Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
-----
Minh Châu vừa nói xong, Đồng Quốc Duy chợt quay đầu, nhìn chằm chằm biểu tượng phượng hoàng tung bay dưới dưới ánh nắng chói chang, sắc mặt khủng hoảng.
Tước vị Hoàng Quý Phi chỉ xếp sau Hoàng Hậu, thường được coi là Phó Hậu, mọi thứ được chuẩn bị khi đi ra ngoài đều cùng loại với Hoàng Hậu, ngay cả cách trang trí, quy chế so ra không kém hơn là bao.
Chỉ là Hoàng Quý Phi rốt cuộc không phải là Hoàng Hậu, điểm khác nhau rõ nhất chính là biểu tượng phượng hoàng ở phía trên—— Hoàng Hậu là phượng hoàng bảy sắc, còn Hoàng Quý Phi là phượng hoàng vàng kim.
Say khi đương kim hoàng thượng đăng cơ không lâu thì phân chia chế độ hậu phi lại một lần nữa, tất cả quy chế đều được viết vào 《 Hội điển *》, mọi người từ trên xuống dưới đều phải tuân theo.
*Hội điển: Sách ghi chép những pháp luật, lễ nghi của triều đình phong kiến.
Vậy mà hôm nay trưởng nữ của hắn dù là người nắm giữ cung quyền trong tay, nhưng chỉ là Hoàng Quý Phi nương nương, thế nhưng dám dùng phượng hoàng bảy sắc!
Nói nhẹ thì chỉ là do nô tài phía dưới thất trách; Nói nặng thì chuyện này chính là đại nghịch bất đạo, là Hoàng Quý Phi mơ ước hậu vị, là đi quá giới hạn, phá luật lệ vua ban!
Mức độ nghiêm trọng của việc này cũng như chỉ mới làm thái tử mà lại dám mặc long bào cho vua.
Hoàng Quý Phi sao lại phạm phải việc nghiêm trọng như thế?!
Đồng Quốc Duy khiếp sợ ú ớ không nói nên lời, tâm tình cũng rơi xuống đáy cốc.
Hôm nay chính là bánh chưng yến của tết Đoan Ngọ, quân thần, hậu phi, tất cả mọi người đều tụ tập đầy đủ nghe nhạc ngắm thuyền. Trường hợp náo nhiệt như vậy, ai cũng có thể thấy được biểu tượng phượng hoàng, muốn che giấu cũng che không được.
Tay chân Đồng Quốc Duy lạnh lẽo, nhìn bốn phía một vòng, quả nhiên, âm thanh bàn tán xì xào ngày một lớn.
Minh Châu biểu tình lo lắng, kéo kéo ống tay áo Đồng Quốc Duy, thấp giọng nói: “Hoàng Quý Phi bị người ta tính kế rồi! Mau kêu người đi nhắc nhở đi.”
“Sao ta lại không biết chuyện đó?” Đồng Quốc Duy lắc đầu, như già đi mười tuổi, “Chậm, chậm cả rồi. Bọn họ đã nhìn thấy hết.”
Trong thanh âm ngăn không được sự nản lòng thoái chí.
“Điều này cũng đúng.” Minh Châu lẩm bẩm nói, nhanh chóng động não, “Còn có cách! Hoàng Thượng chưa đến, để Hoàng Quý Phi hạ lệnh cho kiệu đi xa là được, đi càng xa càng tốt......”
Lời còn chưa nói xong, bỗng nhiên trong không gian yên tĩnh vang lên tiếng nhạc, xa xa mà truyền đến một tiếng hô vang:
“Hoàng Thượng giá lâm ——”
Minh Châu nghẹn họng, sắc mắt Đồng Quốc Duy lập tức tái mét, xong rồi.
——
Đoàn của Hoàng Thượng đi được giữa chừng, Lương Cửu công công nghe nô tài bẩm báo xong, trong lòng phịch một cái.
Thấy Vạn Tuế Gia lia mắt tới, hắn chỉ có nước nhẹ giọng nói: “Hoàng Quý Phi...... dùng biểu tượng......”
Biểu tượng? Phượng hoàng bảy sắc?
Nhớ tới lời đồn đãi trong cung vài ngày trước, Khang Hi mỉm cười, nhưng ánh mắt lại rét lạnh không độ ấm.
Theo âm thanh “Hoàng Thượng giá lâm” vang vọng, mọi người liền hô lớn vạn tuế, cùng lúc đó Hoàng Quý Phi được Chân ma ma dìu tay từ ngoài điện đi vào, liếc qua chúng phi, sau đó mặt đầy tươi cười bước tiếp.
Quý Phi cảm thấy không khỏe nên cùng Vân Tú cáo bệnh giả ốm, ở Vĩnh Thọ Cung tĩnh dưỡng.
Đức phi trưng ra ý cười dịu dàng, độ cong nơi khóe miệng không hề tiêu đi, Vinh phi che lại kinh ngạc dưới đáy lòng, Huệ phi thì lẩm bẩm nói thầm thần sắc Hoàng Quý Phi sao lại có thể tỏa sáng như vậy?
Thật là kỳ.
Chẳng lẽ, Hoàng Thượng muốn lập hậu thật?
“Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng!” Bụng Hoàng Quý Phi tròn vo, rất gian nan mà hành lễ, nhìn về Khang Hi với ánh mắt tràn đầy nhu tình, “Thần thiếp tuy mang thai tháng cũng lớn rồi, nhưng ngài không cần bận tâm, để thần thiếp ngồi tùy ý là được.”
Khang Hi gật đầu, nhẹ nhàng xoay nhẫn ngọc ban chỉ trên tay nhìn chằm chằm Hoàng Quý Phi hồi lâu, nhìn đến mức nàng cảm thấy bất an.
Hoàng Quý Phi suy nghĩ mãi rồi hổ thẹn cười: “Trước đây, thần thiếp đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, lúc tĩnh dượng đã đem mọi thứ suy nghĩ thật cẩn thận. Bất luận là Nghi phi hay Đức phi, đều là tỷ muội một nhà, các nàng tận tâm phụng dưỡng Hoàng Thượng, thần thiếp nên vui mừng mới đúng......”
Lời nói cử chỉ đều toát ra hương vị hiền lương thục đức.
Khang Hi thu lại tươi cười, sau một lúc liền nhàn nhạt ừ một tiếng.
Đã có lời đồn đãi lập hậu rồi, lại còn có biểu tượng phượng hoàng bảy sắc. Một đất nước không thể không có quy củ, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, Đại Thanh chắc chắn sẽ rối loạn.
Bất luận là Đồng Giai thị cố ý hay là bị người khác tính kế, nhưng trước mắt bao người, hắn phải cho triều thần một cái công đạo.
Nếu là bị người tính kế, Hoàng Quý Phi còn có mặt mũi nào mà quản lý lục cung?
Nếu là cố ý......
Đáy mắt Khang Hi hiện lên lệ khí, nàng ta cùng Đồng gia, là muốn buộc trẫm phải lập hậu?
Lần trước là tết Vạn Thọ, lúc này là tết Đoan Ngọ, tốt, rất tốt.
Liếc nhìn cái bụng cao chót vót của Hoàng Quý Phi, Hoàng Đế cố gắng kiềm chế lòng đầy lửa giận cùng châm chọc, chậm rãi ổn định.
......
Rõ ràng là yến hội chúc mừng, nhưng tâm tình Hoàng Đế lại không tốt.
Đại thần đang ngồi ở dưới người nào không phải là lão nhân tinh? Mọi người thầm suy đoán, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, im như ve sầu mùa đông.
Lương Cửu công công vẻ mặt đau khổ, không biết có nên nói “Khai yến” hay không, bỗng nhiên Tả Đô Ngự Sử Vương Dong của Đô Sát Viện* đứng lên, đánh vỡ yên tĩnh.
*Đô Sát Viện: là cơ quan tối cao trong các triều đại Trung Quốc và Việt Nam xưa, với trọng trách thay mặt vua giám sát, buộc tội và kiến nghị mọi hoạt động của quan lại các cấp, lẫn trọng trách giám sát việc thi hành luật pháp và thực hiện nghiêm chỉnh các quy tắc triều đình ban hành từ trung ương đến địa phương. Đô Sát Viện là cơ quan độc lập tại trung ương, trực thuộc dưới sự điều hành của vua, không phụ thuộc vào bất kỳ cơ quan nào trong hoạt động giám sát của mình.
“Hoàng Thượng, đáng ra đây là ngày vui, thần vốn không nên nhiều lời. Nhưng ngày xưa nếu có điều luật hậu phi, thì ngày nay có Đại Thanh 《 hội điển 》, Hoàng Quý Phi Đồng Giai thị, dám sử dụng biểu tượng phượng hoàng bảy sắc, mơ ước hậu vị, trái với đạo đức lẽ thường, quả thật là đại bất kính!” Thanh âm Vương Dong ngay thẳng chính trực vang vọng đại điện, “Thần muốn buộc tội. Vì để làm gương, thỉnh Hoàng Thượng nghiêm trị......”
Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.
Đôi tay Đồng Quốc Duy run lên, chốc lát sắc mặt xanh mét, ánh mắt như thanh kiếm vọt tới Tả Đô Ngự Sử.
Đô Sát Viện hành động độc lập, không liên can gì với lục bộ, cao quý giống như Hàn Lâm Viện.
Chức trách của bọn họ chính là giám sát và buộc tội, nổi tiếng cứng đầu không sợ cường quyền, Tả Đô Ngự Sử Vương Dong càng là người xuất sắc trong đó, được Khang Hi tín nhiệm rất cao.
Vương Dong là người chất phác, ai cũng không đả động được, tính tình ngoan cố, tới Hoàng Thượng cũng dám buộc tội, còn sợ Hoàng Quý Phi trong thâm cung hay sao? Dù Hoàng Quý Phi có là người Đồng gia, hay là thân biểu muội của Hoàng Thượng, thì Vương Dong cũng mặc.
Thế nhưng đang là bánh chưng yến của tết Đoan Ngọ mà hắn cũng dám đứng lên cáo tội!
Vương Dong vừa nói xong, mọi ngời trong yến hội liền ồ lên một mảnh, Hoàng Quý Phi run run ngón tay, sắc mặt nguyên bản hồng nhuận trở nên trắng bệch.
Đức phi dùng khăn che che miệng, tươi cười càng thêm dịu dàng; bên phía triều thần, lão thần Tác Ngạch Đồ vuốt bộ râu dài, trong mắt xẹt qua tia vừa lòng.
Không biết qua bao lâu, Khang Hi nheo lại mắt phượng, chậm rãi nói: “Ngươi buộc tội...... Có lý, cũng không có lý.”
Vương Dong ngẩn người, tiện đà chắp tay: “Thần, chăm chú lắng nghe.”
“Trẫm chưa từng có ý muốn lập hậu, nếu như thế, Hoàng Quý Phi sao lại ' mơ ước hậu vị ' được?” Khang Hi cười, nhìn nhìn Vương Dong, “Bất quá việc sử dụng sai biểu tượng phượng hoàng, thì đúng không thể chối cãi......”
Chưa từng có ý muốn lập hậu?
Chưa từng có ý muốn lập hậu!
Hoàng Quý Phi đầu óc trống rỗng, bên tai ầm ầm vang lên, đến nỗi câu nói kế tiếp một chút cũng không nghe thấy.
Một hơi tàn nàng cố gắng chống đỡ đến giờ, tan!
——
Tại Dực Khôn Cung.
Vân Tú bụng ngày càng lớn, hành động trở nên cồng kềnh rất nhiều. Đổng ma ma cùng Văn Uyên Thụy Châu các nàng chăm sóc một khắc cũng không rời, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nói cả cung như lâm đại địch, trông gà hoá cuốc cũng không quá.
Hôm nay, nàng mặc một thân xiêm y tơ lụa trắng, tùy ý vấn tóc đen, nghiêng nghiêng dựa trên giường lật xem vải dệt, bộ dáng rất thong dong.
Bên Nội Vụ Phủ được Khang Hi phân phó, thấy hôm nay Vân Tú được nhàn rỗi nên tung ta tung tăng đưa tới cho nàng chọn lựa.
Dẫn đầu là Tiểu Lý Tử, đồ đệ thân truyền của Lương Cửu công công, là chân sai vặt của Càn Thanh Cung, rất là ân cần hồ hởi.
Hắn cười tủm tỉm nói: “Mấy gấm vóc này đều là nguyên liệu thượng hạng do phía Nam tiến cống, mỏng nhẹ mát lạnh, thích hợp mặc vào ngày hè, tất cả là để cho nương nương cùng tiểu a ca ạ.”
Vân Tú chọn gấm vóc, nghe vậy cười: “Nói hay lắm! Cái này, cái này nữa...... Đều đem vào nhà kho đi.”
Trước tết Đoan Ngọ, Vân Tú đã sớm cho người bố trí phòng sinh, bà mụ đỡ đẻ cũng an bài đầy đủ.
Trong mộng nàng hoài thai mười tháng, vào lúc đầu thu thuận lợi sinh Dận Đường, chỉ là lúc ở cữ, nắng gắt cuối hạ chưa đi, thời tiết oi bức nên bị một phen khổ sở.
Vì để mình thoải mái, nàng cố ý thu xếp một gian phòng đón gió, mát mẻ hơn hẳn những địa phương khác.
Chưa nói tới hoàn cảnh sinh sản đã cải thiện hơn, ấy vậy mà còn được Hoàng Thượng đưa vải vóc mát lạnh đến.
Tiễn Tiểu Lý Tử đi, Vân Tú xoa xoa bụng, mặt mày mỉm cười đang muốn khen Khang Hi, nhưng vào lúc này Thụy Châu xốc mành tiến vào, trên mặt hiện lên sự vội vàng hiếm thấy: “Nương nương, Hoàng Quý Phi sinh rồi!”
Sinh? Lúc này mới tám tháng mà?
Không giống với cảnh trong mơ a.
Vân Tú sửng sốt, nhẹ giọng nói: “Hôm nay là tết Đoan Ngọ......”
Sinh vào đầu tháng 5, đối với Hoàng Quý Phi mà nói, không phải là ngày lành.
Thụy Châu nhớ tới tin vừa tìm hiểu được, trong lòng vẫn còn đang chấn động gật gật đầu: “Là tết Đoan Ngọ.”
Ngay sau đó đi đến bên tai Vân Tú nhỏ giọng nói vài câu: “Tại bánh chưng yến, có người buộc tội Hoàng Quý Phi dùng biểu tượng phượng hoàng bảy sắc, mơ ước hậu vị...... Hoàng Thượng nói cũng không ý có lập hậu, Hoàng Quý Phi liền chảy máu, khó sinh!”
Vân Tú ức chế kinh ngạc trong lòng, một lát sau nhẹ nhàng than một tiếng: “Bị tính kế rồi.”
Là Đức phi hay là những người khác?
“Bổn cung thân mình đang có mang, không nên đi, ngươi đem cây trăm năm trong nhà kho đưa qua đó đi.” Trầm ngâm một hồi, nàng phân phó mọi người:
“Thời buổi rối loạn, phải chấn chỉnh người của chúng ta. Văn Uyên, ngươi đến thiên điện một chuyến, nói Vân Thư chú ý chút......”
Các cung nhân đồng thanh hô vâng, ai nấy đều bận rộn làm việc được giao.
......
Thừa Càn Cung mang từng chậu máu loãng ra, tiếng kêu thảm thiết của Hoàng Quý Phi ngày một mỏng manh.
Thái Hoàng Thái Hậu lo lắng mà chuyển Phật châu, Thái Hậu hướng trong triều nhìn lại, Khang Hi mặt trầm như nước, khoanh tay phía sau người, đi dạo qua lại.
Hoàng Quý Phi té xỉu, ở dưới còn có máu, bánh chưng yến làm gì còn hứng mà làm? Mọi thứ lập tức liền rối loạn.
Đây là cái tết Đoan Ngọ hỗn loạn nhất từ lúc Khang Hi đăng cơ tới nay...... Hắn cũng không biết nói tâm tình của mình hiện tại là như thế nào.
Hoàng Đế bỗng nhiên dừng bước, thở dài, gọi Lương Cửu công công tới thấp giọng nói: “Đem thánh chỉ giáng xuống Quý Phi hủy đi. Đừng đưa lên.”
Lương Cửu công công nhỏ giọng đáp vâng, chần chờ một giây vẫn là nói: “Vạn Tuế Gia, còn bên chỗ triều thần......”
Hoàng Quý Phi dùng biểu tượng Hoàng Hậu, còn ra máu khó sinh, hắn biết là Hoàng Thượng không muốn so đo. Mỗi Đô Sát Viện không nói, ngay cả Bát Kỳ tông thất, còn có nhóm học giả, ai sẽ chịu bỏ qua?
Còn có người Hán! Người Hán chú trọng nhất là lễ pháp.
“Đây là chuyện nhà của trẫm.” Khang Hi xoa xoa mi tâm trầm mặt, “Cứ để bọn họ nháo đi, nháo rồi cũng xong thôi.”
Lương Cửu Công khom người nhận lời, không nói nữa.
Từ lúc mặt trời lên cao đến tận gần tối, một khắc cuối cùng gần giờ Tý, rốt cuộc Hoàng Quý Phi cũng gian nan sinh hạ một tiểu cách cách.
Tiểu cách cách cả người xanh tím, nhìn như con mèo con, tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt, chưa đến nửa canh giờ liền tắt thở.
Nghe tin dữ, Thái Hoàng Thái Hậu ngồi cứng người cả ngày liền nhắm mắt, Thái Hậu niệm nhẹ a di đà phật.
Khang Hi đỡ lưng ghế, nói giọng khàn khàn: “Ban tên tự An Nhạc, làm lễ hạ tán như Cố Luân cách cách......”
Mọi người đều cả kinh, này coi như đã lại ân điển cực lớn!
Hoàng Quý Phi vẫn hôn mê như cũ, chỉ có mỗi Chân ma ma còn tỉnh táo nước mắt nước mũi giàn giụa mà quỳ xuống, dập đầu tạ lễ: “Tạ Hoàng Thượng!”
——
Hoàng Quý Phi bị khó sinh đã sinh hạ cách cách, cách cách không đến nửa canh giờ liền chết non, tin tức vừa ra, trừ Đồng gia cực kỳ bi thương, còn có Minh Châu vô cùng tiếc hận, các trọng thần còn lại bao gồm cả phi tần trong cung, không ai cảm thấy thương cảm.
Tác Ngạch Đồ thở dài nhẹ nhõm một hơi, vui mừng rất nhiều, cũng không quan tâm đến sự việc của tiểu cách cách.
Làm lễ an táng như Cố Luân cách cách, còn ban tên tự An Nhạc, các a ca cách cách chết non trước giờ nào được cái đãi ngộ này?
Các triều thần đều im lặng, vô cùng hiếm hoi không có phản đối, giống như có ăn ý, để cho Vạn Tuế Gia tùy hứng một hồi.
Đồng gia dù sao cũng là tộc bên mẹ của Hoàng Thượng, Hoàng Quý Phi dù sao cũng là thân biểu muội của Hoàng Thượng. Lúc này xuất đầu, nói lễ tang không hợp quy củ, không phải tìm chết à?
Ngay cả Tả Đô Ngự Sử Vương Dong cũng không có lời nào để nói.
Trên triều gió êm sóng lặng, hậu cung lại nhấc lên từng trận sóng, các nương nương có hài tử qua đời trong lòng đều cảm thấy hụt hẫng.
Hoàng Quý Phi không sinh a ca là chuyện tốt, nhưng một cái cách cách thôi, dựa vào cái gì mà được đãi ngộ như vậy?
Bốn phi là Huệ phi, Vinh phi, Đức phi, tất cả đều từng có hài tử chết khi còn nhỏ.
Huệ phi còn tốt, bi thương đã sớm phai nhạt; Vinh phi lại liên tiếp chết mất bốn a ca, trong đó còn có hài tử đầu tiên được có tên Mông Cổ là Thừa Thụy!
Mỗi khi nghĩ đến lại đau triệt nội tâm.
Vinh phi luôn luôn khiêm tốn, suốt ngày niệm Phật, không dễ sinh ra tranh chấp với người khác, thế nhưng vẫn chua xót đến quăng ngã vài bình trà, đem Hoàng Quý Phi đang nằm trên giường không dậy nổi hận đến ứa máu.
“Thừa Thụy của bổn cung, Tái Âm Sát Hồn của bổn cung...... Đến cái lễ cũng không có, còn nàng thì sao? Bất quá chỉ là cái nha đầu, dựa vào cái gì lại được làm lễ?!”
Tâm tình Đức phi giống Vinh phi như đúc.
Nhớ tới tiểu cách cách chết yểu, ngực Đức phi phập phồng một phen, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Đồng Giai thị điên rồi à?” Nàng rũ mắt xuống nhàn nhạt hỏi.
Ngô ma ma thấp giọng nói: “Nghe nói vẫn la hét không ngày, suốt ngày khóc kêu ' tiểu a ca '...... Vạn Tuế Gia nghiêm lệnh cho Hoàng Quý Phi tĩnh dưỡng, rồi sau đó thu cung quyền, phái ngự y thời thời khắc khắc để ý.”
—— nàng ta bây giờ, không khác gì lão hổ bị rút răng.
Trong lòng Đức phi vui sướng cực kỳ, nhẹ nhàng lộ ra ý cười, ngay sau đó nhớ tới một người khác: “Dận Chân đâu? Ở Từ Ninh Cung như thế nào?”
Ngô ma ma dừng một chút: “Tứ a ca cùng Ngũ a ca chơi rất vui, hơn nữa còn có Thái Tử gia, ba người hay đến Dực Khôn Cung.”
Đức phi ngẩn ra, chầm chậm thu lại ý cười, cuối cùng chỉ còn lại vẻ ngưng trọng.
Thái tử vì sao lại đến đó?
Còn không phải bởi vì Hoàng Thượng sủng ái Quách Lạc La thị sao!
Ngày ngày tới cửa không nói, ngay cả khi bận chính sự không qua được, cũng không quên ban thưởng cho, lúc thì vải dệt, khi thì trang sức.
...... Tư khố của Hoàng Thượng, sợ bị dọn trống lốc hết rồi đi.
“Nghi phi sắp sinh nhỉ?” Nàng nhàn nhạt nói, “Nhớ liên tục chú ý bên đó, đừng lỡ một chút tin tức nào.”
——
Hoàng Thượng không còn đến làm phiền, Vân Tú ở Dực Khôn Cung an tâm dưỡng thai, cả ngày ru rú trong nhà, cũng không quan tâm những việc khác, ngày dài bắt đầu trôi qua.
Nháy mắt đã tới hôm nay, 27 tháng tám.
Lúc sáng dậy sớm, Vân Tú liền có cảm giác, nhẹ nhàng để tay dán ở trên bụng, nhận thấy được thai đang động, trên mặt liền lộ ra tươi cười.
Dùng xong đồ ăn sáng phong phú, dưới bụng liền truyền đến từng cơn đau châm chích, dần dần cơn đau tăng lên, đột nhiên truyền khắp toàn thân.
“Đi phòng sinh, ta muốn sinh......” Nàng gằn giọng hô lên.
Dực Khôn Cung thoáng chốc lâm vào rối ren.
Đổng ma ma không tránh khỏi khẩn trương, nhưng vẫn duy trì bình tĩnh, phân phó đâu vào đấy: “Trương Hữu Đức, mau đến Từ Ninh Cung bẩm báo Lão Tổ Tông cùng Thái Hậu...... Ngươi đi Càn Thanh Cung bẩm báo Vạn Tuế Gia...... Bà mụ đâu? Mau cẩn thận kiểm tra người, đừng mang theo thứ gì không sạch sẽ vào phòng......”
Văn Uyên nâng Vân Tú, không nhịn được nói: “Nương nương, chú ý dưới chân......”
Vừa lúc này, một tiểu thái giám vội vã chạy vào, thấy Thụy Châu giống như thấy cứu tinh, vội nói nhỏ vài câu vào lỗ tai nàng.
Mặt Thụy Châu bỗng nhiên trắng toát, há miệng thở dốc, sao lại vậy?
Nàng cắn răng một cái, quyết tâm gạt chủ tử, Đổng ma ma lại chú ý tới động tĩnh bên này, lạnh giọng hỏi: “Có chuyện gì?”
Vân Tú có dự cảm bất hảo, quay đầu thẳng tắp nhìn lại, liền nghe Thụy Châu nói nhỏ: “Người bên Ninh Thọ Cung tới báo, Tứ a ca cùng Ngũ a ca xảy ra tranh chấp...... Ngũ a ca rơi xuống nước......”
Tâm Vân Tú bỗng nhiên bị đè xuống, trong óc liền choáng váng, ngay sau đó ướt đẫm dưới thân.
Vỡ nước ối rồi!
Cơn đau truyền đến khiến nàng không kịp trở tay, Vân Tú nằm trên giường, gắt gao bắt lấy tay Văn Uyên tay: “Mau tìm thái y...... Dận Kỳ không thể có chuyện được......”
Đôi mắt Văn Uyên rưng rưng nước mắt, nặng nề gật đầu.
——
Dận Đường chỉ cảm thấy cả đầu nặng nề đau nhức như búa bổ, cả người giống như ngâm mình ở suối nước nóng, vừa nóng hầm hập, vừa ấm áp.
Sao thế này? Ta còn chưa có chết?
Lão Tứ tên đó, đúng thật là nhẫn tâm, để hắn chết dần chết mòn trong ngục không phái một thái y nào đến.
Hắn đường đường là Cửu gia, kết thúc lại uất ức như vậy...... Không biết Ngũ ca sẽ thương tâm như thế nào đây, nương chắc chắn cũng sẽ rất khổ sở.
Đang bi thương, bỗng nhiên một lực mạnh mẽ đánh úp lại, hắn không kịp phản ứng, liền thoát ly khỏi “Suối nước nóng“.
Chốc lát cả người chợt lạnh, đợi hô hấp thông thuận, Dận Đường nhịn không được oa oa khóc lớn!
Vừa khóc đã nhận ra có gì đó kỳ kỳ.
Thân thể này, có khác nào đứa trẻ mới sinh đâu?
Hắn...... sống lại hả?
Ngay sau đó, bên tai mơ hồ nghe một trận âm thanh chúc mừng ầm ĩ: “Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương, là một tiểu a ca khỏe mạnh!”
Sau một lúc lâu, tiếng nói dễ nghe chứa đầy sự hỗn loạn mệt mỏi quen thuộc vang lên: “...... Không phải tiểu a ca khỏe mạnh, là tiểu a ca phiền phức.”
Dận Đường hoàn hoàn ngây ngốc.
Là nương?!
Từng cảm xúc mừng như điên, kích động, ủy khuất, bi thống vân vân, toàn bộ mà nảy lên trong lòng, Dận Đường múa may tay nhỏ, gào khóc lớn: “Ô oa —— ô oa oa oa ——”
-----
Đôi lời editor:
Một người trọng sinh nữa a =)))