Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày

Chương 48: Chương 48






Editor: Bánh Tai Heo

Wattpad: banhtaiheo


-----

Câu hỏi của Vân Tú vô cùng nhẹ nhàng, thậm chí nàng còn khẽ mỉm cười, nhưng từng chữ lại như hệt cây chùy, đánh vỡ tấm chắn đang mơ hồ vắt ngang trong lòng thái tử, khiến cốt lõi hủy hoại bao nhiêu đời hoàng đế đều phơi bày hết trước mặt Dận Nhưng.

Thái tử còn nhỏ, hiện vẫn chưa bị mẫu gia cản tay. Đợi đến lúc lên triều tham chính, khi đó sẽ gắn bó thường xuyên hơn với Hách Xá Lí thị, bị Tác Ngạch Đồ lôi kéo không thể thoát ra, từ đó rơi vào vòng xoáy tranh giành giữa các phe phái...... Đến lúc đó, trên người hắn sẽ phải gánh rất nhiều kỳ vọng của Hách Xá Lí thị, cho dù không muốn bước tiếp, cũng có người sẽ đẩy hắn bước đi.

Rồi lại đến khi các huynh đệ trưởng thành, sinh ra ý muốn tranh đoạt ngôi vị, hắn sẽ không còn đường lui.

Cho dù phụ hoàng thích hắn thì thế nào, tâm phúc bên người vẫn sẽ năm lần bảy lượt kích động dã tâm của hắn, cứ thế mãi, cảm tình hai phụ tử sao có thể không xuất hiện vết rách?

Hoàng Thượng và Dận Nhưng, ai cũng đáng trách.

A mã trách nhi tử thân mật với người ngoài, bất hiếu với hắn; Nhi tử trách a mã bất công đa nghi, xuống tay với mẫu gia của hắn. Ai cũng không chịu nhường nhịn cố gắng hiểu nhau, không chịu thẳng thắng đối đãi nhau, lòng tin giữa phụ tử liền không còn nữa.

Khi sự oán niệm tích lũy đến một trình độ nhất định, thì kết quả chính là tan tành mây khói, cũng không phải điên đảo đất nước hay là thay đổi triều đại, mà chính là...... phế thái tử.

Nàng nhớ trong giấc mơ, lúc Hoàng Thượng đọc chiếu thư, lệ rơi đầy mặt, chốc lát còn ho ra máu, khóc đến gần như ngất đi. Trừ bỏ vết rách của lòng tin, vì đại cục của triều đình, hắn cũng không thể không ra quyết định như thế —— Minh Châu đổ, Tác Ngạch Đồ cũng sẽ đổ, nhưng Tác Ngạch Đồ và Hoàng Thái Tử điện hạ là cộng sinh, hắn sẽ không thích hợp làm trữ quân.

Do dù hắn có thương tiếc, cũng không thể không tha!

Sau khi Vân Tú tỉnh dậy từ giấc mộng, nàng liền hiểu rõ rất nhiều chuyện, ngay cả những đạo lý không nhìn thấu ở kiếp trước cũng dần dần minh bạch.

Từ xưa đến nay, để chạm được vào lòng của hoàng đế, không phải người nhà bên ngoại, cũng không phải thần tử có uy quyền, mà là thần tử chất phác và thần tử đơn độc. Từ sau khi thái tử bị phế, Tứ a ca mới có ý niệm muốn tranh giành, ngày thường không thân cận với ai, chỉ yên lặng làm chuyện của mình, không như Bát a ca khắp nơi kết giao với các thần tử trong triều, để danh tiếng Hiền Vương trải rộng khắp thiên hạ, như muốn nói cho mọi người là "Ta có hứng thú với chiếc ghế hoàng đế đó".

Cuối cùng người thắng là ai, đương nhiên không phải nói nhiều nữa.

Nàng thấy sắc mặt Dận Nhưng đại biến, nhẹ nhàng thở dài một hơi, mặt mày nhu hòa mà nhìn hắn, giọng điệu có chút xa xưa: "Nghi mẫu phi của ngươi bất quá chỉ là một nữ tử chốn thâm cung, cho nên không hiểu được cái gì là đạo lý lớn. Chỉ là chuyện Minh Châu và Tác Ngạch Đồ tranh chấp, lỡ như liên lụy đến Thái Tử gia, liên lụy đến Đại a ca, ngươi nói xem, Hoàng Thượng sẽ muốn thấy cảnh tượng huynh đệ thương tàn sao? Ngài ấy là minh quân, một khi nổi trận lôi đình, ai cũng không gánh nổi."

Thái tử nghe, biểu tình dần dần lặng đi, như là nghe đến ngây ngốc.

Đúng vậy, Hoàng A Mã là minh quân. Từ lúc tám tuổi đăng cơ đến nay, dùng mưu bắt Ngao Bái, dẹp loạn tam phiên, thu phục đảo Bành Hồ, sáng lập sự nghiệp to lớn, nắm giữ quyền lực trong tay.

Ai cũng không dám làm trái ý tứ của Hoàng A Mã, cho dù là Tác Ngạch Đồ, Hoàng A Mã mà muốn bỏ chức quan của hắn, thì hắn cũng chỉ có thể ôm mũ cánh chuồn, xám xịt mà hồi phủ.

Việc thúc tổ phụ trở thành thần tử có uy quyền, còn không phải là do Hoàng A Mã muốn lợi dụng hắn để chế ngự Minh Châu hay sao?

Nếu liên lụy quá sâu với Tác Ngạch Đồ, hắn cũng sẽ không tự chủ được mà trở thành một quân cờ, một quân cờ chỉ sống để Hoàng A Mã cân bằng triều đình, cuối cùng sẽ không còn khả năng đăng cơ nữa.

Thần sắc thái tử trở nên ngưng trọng, cả người đều toát mồ hôi lạnh.

Hắn tuy tuổi nhỏ, nhưng lại đã đọc rất nhiều sách sử. Bây giờ sương mù tan hết, nhưng hàn ý lại chui vào trái tim, Dận Nhưng tay chân rét run mà nghĩ, từ xưa đến nay, nếu đế vương là quân chủ cường thế, thì mấy người thái tử sao có thể có kết cục tốt?

Hắn là con vợ cả, con của Nguyên Hậu, vừa sinh ra liền được sắc phong làm trữ quân, nhận hết muôn vàn sủng ái, chưa bao giờ lo lắng nhiều đến việc sở hữu ngôi vị hoàng đế, càng chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này.

Tuy lão Đại thường hay khiêu khích, nhưng cũng chỉ mang đến cho hắn một chút phiền toái; Thúc tổ phụ có nói cho hắn, Minh Châu muốn phò trợ Dận Thì đạt được hoàng vị, hắn dù nói là tin, nhưng vẫn thấy rất nực cười.

—— Hoàng A Mã đã nói, cô gia sinh ra là để kế thừa giang sơn của hắn, Minh Châu chỉ là si tâm vọng tưởng thôi!

Nhưng hiện nay, hắn gian nan mà bừng tỉnh, ý niệm đã ăn sâu bén rễ trong đầu này đã bị lật đổ.

Tiểu thái tử chỉ chừng mười tuổi, hốt hoảng mà đứng, cả người như bị nhập, bước nào bước nấy loạng choạng lơ mơ.

Rất lâu sau đó, hắn hít một hơi, gò má hơi căng lên, trong đầu hắn đều nghĩ mấy chuyện đó, nghĩ đến sợ.

"Nghi mẫu phi......" Mặt hắn trắng không còn giọt máu, lúng ta lúng túng nói, "Chuyện có ràng buộc với thúc tổ phụ này, cô...... cô gia hiểu rồi."

Vân Tú nở nụ cười, lần đầu tiên đi quá giới hạn mà vươn tay, ngừng ở không trung một lúc lâu, liền nhẹ nhàng mà rơi xuống, sờ sờ bím tóc của thái tử.

Trong các vị a ca, nếu so về tài trí, ai cũng không bằng Dận Nhưng. Nàng bất quá chỉ mịt mờ nhắc tới đề tài, đứa nhỏ này liền có thể lĩnh hội ý chính trong đó, hoặc là nghe một mà suy ra ba, khiến người ta vui mừng không thôi.

Vân Tú rất vừa lòng.

Ngay sau đó nàng ưu sầu mà nghĩ, nếu đầu óc của Dận Kỳ và Dận Đường cũng thông minh được như vậy, có phải là tốt rồi không?

Thấy canh giờ không còn sớm, Vân Tú đè thấp tiếng nói, lặng lẽ nói cho tiểu thái tử một ' bí mật kèm theo hàng lậu ': "Hoàng A Mã của ngươi thích thần tử đơn độc và thần tử chất phác, biết chưa?"

Trừ Tác Ngạch Đồ ra, sẽ còn có rất rất nhiều cám dỗ khát vọng và phú quý xòe ra trước mặt, dù ta có thể giúp ngươi một phần, nhưng quan trọng nhất vẫn là chính ngươi, tuyệt đối không thể nóng nảy.

Thái tử từ trong hốt hoảng lấy lại tinh thần, trịnh trọng gật đầu, âm thanh nhỏ nhẹ đáp: "Cô gia đã biết."

[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]

......

Sau đó, thái tử liền đem Dận Đường cứu ra khỏi ma trảo của Ngũ ca hắn, nhưng mà Cửu gia một chút cũng không cảm kích.

Hắn phẫn nộ mà nhìn hai vị ca ca nắm tay đi xa, nhìn chằm chằm cả buổi, sao cứ cảm thấy thái tử có chút không thích hợp a.

Mà không thích hợp chỗ nào hắn cũng không nói được, đành phải hậm hực đá đá chân, a a vài tiếng.

Chắc chắn là nương lại dạy cho hắn chiêu trò gì rồi!

Bên kia, thái tử đưa Dận Kỳ trở về Ninh Thọ Cung, hắn khoanh tay đi trên con đường hẹp dài, nhẹ mím môi, biểu tình vẫn còn chút hoảng hốt.

Hà Trụ Nhi thật cẩn thận mà đi theo một bên, thấy sắc mặt chủ tử thâm trầm, như đang suy nghĩ việc trọng đại gì đó, khiến uy áp từ trong ra ngoài không bình thường tí nào, hắn rụt rụt cổ, không dám thở mạnh một tiếng.

Điện hạ vẫn còn nhỏ, mà lại ngày càng giống Vạn Tuế Gia rồi......

Mới vừa rồi Nghi phi nương nương nói gì vậy nhỉ, khiến điện hạ trở nên nghiêm nghị như vậy?

Hà Trụ Nhi nghĩ đông nghĩ tây thì hai người cũng đã đến trước cửa Dục Khánh Cung, đột nhiên, hắn nghe thấy thái tử gọi tên của mình.

Tiếng nói trong trẻo vang lên, đầu tiên là do dự, sau đó mang theo hương vị chân thật đáng tin: "Sau này, ngươi phải trông chừng người của thúc tổ phụ, cũng không truyền lại tin tức gì cho bọn họ nữa. Mấy cái đinh còn lại cũng rút hết cho cô gia! Còn Hồ Quảng và Hồ Minh, cô gia muốn bọn họ phải luôn hầu hạ ở trước mặt, ngươi phải luôn nhìn chằm chằm, nếu có chỗ nào dám trái lệnh......"

Thái tử dừng một chút, nhẹ nhàng mà nói: "Thì để bọn họ chọn đến Thận Hình Tư hoặc là làm Tân Giả Khố*."

*Tân Giả Khố: Thật ra Tân Giả Khố là từ chỉ những Bao Y có thân phận kém như nô tì, đôi lúc các tội nhân cũng bị đày làm Tân Giả Khố, chứ không phải danh từ chỉ địa danh nơi chốn

Hà Trụ Nhi sợ hãi cả kinh, đột ngột ngẩng đầu, trong lòng nhấc lên sóng to gió lớn. Hắn mấp máy môi, lắp bắp hỏi câu: "Thái Tử gia?"

"Làm theo cô gia nói." Thái tử liếc mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nói, "Dục Khánh Cung của cô gia thủng lỗ chỗ như cái thúng tre rồi, giờ phải chỉnh đốn kín như thùng sắt."

Tại Duyên Hi Cung.

Huệ phi xoa xoa huyệt Thái Dương, lẩm bẩm nói: "Ngươi nói là thái tử lại qua chỗ của Nghi phi hả?"

"Nương nương, mỗi khi Thái Tử gia đến đều nói là ghé cùng Ngũ a ca để thăm Cửu a ca," Oanh Nhi cẩn thận trả lời, rót một ly trà xanh dịu mát cho nàng, "...... Nhưng mà tần suất cũng rất thường xuyên ạ."

"Thăm Cửu a ca." Huệ phi ngửa đầu ra sau, nhắm hai mắt, một hồi lâu liền lên tiếng, "Mấy đệ đệ khác đâu? Sao hắn cứ quan tâm mỗi Dận Đường vậy? Thế mà Hoàng Thượng còn không cảm thấy quái lạ."

Oanh Nhi giật giật môi, muốn nói lại thôi.

Nguyên nhân chính là vì Hoàng Thượng ngầm đồng ý nên thái tử mới có thể làm như vậy còn gì, nếu không ai mà dám chứ?

Huệ phi lập tức cũng nghĩ đến mặt này, tiếp tục xoa huyệt Thái Dương, "Nhìn xem, ta hồ đồ mất rồi."

Sao mà Hoàng Thượng nỡ răn dạy thái tử bảo bối của hắn chứ, còn có hậu phi hắn sủng ái nhất nữa?!

Nói xong, sắc mặt nàng dần dần trầm xuống, "Bổn cung cứ tưởng việc thái tử đến Dực Khôn Cung chỉ là do nhất thời hứng thú thôi......"

Ai mà ngờ, việc này càng thêm trầm trọng, càng khiến nàng bất an.

Nếu Hách Xá Lí thị và Quách Lạc La thị bắt tay nhau, chuyện này ai cũng không muốn thấy.

Hôm trước lúc Quý Phi sinh, Huệ Phi có đến Vĩnh Thọ Cung, sau khi về liền rất là mệt mỏi. Bởi vì chuyện Quý Phi và Thập a ca mà nàng cứ thấy vô cùng bực bội, chuyện bên này còn chưa lo xong, thì thái tử bên kia lại làm ra chuyện xấu.

Chơi đùa với Cửu a ca sao? Lý do này, Huệ phi chắc chắn không tin.

Nghe vậy, Oanh Nhi cũng không nói, một vị đại cung nữ khác là Yến Nhi rốt cuộc cũng tìm được thời cơ chen vào.

Nàng nhỏ giọng nói: "Nương nương, ngài có còn nhớ nô tỳ có một đồng hương làm ở Dục Khánh Cung không. Nghe nói thái tử tặng cho Nghi phi một bức bình phong, là do Bình tần thêu đó......"

Bình tần?

Đột nhiên Huệ phi nheo lại mắt, siết chặt khăn thêu.

Đúng rồi, chắc chắn nàng muốn liên thủ, vị trí bốn phi vẫn đang còn trống một chỗ cơ mà!

"An tần thì không dùng được, tùy tiện bị người ta dụ dỗ một chút thì cái gì cũng không màng. Bây giờ phải ngồi chép kinh Phật, thể diện không phải ném hết rồi sao." Nàng lạnh nhạt mà ném khăn, cười cười, "Nhưng Bình tần lại có thân phận, mặc dù bị phạt, nhưng sao phạt nặng được nàng ta."

"Nương nương, nhưng Bình tần cũng tham gia vào việc tung tin độc sủng mà, Nghi phi sao có thể giúp nàng một tay được?" Oanh Nhi khó hiểu hỏi.

Huệ phi cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: "Lợi ích đặt ở trước mặt, mấy cái đó thì tính là gì?"

Nàng càng nghĩ càng khẳng định, mi tâm chậm rãi nhăn chặt.

Suy nghĩ một lát, Huệ phi thấp giọng nói: "Không thể để như vậy được. Ngươi đi gặp Ô tần, nói là bổn cung đáp ứng thỉnh cầu của nàng. Đã muốn gia nhập, thì phải xuất ra thành ý cho tốt...... nghĩ cách chia rẽ hai nhà đó, bảo nàng phải nghĩ ra được biện pháp chu toàn!"

Dứt lời, đáy mắt nàng lập loè ánh sáng, bâng quơ nói: "Chắc nàng cũng muốn gặp Vinh Quận Vương lắm rồi."

Còn chưa đến bữa tối, Hoàng Đế đã giá lâm Dực Khôn Cung.

Khi đó, Vân Tú đang lệnh cho cung nhân dọn dẹp để đặt bức bình phòng hai mặt kia, Khang Hi ngăn âm thanh thông báo của bọn họ lại, đứng ở ngoài điện nghỉ chân một hồi, khóe môi hơi hơi cong, sau đó nhanh chóng đi vào bên trong.

"...... Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng." Lúc này, Vân Tú mới chú ý tới động tĩnh của Khang Hi, mắt nàng bỗng nhiên sáng ngời, đang khuỵu đầu gối hành lễ được một nửa thì bị bàn tay to lớn đỡ lên.

"Trẫm đã nói là không cần đa lễ." Khang Hi ôn hòa nói, sau đó giơ tay chỉ chỉ bức bình phong, "Bức này tinh xảo thật. Bức trước bị tiểu ác ma phá hỏng rồi mà, ai mang cho nàng cái mới thế?"

Hắn dùng giọng điệu vui đùa mà hỏi, Vân Tú nghe mà thấy nao nao.

Hỏi chuyện như vậy, cứ như phu thê bình thường hỏi nhau việc nhà, vừa thân mật, vừa khiến cho người ta mơ hồ có loại ảo giác năm tháng thật yên bình...... khiến người ta sa vào, làm người ta lưu luyến.

Nàng chỉ ngớ ra một lát, rất nhanh liền phục hồi tinh thần, khẽ cười một tiếng: "Là lễ vật Thái Tử gia mang tới để nhận lỗi. Hắn nói, nếu không phải Cửu đệ ghét hắn ôm, thì làm sao lại vùng vẫy cào hư bức bình phong kia được? Tính tới tính lui, không phải hắn vẫn là đầu sỏ gây tội sao."

Lễ vật nhận lỗi và lễ vật bình thường, Vân Tú đều biết rõ người trước mặt thích cái nào hơn. Quả nhiên, Khang Hi ha ha nở nụ cười, "Bảo Thành hiểu chuyện như vậy, trẫm có thể yên tâm giao đệ đệ cho hắn rồi."

May cho Hoàng Đế, hiện tại Cửu gia đang ngủ, nếu không trên mặt hắn lại tòi ra vài đường đỏ đỏ hồng hồng cmnr, cũng sẽ tặng hắn một tràng khóc đến thủng cả màng nhĩ!

Hôm qua Quý Phi sinh Thập a ca, Vân Tú ngồi nóng lòng chờ ở Vĩnh Thọ Cung, sau khi về cung thì dùng qua loa chút đồ ăn liền ngủ. Khang Hi cũng không phá nàng, biết nàng mệt, nên vô cùng nhẹ nhàng ôm lấy, ngủ một giấc đến lúc lâm triều, cũng không hề đề cập tới việc Vân Tú giáo huấn Hi tần, một chút cũng không có ý muốn trách phạt.

"Nói tới Dận Đường, tuổi của hắn với Thập đệ cũng gần nhau, sau này chắc sẽ chơi cùng một chỗ rồi." Hai người ngồi xuống bàn ăn, Vân Tú cười khanh khách, "Sắp tới lễ tắm ba ngày của Thập a ca rồi, Hoàng Thượng cũng nên ban tên cho hắn đi chứ."

Tầm mắt nóng cháy của Khang Hi vẫn không chịu thu hồi, nghe vậy liền ừ một tiếng, trưng ra bộ dáng "nàng nói gì cũng đúng", "Trẫm sẽ lật lại từ điển, tìm một cái tên không có ai dùng, bảo đảm làm Quý Phi vừa lòng."

Vân Tú: "......"

Hoàng Thượng, ngài nói vậy mà coi được hả?

Lúc này Khang Hi mới nhận ra hình như lời nói của mình có chút không ổn. Hắn khụ một tiếng: "Không phải không ai dùng, mà là cái tên có ý tốt, có ý tốt a."

Hắn sờ sờ cái mũi, sợ Vân Tú lại đem chữ "Đường" ra kiếm chuyện với hắn, vội vàng nói sang chuyện khác: "Nói tới lễ tắm ba ngày, lễ đầy tháng của Mạt Nhã Kỳ cũng sắp tới rồi."

Khang Hi xoa xoa mi tâm, giọng điệu trầm thấp, "Tâm tư Ô Nhã thị ác độc, phạm phải chuyện sai như thế, trẫm cũng không muốn thả nàng ra. Nhưng theo ý tứ của Huệ phi, thân thể Mạt Nhã Kỳ yếu đuối, nếu không có nương coi chừng thì chắc chắn sẽ khóc nháo không thôi, nếu vậy lễ đầy tháng cũng sẽ không viên mãn được...... trẫm cảm thấy lời này cũng có lý."

Vân Tú cầm một chén trà nóng chậm rãi uống, nghe xong, nàng nhướng mày cười nhạt nói: "Hoàng Thượng đã cảm thấy có lý, cần gì phải nói với thần thiếp?"

Khang Hi thầm nghĩ, còn không phải trẫm sợ ngươi tức giận, dưới cơn giận dữ liền cho Ô Nhã thị mấy bạt tai sao.

Ô Nhã thị không quan trọng, lỡ như nàng giận, không cho hắn đến Dực Khôn Cung, hắn phải tìm ai mà khóc?

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Khang Hi vẫn bình tĩnh nói: "Trước giờ Tú Tú rất thông minh, trẫm có chút lưỡng lự, cho nên mới hỏi nàng một chút."

Vân Tú nghe được khen hai chữ "thông minh" này thì thích đến hai mắt cong cong, đôi tay chống cằm, lâm vào trầm tư một chút.

Ánh hoàng hôn rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt tinh xảo của nàng, khiến trái tim hắn như bị ném mấy hòn đá nhỏ, nổi lên từng trận gợn sóng. Khang Hi nhìn nàng, mắt phượng mỉm cười, thần sắc nhu hòa đến không thể nhu hòa hơn.

Nhớ tới Ô Nhã thị, hắn liền cảm thấy dị ứng, trong lòng cũng đã có dự tính. Hắn sẽ cho mấy người thái y che chở Mạt Nhã Kỳ, một chút gió cũng không lọt, rồi lại nhờ Thái Hậu để ý chút...... vậy thì hôm đó, Ô Nhã thị sẽ không cần phải ra mặt.

Khang Hi còn đang suy nghĩ thì Vân Tú đã cười ngâm ngâm mà mở miệng.

"Việc Hoàng Thượng lo lắng này, thần thiếp lại có một biện pháp. Tiểu cách cách không có nương chăm sóc, nhưng còn có Huệ phi tỷ tỷ không phải sao. Huệ phi tỷ tỷ nuôi hai vị a ca, ai cũng biết được tình mẹ rộng lớn, sao có thể không thương tiếc Mạt Nhã Kỳ? Không bằng để Huệ phi tỷ tỷ chủ trì buổi lễ đầy tháng này đi, đây chẳng phải là chuyện tốt sao!"

- ----

Đôi lời editor:

Hiện tại đã đi được 1/4 chặng đường rồi, rất cám ơn mọi người đã ủng hộ chiếc hố này nhennn, cám ơn những cái view, like, bình chọn, comment, share và review của mọi người trên wattpad, wordpress, facebook, điều đó khiến mình rất có động lực luôn á, cám ơn mọi người rất nhiều rất nhiều. Chúc mọi người một ngày tốt lành nhé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.