Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
-----
Tháng 10 năm Khang Hi thứ 22, sau khi hai đạo thánh chỉ được ban xuống, cục diện trong hậu cung liền thay đổi.
Tứ phi biến thành tam phi, Lục a ca trở thành Vinh Quận Vương, ngày thứ hai, Hoàng Quý Phi, người đã nằm rất lâu trên giường liền xuất hiện ở Từ Ninh Cung, kéo lê cơ thể còn đang bệnh mà kính cẩn thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu cùng Thái Hậu.
Còn chưa hết. Thái Hoàng Thái Hậu tuổi đã cao, nhiều năm trôi qua lại không nhúng tay vào việc gì hạ ý chỉ, mệnh cho Nữu Cỗ Lộc Quý Phi chưởng quản tất cả sự vụ trong hậu cung, tam phi còn lại là Huệ, Nghi, Vinh phi sẽ ở bên hỗ trợ, chuyện này mới chân chân chính chính nhấc lên cơn sóng lớn!
......
Đồng phu nhân tức giận đến mức mặt mày đầy tàn nhẫn, nhịn không được mà xoa cái trán, đi qua đi lại mấy vòng trong phòng ngủ: “Hoàng Quý Phi vẫn còn ở đây. Vậy mà bà ta lại lướt thẳng qua Như Anh, để cho đám Huệ phi các nàng nhúng tay vào cung quyền! Thái Hoàng Thái Hậu là có ý gì chứ?”
Đồng Quốc Duy thấy nàng là hoảng đến hồ đồ rồi, hắn nặng nề buông chung trà, thở dài một hơi: “Hoàng Quý Phi đã có thể bình thường trở lại, đó đã là chuyện tốt nhất rồi, phu nhân còn hy vọng cái gì nữa?”
Hoàng Quý Phi bị tính kế khiến cho mất hết uy tín lẫn mặt mũi, thân thể cũng hỏng cả rồi, nếu vẫn để cho quản lý cung quyền, tất nhiên mọi người sẽ không phục. Đồng Quốc Duy nhớ lại chuyện đó, sắc mặt liền xanh mét, chỉ có thể ở trong lòng tự an ủi chính mình, hiện vẫn còn một tầng quan hệ họ hàng này, Hoàng Thượng vẫn sẽ chiếu cố Đồng gia.
“Ta hy vọng cái gì sao?” Bước chân Đồng phu nhân dừng lại, xoay đầu lại nói, “Ngươi nhìn thử xem, ý chỉ vừa ra, Minh Châu có còn ý tứ muốn liên thủ với chúng ta nữa không? Có đường muội quản lý cung quyền rồi, Minh Châu càng như cá gặp nước!”
Đồng Quốc Duy cười cười, tiện đà lắc đầu nói: “Quản lý cung quyền chỗ nào? Có Quý Phi đè trên đầu, nàng bất quá chỉ cùng hỗ trợ mà thôi.”
“Ngươi chỉ nghĩ được tới đó thôi à,“ Đồng phu nhân cười lạnh, “Còn không nghĩ tới Quý Phi sắp sinh sao......”
Đúng vậy, Quý Phi sắp sinh rồi, sao mà còn tinh lực quản lý hậu cung nữa?
Huệ phi đứng đầu trong tam phi, dưới gối lại có Đại a ca, bàn về phân vị, bàn về lý lịch, nàng ta không làm chủ thì còn ai nữa.
Đồng Quốc Duy im lặng một lát, sau đó thở dài thật sâu, “Sai một li là đi một dặm. Ta chỗ nào cũng không nghĩ tới là Hoàng Thượng không hề có ý lập hậu a......”
Hắn đi nhầm nước cờ, Đồng gia cũng đi nhầm nước cờ. Hoàng Quý Phi đại thương nguyên khí, sợ là không có cơ hội để ngóc đầu lên lại.
Nghe nói tới vụ lập hậu, trái tim Đồng phu nhân lại đau, nàng nhớ tới nữ nhi đáng thương, hốc mắt đột nhiên đỏ lên: “Không có cung quyền, không có sủng ái, mấy ngày này, nương nương chắc là khổ sở lắm! May mà Ô tần gặp báo ứng, Ô Nhã gia cũng gặp báo ứng, cuối cùng Như Anh cũng trút được lửa giận.”
Nhắc tới chuyện “Báo ứng”, Đồng phu nhân dừng một chút, nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn Tác Ngạch Đồ nữa! Hắn nhân cơ hội này mà rửa sạch Nội Vụ Phủ, mấy cái đinh của Hoàng Quý Phi và lão gia cắm vào cũng bị nhổ gần hết rồi......”
Đồng Quốc Duy chậm rãi gật đầu, nhắm mắt không nói, sắc mặt có vẻ hết sức ngưng trọng.
Không biết qua bao lâu, hắn bỗng nhiên mở miệng: “Hôm qua nương nương cho truyền tin tới, bảo chúng ta bố trí phía Lưu thị và Lục a ca một chút, chuyện xấu của Tác Ngạch Đồ liền có thể bày ra trước mặt hoàng thượng.”
“Nương nương hận Tác Ngạch Đồ cực kỳ, lão gia theo ý nàng......” Đồng phu nhân siết chặt khăn, ánh mắt hơi sáng, trên mặt nổi lên một chút vui mừng.
Chỉ là còn chưa có nói xong, liền bị Đồng Quốc Duy đánh gãy.
“Lúc đầu thì nên như vậy.” Đồng Quốc Duy gõ gõ mu bàn tay, trầm giọng nói, “Nhưng thời thế đổi thay rồi, tình hình bây giờ khác đi rất nhiều. Phải để nương nương kiên nhẫn chờ thôi, chắc chắn cũng có ngày Tác Ngạch Đồ hắn gặp báo ứng.”
Sự vui mừng trong mắt Đồng phu nhân rút đi, ngạc nhiên mà nhìn hắn: “Lão gia?!”
Nương nương bị đả kích như thế, Đồng gia bị đả kích như thế, vậy mà hắn còn nói chưa tới thời điểm hay sao?
Đồng Quốc Duy khép hờ mắt, xua xua tay: “Thế cục hôm nay khác xưa rồi, Nạp Lạt gia có Huệ phi giúp đỡ, Minh Châu coi như hổ thêm cánh. Còn Hách Xá Lí thị chỉ là một cái tần vị, dùng thế nào được mà dùng? Tác Ngạch Đồ may mà có thái tử, mới khó khăn lắm đánh ngang tay được với Minh Châu...... Ngày sau ai thua ai thắng còn chưa biết đâu.”
Nếu muốn Đồng gia cường thịnh không suy, thì không thể đứng nhìn Minh Châu phát triển được.
Hoàng Quý Phi hiện tại không còn khả năng thành Hoàng Hậu nữa rồi, điều hắn luôn kỳ vọng chính là gia tộc có thể cường thịnh ở mọi triều đại, đột nhiên bây giờ biến thành hoa trong gương, trăng trong nước, khó có thể với tới. Kế tiếp, gia tộc hắn chỉ còn một đường duy nhất có thể đi, đó là —— phò trợ cho tân đế.
Hắn không muốn phò tá thái tử, càng không muốn phò tá Đại a ca.
Thái tử có nhà ngoại, Đại a ca cũng có nhà ngoại, nhưng nhà ngoại của bọn họ lại không mang họ Đông giai thị!
Hoàng Quý Phi cũng điên rồi, không hiểu sao nàng lại có thể đưa ra biện pháp cầu Hoàng Thượng để Tứ a ca trở thành con thừa tự của Thừa Càn Cung, sau đó toàn tộc sẽ phò trợ Tứ a ca đăng cơ...... Đúng là lời nói vô căn cứ.
Vừa do tầng lớp thấm kém sinh ra, vừa là con của kẻ thù, nương nương sao cứ phải tận tâm mưu cầu vinh hoa phú quý cho hắn?!
Hắn cần gì phải đi nâng đỡ con ruột của Ô tần, đúng là hạ thấp giá trị con người!
Tứ a ca tuyệt đối không có khả năng ngồi trên vị trí đó, hắn sẽ không đồng ý, không để Đồng gia bị kéo xuống nước.
Đồng Quốc Duy nói xong, sắc mặt dần dần lạng lẽo, “Triều đình không thể không có Tác Ngạch Đồ, vì tương lai của gia tộc, chỉ có thể ủy khuất Như Anh. Nàng nữ nhi của Đồng Giai thị, trời sinh đã phải gánh vác trọng trách phục hưng. Nếu ngươi tiến cung thì nhớ khuyên nàng cho tốt, việc quan trọng nhất chính là điều dưỡng thân mình, phải cực kỳ thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng ở trước mặt hoàng đế mà nói mấy lời sửa gia phả cho Tứ a ca nữa, đã biết chưa?”
Vì tương lai gia tộc sao?
Vì tương lai gia tộc.
Nghe lão gia phân tích một phen, Đồng phu nhân thoáng chốc hiểu rõ tác dụng của Tác Ngạch Đồ, nàng há miệng thở dốc, trong lòng tràn đầy khó chịu nhưng vẫn cố nén xuống.
Nàng chần chờ một lát, nhẹ giọng mà đáp ứng.
Tại Trữ Tú Cung.
Bình tần Hách Xá Lí thị sờ sờ khăn gấm vừa mới thêu xong, mắt hạnh nặng nề nhìn phía trước, nhẹ giọng nói: “Thúc phụ không lo đi đối phó Nghi phi, ngược lại còn oán trách ta.”
Chu Thoa đang pha trà liền dừng lại, “Nương nương......”
“Hắn không phải coi trọng thể diện nhất sao? Quách Lạc La thị ' có ý tốt ' đề nghị phong tần, tựa như một bàn tay tát vào mặt gia tộc Hách Xá Lí!” Khăn đã bị vò lại thành một đoàn, không còn nhìn ra bộ dáng ban đầu, thanh âm của Bình tần tràn đầy hỗn loạn và khó hiểu, “Thúc công thì vẫn muốn mượn sức của Quách Lạc La gia, không có ý nào là muốn ra mặt vì bổn cung cả.”
Gần đây trong cung liên tiếp xảy ra chuyện lớn, ào ào mà tới khiến người ta không kịp hoàn hồn.
Đức phi bị giáng xuống Ô tần, Lục a ca làm con nuôi, kế tục tước vị quận vương; cung quyền giao cho Quý Phi chưởng quản, tam phi cùng nhau hỗ trợ, chuyện này không biết đã khiến bao nhiêu người tức điên, thúc phụ cũng là một trong số đó.
Có Minh Châu chống lưng, bây giờ Huệ phi coi như hết khổ, còn nàng vẫn tiếp tục ở cái tần vị này. Không có sủng ái, không có quyền lực, không giúp đỡ được cho gia tộc, ngay cả con át chủ bài cuối cùng—— là thế lực mà tỷ tỷ để lại trong Nội Vụ Phủ cũng bị Minh Châu nhổ hết.
Từ nay về sau, nàng ở trong cung coi như đơn độc một mình, gian nan mà bước.
Thúc phụ tức giận, nàng làm sao không tức giận?!
Thôi, không nghĩ mấy cái này nữa, hiện tại có việc quan trọng hơn......
Bình tần buông tay ra, thu liễm sắc lạnh trên mặt, trong mắt bốc lên ngọn lửa mỏng manh, sau đó, ngọn lửa trở nên lớn dần, có xu hướng lan ra khắp đồng cỏ.
Ô Nhã thị tự mình tìm đường chết, bị Hoàng Thượng đá xuống Ô tần, như vậy, tứ phi lại thiếu một người; nhưng tại phi vị lại có đến bảy vị tần chủ!
Số lượng bốn phi sáu tần đã được ghi tạc trong 《 hội điển 》. Từ trước đến nay Hoàng Thượng đều yêu thích truyền thống của nhà Hán, sẽ không để mặc cục diện tam phi bảy tần này quá lâu, tính toán một chút, khả năng sẽ có một người được sắc phong lên phi vị là rất lớn.
Tuyển tú đã kết thúc, hiện giờ bên trong đám trắc phi cũng không có nữ nhân nào có xuất thân cao quý. Trừ Ô tần ra, chắc chắn Hoàng Thượng sẽ chọn ra một trong sáu tần đem tấn phong làm phi......
Nghĩ đến đây, hô hấp của Bình tần chợt ngừng một giây, lặng lẽ nắm chặt lòng bàn tay lại.
Thúc phụ và nàng đều nghĩ giống nhau đúng không. Chỉ cần thuận lợi bước lên phi vị, liền có thể cùng nhau xử lý việc trong hậu cung, đến lúc đó, hết thảy khó khăn đều được giải quyết dễ dàng, Nghi phi sao còn có thể sai sử Thành tần khua môi múa mép với nàng nữa?
Bình tần hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế kích động, bình tĩnh mà suy tính.
Ba người Đoan tần, Kính tần, An tần đều là mấy lão nhân từ thời Khang Hi vừa kế vị. Đoan tần từng sinh cách cách, nhưng hài tử lại chết non, còn lại hai cái người ăn không ngồi rồi kia, cung điện mà các nàng ở so ra có khác gì lãnh cung đâu.
Hi tần thì cũng xuất thân từ Hách Xá Lí thị, xem như có họ hàng với nàng, nhưng chức quan của a mã nàng ta không cao, lại không thân thiết với gia chủ bên nhánh chính, quan hệ như người dưng nước lã.
Nhờ dung mạo khá quyến rũ, còn mang dòng họ Hách Xá Lí, nên Hi tần vừa vào cung liền được phong quý nhân, rất được sủng ái, có thể nói là phất lên như diều gặp gió.
Nhưng nàng ta chính xác là một người chân chân chính chính không có đầu óc, cậy sủng mà kiêu, đắc tội Hiếu Chiêu Hoàng Hậu, khiến Hoàng Thượng thất vọng, sau khi phong tần thì không được sủng ái nữa, từ từ trở nên nhạt nhòa.
Thành tần...... Thành tần được lên đến tần vị đã là phúc đức lắm rồi, phong phi cho nàng ta sao, tuyệt không có khả năng!
Nghĩ nghĩ một hồi, mấy nương nương trong tần vị nếu so về thân phận thì không ai có thể vượt qua nàng, thứ duy nhất nàng thiếu, bất quá là tư lịch* thôi.
*tư lịch: kiểu năm tháng vào cung, công lao này kia á mọi người
—— có thúc phụ ở đây, có Thái Tử gia ở đây, thì tư lịch có là cái gì?
Bình tần phục hồi lại tinh thần, lộ ra nhàn nhạt vui mừng, xoa xoa thái dương, sau đó nhấc chung trà lên nhấp một ngụm.
Nàng nhìn hơi nóng dâng lên, trên khuôn mặt thanh tú hàm chứa ý cười, nhẹ nhàng nói: “Bao y chính là Bao y, suy nghĩ thiển cận, ngu không ai bằng, bò lên địa vị cao cũng không thành phượng hoàng nổi! Nhìn xem, tự mình bị giáng chức cũng thôi đi, hài tử còn bảo vệ không xong nữa. Lục a ca thật đáng thương a, sau khi bệnh nặng lại trở nên trì độn không ít, lại còn gặp ảo giác, nói độc vật hại người kia là do bà vú Lưu thị đưa cho......”
Ai mà không biết Lưu thị đã “Về nhà thăm người thân”, sao có thể vô duyên vô cớ xuất hiện trong cung được chứ?
Theo Bình tần biết được, thật ra Lưu thị đắc tội với Ô tần, bị đưa đến Thận Hình Tư, giờ này chắc nàng ta cũng bị ném ra bãi tha ma rồi, xương cốt chắc cũng rục cả!
[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
......
Ô Nhã thị xuất thân Bao y, vậy mà lại hơn nàng một cái đầu, ngồi ở trên phi vị, trong lòng Bình tần đều rất không thoải mái.
Hiện tạ đều khác rồi. Nếu nàng có thể tiến thêm một bước nữa, nàng nhất định sẽ hảo hảo mà cảm tạ Ô tần!
Mấy ngày trước, Dận Tộ đã thành công vượt qua kiếp nạn, mê man tỉnh dậy.
Đúng như lời thái y nói, tuy độc vật được phát hiện sớm, nhưng vì Lục a ca còn quá nhỏ, nên việc để lại di chứng là không thể tránh khỏi.
Thái y bắt mạch xong, lại cẩn thận quan sát hai mắt Dận Tộ hai mắt, trong lòng lộp bộp một tiếng, gian nan mà mở miệng: “Bẩm Vạn Tuế Gia...... Vinh Quận Vương không còn linh động như xưa nữa......”
Không còn linh động như xưa, chính là khù khờ rất nhiều, không còn được minh mẫn nữa.
Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Hậu cùng Hoàng Đế vô cùng thương tiếc, thế nhưng chuyện đã lỡ rồi, chỉ có nước tận tình bảo vệ tiểu Lục những ngày sau, để cả đời hắn bình an trôi chảy.
Về việc túi thơm từ đâu ra, Dận Tộ mờ mịt mà nhắc tới ma ma của hắn, nói xong cũng không còn sức, lại tiếp tục ngủ thiếp đi.
Khang Hi nhớ kỹ Lưu thị, hạ lệnh cho thị vệ điều tra chặt chẽ, kết quả tra ra bãi tha ma và Vĩnh Hòa Cung......
Nếu không phải Ô tần đang bị cấm túc, tiểu cách cách thì thân thể suy yếu cần có nương chăm sóc, có lẽ Khang Hi sẽ giận đến mức phế đi nàng!
Thái Hoàng Thái Hậu suy nghĩ một hồi rồi tự mình an bài mọi việc.
Để Vinh Quận Vương đến cung điện ở phía Tây đi, Tứ a ca cũng sẽ ở gần đó, bên cạnh là chỗ ở của Ngũ a ca. Qua tháng giêng, Dận Kỳ sẽ đến Thượng Thư Phòng học đọc, ở chung với các huynh đệ của hắn.
Trong lúc cuộc điều tra vẫn lặng lẽ tiến hành, thì lễ đầy tháng của Cửu a ca đã tới.
......
Màu da Dận Đường đã không còn đỏ hỏn nhăn nheo như con khỉ nữa, bây giờ đã biến thành một đứa trẻ trắng mịn lại béo béo.
Đứa trẻ mũm mĩm mặc một thân đỏ thẫm, a a mà kêu, vô cùng hoạt bát, mắt đen tròn vo chớp chớp nhìn xung quanh.
Đến khi thấy Vân Tú ăn diện lộng lẫy, chầm chậm đi đến, hắn ngơ ngác mà nhìn mỹ nhân trước mặt, cảm thấy đại não hình như hỏng mất rồi.
Hắn vẫn luôn biết thời trẻ nương mình rất đẹp, đẹp cực kỳ, nếu không lão gia tử cũng sẽ không sủng ái đến như vậy. Nhưng dù đã trải qua hai đời, Cửu gia phi phàm khí phách là hắn đây vẫn cảm thấy...... Có chút hô hấp không thông khi bị sắc đẹp này đập vào mắt.
Cửu gia đang khó thở vô tình nhìn sang, lại trông thấy Hoàng A Mã của hắn cũng đang dại mặt ra đứng hình như hắn, trong lòng Cửu gia bỗng nhiên dâng lên cảm giác phẫn nộ!
Hắn còn chưa kịp vung tay vung chân kháng nghị, Khang Hi liền nhanh chóng tiến lên, cầm lấy tay Vân Tú, sâu bên trong mắt phượng ẩn chứa biểu tình nóng cháy lại ôn nhu.
“Trẫm đã nói sẽ cho nàng một cái công đạo, trẫm không có nuốt lời đúng không?” Hắn thấp giọng hỏi, ngay sau đó ôn hòa nói, “Các nàng đều chờ ở trước điện rồi. Đi thôi, nhớ cẩn thận dưới chân...... Ta dắt nàng đi nhé.”