Sủng Phi Bãi Công Hằng Ngày

Chương 88: Chương 88




Editor: Bánh Tai Heo

Wattpad: banhtaiheo

-----

Trong Duyên Hi Cung.

Trước bàn, Huệ phi xoa xoa bàn tay đau nhức, mặt trầm như nước, sau một lúc lâu thì hơi hơi nhắm mắt, gọi Oanh Nhi xoa ấn huyệt Thái Dương giúp nàng.

"Nương nương, ngài viết cũng đủ nhiều rồi, phần còn lại để cho nô tỳ viết đi?" Oanh Nhi nhíu mày nhìn đống giấy cao chồng chất, nhẹ giọng nói, "Nô tỳ nghĩ, Hoàng Thượng cũng sẽ không đọc từng trang đâu......"

"Hoàng Thượng bắt bổn cung tự xử, bổn cung có thể làm gì khác đây? Lại còn gian lận cho qua sao?" Huệ phi biết Oanh Nhi xót cho nàng, cho nên sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, ngẩn ngơ một lát, mệt mỏi mà xua xua tay, "Đã tới nông nỗi này rồi...... nếu bút tích của ngươi bị phát hiện, thì cả Duyên Hi Cung coi như tiêu tùng."

Một bước sai, vạn bước sai, nàng đã sai nhiều đến như vậy rồi, không còn đứng đầu bốn phi như xưa nữa. Vì Dận Thì, cũng vì đường huynh trong triều, nàng không thể lại tiếp tục sai nữa.

Hiện giờ, Huệ phi cũng không dám tưởng tượng phân lượng của mình trong tim Hoàng Đế còn lại bao nhiêu, một khi suy nghĩ, trái tim liền như có sông cuộn biển gầm, trong lòng đau đớn như rỉ máu!

Cũng do nàng ở trên cao mà mụ mị, mất cảnh giác, mãi lo tính toán cho Minh Châu mượn sức Quách Lạc La gia, khiến cho Quý Phi và tiện nhân Vệ thị kia liên thủ tính kế nàng...... Sau đó lại ngã một phen với Lưu Khâm, coi như Đồng Giai thị là chủ chốt, nhưng nàng cũng đã hoàn toàn đắc tội Nghi phi và Quách Lạc La thị, còn liên luỵ đến Dận Thì.

Giờ chỉ còn ngóng trông Hoàng Thượng niệm tình xưa, thấy được nàng không ra khỏi cửa, chép một xấp kinh Phật thật dày để thành tâm thỉnh tội.

Lấy lại bình tĩnh, Huệ phi lại lần nữa đặt bút, vừa mới chấm mực, bên ngoài mành liền truyền đến tiếng thông báo "Đại a ca cầu kiến".

"Nương." Tiếng nói to lớn vang dội của Dận Thì truyền vào lỗ tai của Huệ phi, "Ngài còn chưa chép xong kinh Phật sao?"

Lại dừng một chút, lẩm bẩm nói: "Hoàng A Mã hạ mệnh lệnh này hồi nào vậy, nhi tử không hiểu."

Huệ phi thấy trước mắt là viết không được rồi, lập tức đặt bút xuống, tức giận mà liếc hắn một cái, "Như thế nào, hôm nay tiên sinh ở Thượng Thư Phòng cho nghỉ à? Sao rảnh mà đến chỗ của nương thế."

Mấy ngày nay cũng không biết sao mà Hoàng Thượng càng thêm bắt bẻ Dận Thì, lúc thì phạt quỳ lúc thì mắng chửi, bên thái tử thì càng sủng ái hơn, khiến Huệ phi lo sợ không yên, trong lòng thực hụt hẫng.

Trong mắt nàng, Dận Thì luôn là tốt nhất, Dận Nhưng ngoài thân phận là con vợ cả Nguyên Hậu, còn lại có cái gì đâu?

Cảm giác không dễ chịu này vẫn luôn giằng co hồi lâu.

Cho đến khi sao chép kinh Phật, Huệ phi mới thả tâm tình, suy nghĩ cẩn thận chút. Nếu Dận Thì không làm Hoàng A Mã hắn tức giận, thì cho dù Hoàng Thượng có giận cũng sẽ không khiển lên người hắn, nói đến cùng, vẫn là Dận Thì lộ ra nhược điểm!

Sau khi nghĩ thông suốt, Huệ phi nhìn nhi tử, không nặn ra nổi một cái sắc mặt tốt.

Ha hả, kinh Phật!

Nhìn xem, sao hắn cứ nóng nảy vội vàng thế chứ, vừa mở miệng là chọc ngay chỗ đau của người ta?

Bên kia, Dận Thì nghe Huệ phi nhắc tới chuyện ở Thượng Thư Phòng, hắn cũng không thấy nghi ngờ thái độ của nàng, khuôn mặt đang lớn có chút dáng dấp anh tuấn nhíu lại: "Đã ra chuyện gì nương cũng không rõ hay sao? Ngũ đệ ngủ ở Thượng Thư Phòng, vậy mà còn ngáy khò khè, Hoàng A Mã kêu nhi tử đến Càn Thanh Cung......"

Nói tới đây, giọng điệu lại có chút nghĩ mà kinh, "Nương nói ta chiếu cố Ngũ đệ nhiều hơn, ta cũng đã làm. Sau đó Hoàng A Mã đang tính trách phạt Dận Nhưng, đột nhiên Nghi phi nương nương cầu kiến, Hoàng A Mã còn hơi sức nào mà lo! Hừ, để hắn tránh được một kiếp......"

Huệ phi nghe một hồi, dần dần cảm thấy có chút không đúng.

Nghe được mấy dòng miêu tả cách ở chung mỗi ngày của Nghi phi và Khang Hi, Huệ phi hít sâu một hơi, huyệt Thái Dương co rút khiến nàng đau âm ỉ, thấp giọng đánh gãy lời hắn: "Dận Thì."

Có cho Huệ phi mười cái lá gan thì nàng cũng không dám nghĩ Nghi phi và Hoàng Thượng ở cùng lại là cảnh tượng như vậy.

Dận Thì còn giật mình, sao nàng lại không giật mình?

Cho dù Nhân Hiếu Hoàng Hậu còn trên đời, thì nàng cũng không dám nói lời như thế với Hoàng Thượng!

Đột nhiên, nhận thức của Huệ phi bị đánh tan tác, nàng nhắm mắt, chế trụ chua xót cùng chấn động dưới đáy lòng, hồi lâu cũng không hoàn hồn nổi.

Trước đó, mấy người Hi tần Bình tần cáo trạng Nghi phi độc sủng, nàng bất quá cũng chỉ xem náo nhiệt mà cười nhạo một tiếng, cũng không nghĩ rằng, Hoàng Thượng lại bao dung nàng đến nhường này.

Cách thức sống chung như vậy, so với độc sủng càng đáng sợ hơn.

Đại a ca thoáng thấy Oanh Nhi đưa tới ánh mắt không tán đồng, hắn liền ngừng lại một chút, sực nhớ nương nhà mình cũng là phi tử của Hoàng A Mã...... hắn thao thao bất tuyệt nói mấy lời này, không phải là đâm chọt nàng rồi sao!

Hắn cười ngượng ngùng, bỏ qua mấy đoạn miêu tả đời sống hằng ngày, ngay sau đó nhăn mi, nói ra lo lắng trong lòng: "Việc Nghi phi được sủng ái quả thực không phải nói đùa, nhi tử thấy, Hoàng A Mã sủng ái nàng thì người được lợi chính là Dận Nhưng. Nương, có vị ở Dực Khôn Cung đó, thì mưu đồ của cữu cữu sao có thể thành công?"

Không biết qua bao lâu, Huệ phi nhàn nhạt nói: "Được sủng ái thì sao? Nàng vẫn dưới cơ nương thôi, không có thế lực trong triều, cũng không thể quang minh chính đại mà tiếp cận thái tử."

Đã là sủng phi, thì nếu có hành động vượt mức nào, chỉ cần Đô Sát Viện dâng tấu buộc tội là được.

Trên thực tế, nếu hậu cung quá loạn, thì triều thần cũng có thể có khuyên can đế vương.

Nhớ thời Hoàng Đế Vạn Lịch của Minh triều, có Trịnh Quý Phi cực kỳ được sủng ái, sinh ra Phúc Vương uy hiếp tới địa vị thái tử, khiến nền tảng lập quốc dao động, khi đó, trọng thần khắp triều đình đều đứng ra buộc tội muốn thanh trừ Quý Phi!

Vạn Lịch Hoàng Đế không thèm nghe mấy sĩ phu, chỉ đè mấy lời buộc tội xuống, trách cứ vài câu như gãi ngứa. Kể từ đó, danh tiếng yêu phi của Trịnh Quý Phi càng lan truyền lớn hơn, nàng lại không thể làm gì, chỉ có nước nhận cái danh đó.

Mặc dù thời thế đổi thay, đương kim Thánh Thượng nắm quyền không bao giờ cho phép thần tử có nghi ngờ, nên bọn họ cũng không dám khoa tay múa chân với Hoàng Thượng...... Nhưng có Minh Châu ở đây, việc sắp xếp một quan viên cấp thấp nào đó buộc tội hậu phi không hiểu quy cũ, chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?

Trữ quân chính là nền tảng lập quốc, nhà ngoại thái tử chính là Hách Xá Lí thị. Nghi phi xuất thân từ Quách Lạc La thị, có quăng tám sào cũng không thể có dính dáng, việc thân cận trữ quân chính là có ý đồ làm dao động quốc gia, khống chế đất nước!

Đến lúc đó, nếu Hoàng Thượng càng che chở, thì tiếng phản đối sẽ càng to hơn. Tác Ngạch Đồ có thể trơ mắt mà nhìn người ta hái trái cây của hắn sao?

Nghĩ đến đây, Huệ phi liền động tâm.

Nàng được tộc Nạp Lạt bồi dưỡng tỉ mỉ, cũng có quen thuộc khá nhiều sử sách. Nếu Nghi phi nhiều lần trợ giúp thái tử, làm hỏng mưu đồ của Nạp Lạt thị, vậy thì tại sao lại không mô phỏng theo vụ án yêu phi của Vạn Lịch, tản ra lời đồn, chỉ cây dâu mà mắng cây hoè, bôi đen thanh danh của nàng?

Bất quá, biện pháp này quá mức nham hiểm, nàng cùng Nghi phi cũng không đến mức thâm cừu đại hận......

Huệ phi nhắm mắt, rất là do dự, cuối cùng vẫn dẹp ý nghĩ này sang một bên.

Phú Sát gia Phú Khánh làm thư đồng cho Ngũ a ca, hai gia tộc trung lập đứng cùng nhau, thực sự khiến cho người ta thèm thuồng. Trước đó vài ngày, Minh Châu lại tính mượn sức Quách Lạc La gia lần nữa, nàng cũng không thể kéo chân sau đúng không?

Kế sách bôi đen này quá tàn nhẫn, chắc chắn sẽ kết thù.

"Nếu đem việc Nghi phi thân cận thái tử rải trước mặt triều thần, chắc chắn sẽ có người nhịn không được mà buộc tội." Nàng vuốt phẳng nếp nhăn chỗ vạt áo, nhìn về phía Dận Thì, nhẹ nhàng nói, "Không cần lo lắng quá nhiều, đây là kế sách nương chuẩn bị dự phòng. Về A Ca Sở đi, không phải luyện tập ngựa bắn cung sao?"

Đại a ca hơi hơi hưng phấn, nhịn không được mà nghĩ, vẫn là nương đa mưu túc trí. Hắn chắp tay, cười vang nói: "Nương không cần thúc giục, nhi tử sẽ trở về ngay!"

Huệ phi nhìn bóng dáng hắn, bất đắc dĩ mà than một tiếng, trong mắt lại chan chứa ý cười.

[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]

Hôm sau, tại Từ Ninh Cung.

"Tới tới, ngồi chỗ này, cũng không biết ngươi nói gì với tiểu Ngũ nữa, hôm nay không chờ ma ma gọi, mà hắn đã dậy từ sớm luôn rồi." Thái Hậu vẫy tay với Vân Tú, vui tươi hớn hở nói, "Lúc ma ma tiến đến bẩm báo, ai gia như thế nào cũng không dám tin, Lão Tổ Tông cũng không tin hắn!"

Vân Tú hành lễ, rồi sau đó ngồi xuống vị trí gần nhất bên trái, ánh mắt long lanh, chỉ cười mà không nói.

Hắn không vạ trên giường nữa, đương nhiên vì hắn đã ăn đủ giáo huấn, no tới mức Dận Kỳ quyết tâm sửa chữa lỗi lầm, chăm chỉ học thuộc 《 Tam Tự Kinh 》. Thầm nghĩ như vậy, nhưng Vân Tú cũng không nói ra quá trình giáo huấn, tránh cho hai vị thái hậu nói nàng làm nương mà quá tàn nhẫn.

Ai, có nương nào mà không muốn hài tử của mình sẽ trở thành một người xuất sắc đâu.

......

Trước đó nửa canh giờ, Tô Ma Lạt Cô đột nhiên đến cầu kiến, khiến Vân Tú không kịp giấu hạ lễ của tết Vạn Thọ —— là một nửa bộ thường phục, đã vội thỉnh nàng tiến vào.

Cặp mắt sắc bén thoáng nhìn thấy sợi chỉ đỏ rơi ra, Tô Ma Lạt Cô tức khắc suy đoán ra một ít tình tình, tươi cười càng thêm nhu hòa: "...... Lão Tổ Tông thỉnh nương nương qua đó một lát."

Vân Tú có chút không hiểu, hiện nay hậu cung gió êm sóng lặng, không có phi tần gây rối mà, nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ Thái Hoàng Thái Hậu tìm nàng vì chuyện của Dận Kỳ.

Vừa bước vào điện, Thái Hậu liền nhắc tới tiểu Ngũ, Vân Tú lại càng chắc chắn hơn. Đợi Thái Hậu nói xong, nàng cười nói: "Thần thiếp cũng không có làm gì, chỉ tận tình khuyên bảo hắn vài câu —— nếu ngươi không sợ phụ sự kỳ vọng của Hoàng Mã Ma và Lão Tổ Tông, cũng không sợ bị Hoàng A Mã đánh, thì cứ việc lười biếng đi. Hắn vừa nghe, mặt đỏ như đít khỉ, liên tục nói ta sai rồi, ta không dám......"

Vân Tú miêu tả rất chân thật, khiến cảnh tượng như tái hiện trước mặt, làm Thái Hậu cười đến ngửa tới ngửa lui, Thái Hoàng Thái Hậu cũng nhịn không được, cười tủm tỉm mà chỉ chỉ nàng: "Vẫn là ngươi có biện pháp trị con khỉ nhỏ kia."

"Ai gia gọi ngươi tới, là muốn báo cho ngươi một chuyện mừng." Cười đủ rồi, Thái Hoàng Thái Hậu hòa ái nói, "Hoàng Đế nói với ai gia, muốn tấn phong ngươi làm Quý Phi, hiện tại sẽ ban hạ ý chỉ trước, đợi tuần tra phía Nam xong sẽ làm lễ sắc phong. Không biết ý của ngươi như thế nào?"

...... Quý Phi?

Tin tức tới quá mức đột nhiên, khiến Vân Tú cực kỳ sửng sốt, sau một lúc lâu mới nói: "Này, Lão Tổ Tông......"

Chuyện này, sao nàng lại thăng chức?

Trong mộng, nàng vì vị trí Quý Phi này mà dốc hết sức lực, nhưng cả đời đều không thể chạm vào, vậy nên kiếp này nàng cũng không tiếp tục nghĩ đến nó.

Nàng không cần dựa vào Hoàng Thượng nữa, nàng sẽ đợi sau khi thái tử đăng cơ, sau đó được ban cho ân điển, thì không phải được ngồi lên vị trí Quý Thái phi rồi hay sao?

Nghi phi nương nương tính toán vô cùng tốt, nhưng không nghĩ đến Khang Hi không làm theo lẽ thường!

Vui thì vui, nhưng lại vô cùng chấn kinh, nhiều hơn là ngây ngốc, trong nháy mắt, cảm xúc nàng ngổn ngang trăm bề, Vân Tú hiếm có lúc mà nói lắp.

Thưởng thức đủ thần sắc mờ mịt của nàng rồi, Thái Hoàng Thái Hậu tiếp tục cười tủm tỉm: "Mong chờ lâu rồi, cuối cùng tâm nguyện cũng được đền bù rồi nhé, Hoàng Đế cũng chờ không kịp đâu. Hắn tính cho ngươi một kinh hỉ, nhưng tội hắn quá, ai gia không thuận theo, vội vàng triệu ngươi tới mà nói trước."

Trong lời nói tràn đầy mùi trêu ghẹo, Vân Tú lấy lại tinh thần, gò má "bùm" một chút thiêu đỏ.

Đôi mắt đào hoa của nàng chớp chớp rực rỡ, khẽ lộ tươi cười, lưu loát mà khuỵu gối xuống: "Thần thiếp tạ Lão Tổ Tông long ân, tạ Thái Hậu long ân!"

"Hài tử ngoan, mau đứng lên." Thái Hậu thích Vân Tú nhất, nhìn thấy một màn này, trong lòng có sự hân hoan nói không nên lời, "Ai gia thấy được, tư lịch của ngươi đủ, con nối dõi cũng có, xứng đáng làm Quý Phi. Mặt khác, ai gia cũng biết quan hệ giữa ngươi và Quý Phi rất tốt...... Hoàng Thượng nói, sẽ ban cho Nữu Cỗ Lộc Quý Phi một cái phong hào, tất nhiên là sẽ ở trên ngươi......"

"Đây là đương nhiên," Vân Tú đã sớm nghĩ tới việc này, cười ngâm ngâm nói, "Thần thiếp không giỏi xử lý cung vụ lắm, nếu không có Quý Phi tỷ tỷ chắn ở phía trước, thì không biết thần thiếp sẽ thành cái dạng gì đây."

Thái Hậu buồn cười gật gật đầu, lại muốn nói gì đó, lúc này đột nhiên Thái Hoàng Thái Hậu đưa cho nàng một ánh mắt, sau đó nhắc tới một đề tài khác không hề liên quan.

"Không dối gạt ngươi, chuyện ai gia bận tâm nhất chính là Bảo Thành......" Thái Hoàng Thái Hậu trầm mặc trong chốc lát, quyết định thành thật với nhau. Nàng nhẹ nhàng thở dài, hiền hoà hỏi: "Nếu ai gia nói sẽ giao hắn cho ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.