Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
Nhìn trên khay đặt một xấp kinh Phật ngay ngắn chình tề, Vân Tú hơi trợn tròn mắt, im bặt một lúc lâu, mi tâm giật giật.
Vốn tưởng rằng Hoàng Thượng tâm huyết dâng trào giá lâm Dực Khôn Cung, ai ngờ là có ý đồ mà đến.
Là thấy lễ vật quá keo kiệt nên đến hỏi tội sao?
Gạt bỏ sự không được tự nhiên ở đáy lòng, Vân Tú cảm thấy trường hợp này thực quỷ dị.
Hoàng Thượng giàu có nhất thiên hạ, nắm trong tay cả giang sơn, thứ gì mà không có?
Vậy mà lại so đo với nàng chuyện lễ vật này ư!
Huống hồ, lời nói tuyệt tình trong mộng “Nếu Nghi phi ương ngạnh bất kính, không cần phải vì trẫm mà niệm tình xưa” vẫn còn đang văng vẳng bên tai nàng, vậy mà hắn còn mong nàng tiếp tục một lòng tranh sủng, sau đó như thiêu thân lao đầu vào lửa, giẫm lên vết xe đổ sao?
Hừ, cái gì anh minh thần võ, tất cả đều là ảo giác của bổn cung.
Vân Tú trầm mặt, cười như không cười: “Hoàng Thượng ý nói thọ lễ của thần thiếp keo kiệt?”
Bây giờ, nàng không sợ long uy chút nào cả.
Bất kính thì bất kính đi, cùng lắm thì rơi vào kết cục thất sủng. Nàng có hài tử, có gia tộc, sẽ giống như Huệ phi cả ngày chơi đánh bài, cả ngày vây quanh Đại a ca, cuộc sống còn không phải rất thú vị à?
Khang Hi rốt cuộc không duy trì nổi khuôn mặt lầm lì, thấy Vân Tú như là muốn tức giận, trên mặt Khang Hi liền ẩn ẩn hiện lên một tia ủy khuất.
Trẫm còn chưa kịp trách cứ, vậy mà nàng lại xụ mặt trước, đúng là làm càn!
“Nhìn đi, trong hậu cung có ai hiến kinh Phật trong lễ Vạn Thọ không? Trừ nàng ra thì không có ai cả.” Khang Hi xốc góc áo lên, ngồi bên người Vân Tú, ôm lấy eo nàng, hừ lạnh nói: “Được cậy sủng mà kiêu, còn bày sắc mặt ra đó cho trẫm xem.”
Vân Tú sửng sốt một hồi, hoài nghi chính mình nhìn lầm rồi, cái thần sắc ủy khuất kia là gì thế?
Lời nói truyền vào tai làm Vân Tú lặng thinh, Hoàng Thượng...... Thật sự rất không bình thường.
Lòng nàng lộn xộn như đống bùi nhùi, né tránh tầm mắt nóng cháy đó, không dám xụ mặt nữa.
Sắp xếp từ ngữ một hồi, Vân Tú cũng không muốn ăn mệt vụ lễ vật, kéo kéo khóe miệng, chậm rì rì nói: “Hoàng Thượng chì trích như vậy, làm thần thiếp rất thương tâm. Những kinh Phật đó là ta tự mình sao chép, còn nhuộm đàn hương tốt nhất, giúp dưỡng thần tốt cho cơ thể, đâu có quá đáng giống như ngài nói?”
Nói xong, nàng nhìn Khang Hi thật sâu lắng: “Từng nét bút, tất cả đều là tâm ý của thần thiếp. Hoàng Thượng không hiểu cũng liền thôi, còn lấy nó so sánh với hạ lễ của các phi tần khác. Đúng vậy, kinh Phật đơn sơ, so ra vẫn kém bức hoạ quý báu của Hoàng Quý Phi, lại kém hơn tấm bình phong thêu giang sơn tinh mỹ của Hách Xá Lí thứ phi......”
Văn Uyên cùng Thụy Châu tay hợp lại trong ống tay áo rũ đầu, đuôi mắt đột nhiên nhảy dựng, nghĩ thầm nương nương ơi, từng nét bút của kinh Phật, rõ ràng là do bọn nô tỳ hỗ trợ sao chép.
Lương Cửu công công đứng bên cạnh nghe đến sửng sốt. Vừa nghe vừa cân nhắc, Nghi phi nương nương nói như vậy cũng đúng a! Khiến cho một hoạn quan như hắn cũng sinh ra đồng cảm, cứ như người hiến xấp giấy là công công hắn đây, hắn đột nhiên có một chút áy náy.
Khang Hi thiếu chút nữa bị Vân Tú dắt đi, sau khi phản ứng lại được thì vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ.
Nghe thử xem, đây cái ngụy biện gì vậy hả?
Miệng mồm lươn lẹo nói đến hắn cứng cả họng.
Thấy Vân Tú nhắc tới Hoàng Quý Phi cùng Hách Xá Lí thứ phi, da đầu Khang Hi tê dại một trận, trong lòng biết không thể để nàng tiếp tục nói, nàng chắc nói hết lễ vật của hậu cung mất, vội vàng ngăn trở nàng, liên tục dỗ dành nói: “Là trẫm không có suy xét chu toàn, mấy thứ của các nàng sao hơn kinh Phật được!”
Cứ vậy, ý nguyện tới tính sổ ban đầu đã bị Hoàng Đế quẳng đến chín tầng mây.
Khang Hi quay đầu phân phó Lương Đại tổng quản: “Lương Cửu công công, liền đem kinh Phật đặt ở nơi dễ thấy được nhất trong thư phòng cho trẫm......”
Khoé miệng Lương Cửu công công run rẩy một chút, chỉ cảm thấy hình tượng Vạn Tuế Gia uy nghiêm cứ ở trước mặt Nghi chủ tử đều vỡ thành mảnh nhỏ.
Hắn nhịn xuống trái tim đang gợn sóng, ra vẻ bình tĩnh cung kính khom người: “Nô tài tuân mệnh.”
Vân Tú rất ngạc nhiên nhìn Khang Hi, giống như phát hiện đại lục mới, sau một lát liền phụt một tiếng nở nụ cười, tựa ở đầu vai hắn, “Hoàng Thượng anh minh.”
Lời nói rất thực lòng, nhưng ý tứ thật sự là ——
Đầu óc Hoàng Thượng quả nhiên hỏng rồi.
Mặt Khang Hi cứng đờ, hơi có chút thẹn quá thành giận, vừa định nổi nộ khí lại thấy Vân Tú cười khanh khách, ánh mắt đào hoa nhìn hắn, tức khắc cái khí gì cũng không còn.
Vân Tú cảm thấy bộ dáng này rất đáng yêu, Hoàng Thượng ở trong mộng làm gì có biểu tình như vậy đâu?
Nhất thời liền suy nghĩ rất nhiều, nàng nhắm mắt, lần đầu tiên rõ ràng nhận ra, hiện thực hình như có thể thay đổi.
Nhìn đi, thái độ của Hoàng Thượng đối với nàng đã xảy ra biến hóa, thân mật tới mức khiến nàng kinh hãi.
Có khả năng kết cục thê thảm nàng dự kiến sẽ không bao giờ xuất hiện......
Trái tim Vân Tú sôi sục, mang theo rung động không thể miêu tả được, một lát sau, ánh mắt nàng trở nên sắc nhọn, bắt ép bản thân phải bình tĩnh.
Có thể thay đổi được hiện thực tất nhiên khiến nàng rất cao hứng, nhưng nàng không còn là Quách Lạc La · Vân Tú ngày trước nữa, không còn đầy ắp tình yêu với Hoàng Thượng, không còn chỉ cần nghe được một câu lời ngon tiếng ngọt, liền có thể cao hứng hơn nửa ngày.
Ân sủng của đế vương hư vô mờ mịt, là thứ thể tin, ai có thể được sủng ái mãi mãi chứ?
Tưởng tượng tới cảnh nàng tuổi già sắc suy, trong lòng mang tình yêu sâu đậm với Hoàng Thượng. Sau đó tình cờ gặp Hoàng Thượng mang theo một cung phi tuổi trẻ tươi mới đi tránh nóng trong vườn, sau đó tiện tay thưởng cho nàng một cái bát để ăn, nàng còn phải cảm động đến rơi nước mắt nói tạ ơn......
Vân Tú cười lạnh một tiếng, ai lại muốn trải qua cuộc sống như vậy?
Mai này, tiểu Ngũ, tiểu Cửu, tiểu Thập Nhất, còn cả Y Nhĩ Cáp, bốn cái hài tử cũng đủ làm nàng sứt đầu mẻ trán. Nàng không rảnh cùng Hoàng Thượng thử thách yêu đương, chỉ cần ở chung đúng mực, duy trì hiện trạng như bây giờ, có chuyện gì cứ nói thẳng thì tốt.
Tóm lại nàng cũng đang mang thai, không thể nhận sủng. Hoàng Thượng thích chạy tới Dực Khôn Cung, nàng cũng nhặt được tiện nghi mà không phải sao?
——
Bên Thừa Càn Cung lại là một mảnh âm lãnh tối tăm, tràn ngập nồng đậm vị thuốc chua xót, Đồng Quốc Duy phu nhân vừa từ phủ đến liền bị doạ hoảng.
Hoàng Quý Phi mặt vàng như nến, hai mắt nhắm nghiền nằm ở trên giường, nhìn hô hấp mỏng manh, chỉ có cái bụng cao cao phồng lên khiến chăn gấm phồng lên một độ cong không bình thường.
Chân ma ma dẫn Đồng phu nhân vào trước giường, nhẹ giọng kêu: “Nương nương, phu nhân đã tới, phu nhân tới gặp ngài!”
Hoàng Quý Phi chậm rãi mở mắt ra, hơi hơi quay đầu, có vẻ có chút mê mang: “Nương......”
Đồng phu nhân nào biết nữ nhi thành ra bộ dáng như vậy?
Nàng vừa sợ vừa giận lại vừa đau lòng không hiểu có chuyện gì, nước mắt liền chảy ra, gắt gao nắm lấy tay Hoàng Quý Phi: “Như Anh, nương tới, nương tới rồi đây!”
Dứt lời, nàng lạnh giọng hỏi Chân ma ma: “Đây là có chuyện gì? Nương nương sao lại thành ra như vậy?! Hạ nhận Thừa Càn Cung đâu?!”
Chân ma ma đang muốn mở miệng, Hoàng Quý Phi lắc lắc đầu.
Thấy nương, hốc mắt nàng liền đỏ, cố hết sức ngồi dậy dựa vào gối mềm: “Nương, không trách các nàng. Là ta hạ lệnh đóng chặt cửa sổ, không muốn các nàng đến hầu hạ......”
Đồng phu nhân cả kinh: “Ngươi sao lại hồ đồ!”
Chân ma ma rơi lệ nói: “Phu nhân có điều không biết, từ lúc Hoàng Thượng ra chỉ dụ, nương nương liền mất khí lực, cả ngày uể oải, ăn cái gì phun cái đó. Còn có......”
Nói đến chỗ này, Chân ma ma khóc không thành tiếng: “Ngày ấy Trần Ngự y tiến đến bắt mạch, thế nhưng nói, thế nhưng nói tiểu a ca trong bụng nương nương dường như suy yếu, nếu sinh ra cũng sẽ rất yếu ớt......”
Sinh ra cũng sẽ rất yếu, chính là khó có thể nuôi sống được!
Đồng phu nhân chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, “Tại sao lại vậy?”
“Trần Ngự y chuyên bắt mạch cho Thái Hoàng Thái Hậu cùng Hoàng Thượng, hắn nói sẽ không có sai.” Nhìn thấy Đồng phu nhân, trong mắt Hoàng Quý Phi như thấy được ánh sáng lập loè, lúc này bình tĩnh nói: “Lưu thái y cũng nói qua, uống quá nhiều thuốc mạnh sẽ hại đến thân thể.”
“Vậy mà ngươi còn kiên trì uống thứ thuốc độc hại kia hả?!” Đồng phu nhân run rẩy, chỉ vào Hoàng Quý Phi, lại nói câu, “Ngươi thật hồ đồ......”
Hoàng Quý Phi rốt cuộc nhịn không được, rơi lệ đầy mặt: “Nương! Nữ nhi không có biện pháp! Từ lúc bắt đầu, cái thai này giữ rất gian nan, ta có thể làm sao bây giờ? Cho dù tổn hại thân thể, ta cũng muốn sinh hắn!”
Lưu thái y vô cùng chắc chắn nói cái thai của nàng chính là nam hài, Hoàng Quý Phi rất cao hứng, an tâm dưỡng thai, đồng thời cũng sinh ra vô hạn khát khao đối với tương lai của mình.
Nàng muốn sinh một a ca khỏe mạnh, muốn vẻ vang mà ngồi trên ghế Hoàng Hậu, vậy nên nàng đã lên kế hoạch rất lâu, đáng tiếc lại tính sai.
Thuốc dược tính mạnh làm hại là hại cho thân thể của nàng, sao lại ảnh hưởng đến hài tử được?
Thai dường như suy yếu, vốn đã yếu ớt, sinh ra cực dễ chết yểu......
Trần Ngự y đi rồi, Hoàng Quý Phi như ngọn đèn tắt, cảm thấy không còn đường nào để đi. Hoàng Thượng trách cứ ngoan tuyệt như vậy, Dận Chân lại đưa cho Thái Hoàng Thái Hậu chăm sóc thay, trên triều lẫn hậu cung đều biết được việc này, ai cũng muốn nhìn nàng bị chê cười.
Nếu tiểu a ca là chết yểu, cho dù vặn ngã được Đức phi, Nghi phi, Quý Phi, thì có thể như thế nào?
Không có công lao sinh con, muốn làm Hoàng Hậu, chắc chắn rất là gian nan.
Huống hồ biểu ca ghét nàng, sẽ không phong nàng làm Hoàng Hậu!
Những lời này, nàng đều khóc lóc kể lể với Đồng phu nhân, như là muốn đem nội tâm bi thương, ủy khuất cùng hoảng loạn tất cả đều nói ra hết.
Đồng phu nhân không rên một tiếng mà chảy nước mắt, bỗng nhiên nặng nề mà tát nàng một cái thật đau.
Chân ma ma chấn động, quỳ xuống; gò má Hoàng Quý Phi đau nhức, bụm mặt lẩm bẩm nói: “Nương?”
“Nữ nhi của Đồng gia ta, không được sống uất ức như vậy!” Đồng phu nhân xoa xoa đôi mắt, mày liễu dựng lên, lạnh giọng trách: “Nếu a mã ngươi mà biết được, thì bị đánh vẫn còn nhẹ lắm!”
Không đợi Hoàng Quý Phi đáp lời, Đồng phu nhân cười lạnh nói: “Đường đường là Hoàng Quý Phi, là người đứng đầu hậu cung, thế nhưng co đầu rút cổ ở tẩm điện tự oán tự trách. Ngươi sợ cái gì? Hoảng cái gì? Hài tử không có còn có thể sinh! Ngươi phải biết rằng, ngươi vẫn là thân biểu muội của Hoàng Thượng!”
“Thân biểu muội?” Hoàng Quý Phi như là bị dẫm tới chỗ đau nhất, thê lương nở nụ cười, “Hoàng Thượng làm gì còn bận tâm cái thân phận này! Hắn cực kỳ chán ghét ta!”
Đồng phu nhân nhắm mắt, lại lần nữa giơ tay lên, nhìn thấy ánh mắt đầy châm chọc của Hoàng Quý Phi, cuối cùng thả xuống dưới.
“Như Anh, ngươi nói Hoàng Thượng chán ghét ngươi.” Đồng phu nhân chỉ vào hướng Càn Thanh Cung kia đầu, lạnh lùng nói: “Chính ngươi làm ra chuyện ngu xuẩn, còn oán người khác? Hoàng Thượng là hận rèn sắt không thành thép, nào hận ngươi hay ghét ngươi. Nếu là chán ghét, Hoàng Thượng cần gì phải để a mã ngươi ở lại dùng cơm, cần gì phải cho nương ân điển, đồng ý để ta tiến cung thăm ngươi?”
“Để a mã lại dùng cơm?” Hoàng Quý Phi lẩm bẩm lặp lại.
Đồng phu nhân than một tiếng, thái độ chuyển sang vui mừng, lúc này mới nói lên mục đích tiến cung: “A mã ngươi muốn ta nói cho ngươi, mau chóng tỉnh táo lấy lại quyền lực, tự suy xét lại, đừng cùng Đức phi so đo. Làm Hoàng Hậu, phải có bộ dáng Hoàng Hậu!”
Dứt lời, Đồng phu nhân sờ sờ gò má đã gầy rất nhiều của nữ nhi, đau lòng nói: “Tiểu a ca vốn sinh ra đã yếu ớt, cũng không có việc gì...... Có danh phận chính cung, danh phận Hoàng Hậu, ai cũng phải kêu ngươi một tiếng Hoàng Mẫu phi, hài tử cũng sẽ có.”
Hoàng Quý Phi bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng kinh người, nghẹn ngào hỏi: “Làm Hoàng Hậu?”
“A mã của người đã dần sổ con, thỉnh cầu Hoàng Thượng lập hậu.” Đồng phu nhân mỉm cười, nhẹ giọng nói, “Không có bị bác bỏ......”
Hoàng Quý Phi toàn toàn ngơ ngẩn.
Trong phút chốc, nàng như kẻ tuyệt vọng trong tối trông thấy ngọn đèn dầu, sắp chết đuối lại bắt được tấm gỗ, thân mình run rẩy, hung hăng nắm chặt chăn gấm có tẩm dược!