải vây cho, cảm nhận được hương vị được che chở, hắn thấy cả người ấm áp, giống như vừa thắng trận xong.

Còn chưa ấm áp được bao lâu, thì người đang ngồi bên tay trái liền ' tranh đồ ăn ' với hắn, người đó đương nhiên là Hoàng A Mã. Không những thế, Hoàng A Mã còn ân cần gắp thức ăn cho Nghi mẫu phi, phá vỡ quy củ không nói chuyện lúc ăn và ngủ: "Rau này ăn bổ thân thể, nàng dùng nhiều chút."

"Này không nên ăn nhiều, trẫm hỏi thái y rồi, ăn nhiều sẽ bị nôn nghén. Tuy đứa nhỏ này không lăn lộn, rất ngoan không hành nương, không như con khỉ Dận Đường, nhưng chúng ta cũng không thể thiếu cảnh giác......"

Tay thái tử run lập cập, bên tai ong ong, biểu cảm từ trợn mắt há hốc mồm biến thành nhiều lần trải qua tang thương, cuối cùng trở nên bình tĩnh.

Hắn thích đồ ăn mặn, trùng hợp, Khang Hi cũng thích đồ ăn mặn. Quý Phi đã hoài thai, nên không ăn những thịt cá đó, có lẽ cũng do nghĩ chỉ có mỗi Thái Tử gia dùng, nên dù thiện phòng đưa đến lượng đồ ăn lớn và rất tinh xảo, nhưng lại không đủ để hai phụ tử ăn.

Tranh, không tranh được, mà cũng không thể tranh. Thái Tử gia bị đạo làm con chèn ép gắt gao, đành phải thu lại đũa, mỉm cười nhìn Hoàng A Mã tay gắp lia lịa, ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng tràn đầy thê lương, không cao hứng lắm mà ngẩng đầu xin cáo lui.

Ra khỏi Tây Uyển, sờ sờ cái bụng mới được lấp phân nửa, thái tử hỏi Hà Trụ Nhi: "Ngũ gia ngươi đang ở đâu?"

Hà Trụ Nhi nuốt nước miếng, lông tơ đột nhiên dựng ngược, Ngũ gia? Đây là cái xưng hô gì thế?

"Nô tài không biết...... Ách, mà nô tài biết, hơn một, hai canh giờ nữa, Ngũ gia chắc chắn sẽ nháo ma ma chuẩn bị đồ ăn khuya......"

"Ăn khuya à." Thái tử không hề nể nang mà phê phán nói, "Đã béo đến không ra hình người, vậy mà còn không biết tiết chế, không nên để hắn dạy hư Tứ đệ và Lục đệ mới tốt."

Hắn dừng một chút, trong lời nói tỏa ra khí thế hiên ngang lẫm liệt: "Không bằng để cô gia giúp hắn chia sẻ đi."

Đội ngũ đi theo lần này, ngoài mấy quan viên thị lang trong đó có Đồ Nhạc và Mã Tề được Hoàng Đế ưu ái, thì còn có vài người bên phe đảng của Minh Châu.

Tác Ngạch Đồ vừa mới quật khởi, còn chưa kịp đề bạt lại những tâm phúc bị giáng chức, nên chưa thể bước lên võ đài với Minh Châu. Có thánh chỉ ở đây, hắn cũng không thể ra khỏi kinh thành, cũng đành lực bất tòng tâm với những chuyện ở phương Nam, tin tức của hắn cũng không đủ linh thông bằng lão thất phu kia a.

Hắn chỉ có thể suy đoán sơ lược tình hình qua mấy cái công văn, hoặc là qua mấy chỉ thị mà vạn tuế ban xuống.

Thái Tử gia có còn mạnh khỏe không?

Không có người của Hách Xá Lí thị bên cạnh giúp đỡ, có thể bị Đại a ca chèn ép hay không?

Hắn càng nghĩ càng bất an, rồi lại tưởng tượng đến cảnh thái tử bị Quách Lạc La thị lừa gạt, lúc vi hành sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn, mặt Tác Ngạch Đồ liền trầm xuống tới đầu gối, nói là bốc hỏa cũng không đủ để hình dung cảm xúc của hắn lúc này.

Chỉ là, cho dù hắn có lo đến mức lửa sém lông mày, những vẫn ngoài tầm tay với.

Lần vi hành này của Đại a ca, tuy Huệ phi không được đi, nhưng cũng không có lo lắng quá mức. Cũng vì đã có người của Minh Châu chăm sóc, luôn túc trực hầu hạ chung quanh, nên Dận Thì một cọng lông cũng sẽ không mất, an ổn mà trở về.

Lúc này, Dận Thì mà Huệ phi đang nhớ thương vừa tìm cơ hội ' ngẫu nhiên gặp được ' một vị quan viên của Minh đảng, trên mặt liền hiện lên một chút kinh dị.

"Tào Tỉ bị bệnh, hủy bỏ tiệc tối, Nghi Quý Phi bị chọc giận đến hôn mê bất tỉnh, sau đó thì khám ra hoạt mạch, không thấy bệnh gì......" Nghe hắn đè thấp thanh âm mà nói, Dận Thì liền nghĩ "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Bất quá mới ngủ trưa có một lát, mà trời cũng thay đổi rồi.

Chuyện của Tào Tỉ và Tào Dần không quan trọng, chỉ có cái bụng kia của Nghi Quý Phi, không biết sẽ là Thập Nhất đệ hay là Lục muội, Dận Thì cảm thấy rất là bực bội, sao nàng lại có mang?

Trợ lực của Dận Nhưng còn chưa đủ nhiều hả.

"A ca tạm thời đừng nóng nảy, theo tin tức mà nô tài thám thính được, là do lão thái quân và dâu trưởng của Tào gia mưu đồ hiến mỹ nhân cho Vạn Tuế Gia......" Ngay cả quan viên cũng cảm thấy hoang đường, thở dài, chê cười mà nói cho Dận Thì nghe, "Tào Tỉ quá mức hồ đồ."

Dận Thì cũng không có lộ ra biểu tình khiếp sợ như hắn nghĩ.

"Gậy ông đập lưng ông, Quý Phi nương nương làm tốt lắm a!" Dận Thì theo bản năng mà khen tặng.

Quan viên: "......"

Suýt nữa là bị Đại a ca làm cho lú lẫn, quan viên vội vàng nhắc tới chính sự, đáy mắt xẹt qua tinh quang thuộc về người của Minh đảng: "Tào Tỉ bị bệnh, đúng là cơ hội tốt. Dệt phủ xảy ra chuyện như vậy, thánh quyến Hoàng Thượng dành cho nào còn có thể như xưa? Trung đường đại nhân cũng đã tính toán muốn Giang Nam từ lâu ——"

Lời còn chưa dứt, Dận Thì cả kinh, đánh gãy lời hắn: "Tào gia Lý gia trung thành với Hoàng A Mã, đây là chuyện hài tử ba tuổi cũng biết, cữu cữu tính là tính thế nào?"

"Tiện thiếp xinh đẹp kia là do Quý Phi ban tặng, bắt Tào Dần nạp, Tào gia, còn có Lý gia, sao có thể không oán hận?" Quan viên cười cười, hướng dẫn từng bước nói, "Đương nhiên, bọn họ không dám oán hận Hoàng Thượng, cũng không dám oán hận Quý Phi, nhưng sẽ không muốn đứng về phía đó nữa. Vì sao à? Tâm Thái Tử gia hướng về ai, người sáng suốt đều nhìn thấy."

Theo lý thuyết, chuyện này Tào gia làm có thể coi là dệt hoa trên gấm, nếu không xảy ra chuyện, thì bọn họ chính là trợ lực của thái tử. Người Hán rất coi trọng đích thứ, Hoàng Thượng là chủ tử gia, thì thái tử chính là tiểu chủ tử của bọn họ, là chỗ dựa sau này của bọn họ.

Tào gia có lẽ cũng rõ ý tứ của vạn tuế, mấy tâm phúc như bọn họ, ngày sau đều sẽ trở thành người dưới trướng tân hoàng. Hiện giờ, địa vị trữ quân quá mức vững chắc, dù Đại a ca có Minh Châu phò trợ, có tư thế muốn cạnh tranh, nhưng cũng chẳng tạo ra được bao nhiêu gợn sóng.

Cũng vì vậy, mà vô số người đều muốn đứng sang phía Dục Khánh Cung, ai có thể ngoại lệ đây?

Tâm ý Hoàng Thượng chính là thánh chỉ của bọn họ, nếu không phải trong Tào phủ không có hài tử vừa độ tuổi, thì Tào Tỉ còn tính cầu một cái ân điển, cho tôn nhi trở thành thư đồng của Thái Tử gia.

"Hiện tại Thái Tử gia thân cận với Nghi Quý Phi, mà Quý Phi lại có ác cảm với Tào gia, vậy thì thái tử còn sẽ coi trọng bọn hắn sao?" Quan viên tinh tế mà phân tích cho Đại a ca, hắn vuốt tay áo cười nói, "Đã là người thì sẽ có ham muốn, Tào Tỉ sợ nhất cái này. Ai mà không muốn gia tộc cường thịnh không suy!"

Ai cũng không phải tên ngốc.

[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]

Lúc lão phu nhân và Lý thị cùng đến thỉnh tội, thái độ xa cách của thái tử có lẽ cũng khiến lão phu nhân nhìn ra, tâm nàng chắc cũng chìm dưới đáy cốc rồi; Sau đó thái tử lại nhiều lần chạy sang Tây Uyển, nói là muốn bồi Nghi mẫu phi dùng bữa, càng khiến lòng người Tào gia lạnh lẽo, khắp nơi đầy lỗ thủng bị gió lùa vào.

Việc này cũng hệt như thổi gió bên tai. Nếu Nghi Quý Phi tận lực xúi giục thái tử, thì sao bọn họ có thể sống tốt!

Quan viên càng nói, đôi mắt Dận Thì càng sáng.

"Ý cữu cữu là......"

"Trung đường đại nhân nói, nữ chi ruột của huyện lệnh đang êm đẹp bỗng trở thành tiện tịch, đầu sỏ gây tội thứ nhất chính là lão thái quân và thê tử của Tào Dần, người thứ hai, không phải Quý Phi thì là ai? Nàng không hận mới là lạ. Nàng kia vừa có sắc vừa có tâm cơ, chỉ cần chúng ta giúp đỡ một chút, là có thể nháo đến mức hậu viện của dệt phủ gà bay chó sủa." Quan viên tỏ ra đầy thâm ý, "Tác dụng của nàng rất lớn a."

"Ngài có thể tìm cơ hội, không cần cố tình, chỉ giả vờ cho Tào Tỉ mặt mũi rồi cầu tình là được." Thanh âm càng ngày càng nhỏ, "Thuế má của Giang Nam này, ngay cả trung đường đại nhân cũng đỏ mắt......"

Ngân lượng trắng bóng, ai mà không thích? Gia tộc bọn họ cũng không so được với một đầu ngón tay của Tào gia Lý gia, mỗi khi tiếp giá, mỗi khi kiến tạo hành cung...... Bạc bọn họ tiêu phí cực nhiều, chứng tỏ thu vào cũng cực nhiều!

"Rốt cuộc Quý Phi nương nương cũng chỉ là một nữ tữ trong hậu cung, coi Tào gia như nô tài mà hoàn toàn đắc tội, có chỗ tốt gì chứ? Thái Tử gia cũng vậy, trẻ tuổi bồng bột, trẻ tuổi bồng bột a." Quan viên nói, trên mặt ngăn không được tươi cười, "...... Đại a ca cứ chờ xem biến là được."

Hôm sau.

Hôm nay cần phải gặp mấy quan to trong địa phương, Hoàng Đế sáng sớm đã dậy, tay chân nhẹ nhàng mà rửa mặt dùng bữa, không muốn làm tỉnh Quý Phi nương nương đang ngủ ngon lành.

Tây Uyển cũng giống như hành cung, địa vị cao cả, Khang Hi miễn mọi người thỉnh an, nên ai cũng không dám quấy rầy. Khi mặt trời đã lên cao, Vân Tú liền ăn một miếng mứt hoa quả sau khi uống thuốc dưỡng thai, tiếp đó nàng nhìn thời tiết ngoài phòng, ngồi kiệu về chính viện một chuyến.

"Thái Tử gia có rảnh rỗi không? Nói bổn cung có việc muốn bàn bạc." Dừng một chút, Vân Tú bổ sung thêm, "Đừng mang tiểu Ngũ đến, tìm cách để hắn đi chơi với mấy ca ca đệ đệ đi."

Đổng ma ma nghẹn họng, thầm nghĩ, lời này của nương nương mà để cho Ngũ a ca nghe thấy, không biết hắn sẽ có bao nhiêu thương tâm đây!

......

Nửa canh giờ sau.

Thái tử cầm bình sứ, để sát vào mà quan sát, đôi mắt không chớp: "Hoa văn này...... có vẻ như là từ thời nhà Nguyên."

Ngữ khí hơi chần chờ, có chút không xác định, "Nếu không phải từ thời nhà Nguyên, thì cũng là trân phẩm trong các đồ cổ."

Thái tử được dạy dỗ bởi các đại Nho trên rành thiên văn dưới thạo địa lý, bọn họ yêu thích các bút tích tranh chữ, kỹ năng phân biệt đồ cổ càng không phải nói chơi. Hắn ở Thượng Thư Phòng mưa dầm thấm đất nhiều, nên tuy nhỏ, nhưng lại rất có nhãn lực, chẳng qua chưa thật sự thuần thục.

Vân Tú nhẹ nhàng gật đầu, nâng ly ngọc trên bàn ăn lên, "Ngươi nhìn ly ngọc này xem."

"Màu sắc thật trong thật sáng, tỉ lệ bố cục thật tốt, ngay cả người có tay nghề giỏi nhất hiện tại cũng không làm ra được."

"Còn cái này?"

"......" Thái tử nhìn chằm chằm sau một lúc lâu, nhịn không được cảm thán, "Tào gia thực sự có tiền."

Nếu Nghi mẫu phi không nói, hắn cũng sẽ không phát hiện. Mấy đồ vật được bày biện này, nhìn thoáng qua thì không thu hút lắm, tuy phong cách rất khác kinh thành, nhưng nhiều nhất cũng chỉ gọi là tinh xảo thôi, nên hắn cũng không quá chú ý.

Ai có ngờ, không cái nào là bình thường!

"Không phải đều là của ngươi và Hoàng A Mã ngươi sao?" Vân Tú nhẹ nhàng bâng quơ mà nói một câu, rồi sau đó cười khanh khách, "Sau này đừng sợ thiếu bạc, mấy thứ này đều là của ngươi hết."

"......" Thái tử hơi hơi trợn mắt, hoàn toàn ngây dại, "Đều, đều là của cô gia?"

Lấy hết của Tào gia luôn hả?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.