Editor: Bánh Tai Heo
Wattpad: banhtaiheo
-----
Lão phu nhân Tôn thị run rẩy đứng lên, động tác không còn nhanh như trước, khẽ rũ mắt, liên tục nói câu tạ ơn: "Tạ ơn nương nương. Vừa rồi là do lão thân bất cẩn......"
Vân Tú để nàng tiếp tục nói, dời tầm mắt, chuyển sang trên người Lý thị.
Thấy Quý Phi hờ hững nhìn sang, khuôn mặt Lý thị đột nhiên đỏ tấy, cũng không dám chần chờ thêm, nhanh nhẹn quỳ xuống lạy: "Thiếp thân bái kiến Quý Phi nương nương, nương nương vạn phúc!"
Lúc quỳ xuống, tay nàng chỉ biết run rẩy, cũng không dám thầm đánh giá người trước mặt nữa, sâu trong tâm hồn dâng lên một cảm giác sợ hãi.
Đó là ánh mắt kiểu gì vậy?
Ung dung cao quý, khiến không ai dám xâm phạm, hệt như đag nhìn một con kiến, hoàn toàn không để nàng vào mắt.
Lý thị nằm sấp trên mặt đất lạnh như băng, lúc này mới nhớ tới, các thế hệ Tào gia và Lý gia trước giờ đều là Bao y, cho dù làm tai mắt tại Giang Nam này cho vạn tuế, nhưng lúc nào cũng phải nhún nhường cẩn thận...... Ở trong mắt chủ tử, bọn họ bất quá cũng chỉ là nô tài mà thôi.
Nhận định vô cùng rõ ràng như thế làm nàng nhắm mắt, tư thái phủ phục càng thêm cung kính hơn, sau một lúc lâu, rốt cuộc Quý Phi cũng lên tiếng "Miễn lễ".
Ngoài cửa phủ, không khí bỗng dưng có chút không thích hợp.
Đợi nhóm quý nhân tiểu chủ xuống xe, bọn họ thấy một màn này liền nín thở, chỉ có Vinh phi khoan thai tiến lên, cười vui mở miệng: "Tụm ở một chỗ làm cái gì? Quý Phi và bổn cung cũng đã mệt mỏi rồi, không bằng lão thái quân mau chỉ đường để chúng ta vào nghỉ ngơi. Quý Phi nương nương, hay là đôi ta cầm tay vào nhé?"
"Được." Vân Tú cười, hân hoan đồng ý với nàng, thầm nghĩ, lúc trước kêu nàng "Muội muội", hiện tại kêu nàng "Nương nương".
Sau khi Hoàng Quý Phi bị giáng thành Đồng phi, Vân Tú liền cảm thấy Vinh phi tươi sống hơn rất nhiều, trên mặt cũng cười nhiều hơn, có vẻ như cũng không chấp nhất với bối phận lớn nhỏ của phi vị. Lúc trước đã kêu muội muội quá nhiều, thì hiện tại hai chữ tỷ tỷ sao có thể dễ mà kêu, Tam a ca cũng kế thừa tính tình nghiêm túc khó chịu này của nương hắn.
Vinh phi đã đưa tới sự thiện ý, thì đương nhiên Vân Tú sẽ không từ chối. Thân ở chốn hậu cung, ai lại muốn gây thù chuốc oán, lâm vào cảnh bốn bề toàn là thù địch đâu?
Chỉ mới giao thiệp vài câu, liền khiến nữ quyến của dệt phủ như trở thành phông nền trong bức họa.
Mặc dù nhan sắc Vinh phi không còn như dĩ vãng, nhưng trông ánh mắt nàng bình thản mang ý cười, vạt áo tỏa ra từng trận Phật hương, đây là kết quả của nhiều năm trầm mình trong chốn Phật đường, không phải người thường nào cũng có thể so được.
Lý thị chợt không biết phải nói gì, không dám nhìn tới phản ứng của bà mẫu nhà mình, khiêm tốn cung kính khom người, vội nói: "Mong nương nương thứ tội, do thiếp thân suy xét không chu toàn! Đệm chăn ở chính viện đều đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, cũng đã được phủ huân hương, mời Quý Phi nương nương, mời Vinh phi nương nương, mời các vị tiểu chủ......"
Lão phu nhân Tôn thị để chính điện cho vài vị nương nương và tiểu chủ vào ở, Lý thị sắp xếp cho lão phu nhân sang Hiệt Phương Đường của phu quân, rồi đem tất cả đồ của phu quân chuyển sang thiên viện.
Lúc Tào Dần tới, trưởng tử Tào Ngung đang ở trong sân vui vẻ vung vẩy tay chân luyện quyền, chợt thấy phu nhân đã lâu không gặp rưng rưng nhìn hắn: "...... Rốt cuộc ngươi cũng đã trở về."
Khi Ngung ca nhi nhìn về phía hắn, thần sắc lộ ra khiếp đảm và tò mò, tuy đã là nam nhi cao bảy thước, nhưng lúc này hốc mắt cũng đỏ lên.
"Cũng nhờ Vạn Tuế Gia ban ân cho ta! Mọi người vẫn còn đang nghị sự, có lẽ lâu lắm mới xong, ngài liền đuổi về hậu viện trước......" Tào Dần ôn hòa nói, "Ta vô cùng gấp gáp muốn gặp hai người ngươi a."
Đều nói cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, đối với vị phu nhân mà mẫu thân chọn cho hắn này, Tào Dần không có ý kiến gì, tuy nói ngay từ đầu hắn không có cảm giác thích, nhưng sau cùng thì cũng vừa lòng.
Lý thị làm người hiền thục, quản gia có nói, nàng dư sức làm chủ mẫu của một gia tộc; Vả lại, hắn cũng không phải là người ham mê nữ sắc, sau khi đã nhận định thê tử, hắn sẽ toàn tâm toàn ý mà đối tốt với nàng. Huống chi cữu huynh* Lý Húc còn là bạn tri kỷ với hắn, hắn nể mặt mũi cữu huynh, tuyệt đối sẽ không phụ lòng người kia.
*cữu huynh: anh vợ
Bởi vì Tào Dần vô cùng kiên trì, nên cuộc sống phu thê của hắn và Lý thị vô cùng mỹ mãn, cho dù hai người xa cách nhiều năm, nhưng hắn cũng không có ý muốn nạp thiếp, chỉ một mình cô đơn nhớ trưởng bối và thê nhi ở nhà.
Cạnh đó, trừ việc Tào Dần ở tận kinh thành xa xôi, thì Lý thị cũng không có gì không hài lòng với cuộc sống hằng ngày.
Từ nhỏ, phu quân đã làm thư đồng của Thánh Thượng, văn võ song toàn, bộ dạng cũng thuộc hàng nhất đẳng, không có một chút tật xấu. Không chỉ có phu quân toàn tâm toàn ý, mà bà mẫu Tôn thị cũng xót vì trưởng tử và con dâu chia cách hai nơi, thành ra chưa từng đưa ra ý muốn nạp thiếp; Cha chồng Tào Tỉ thì không quan tâm đến chuyện trong hậu viện......
Lão phu nhân tuổi đã cao, nên đã giao lại quyền quản gia, Lý thị quản lý toàn bộ việc nội trợ ở dệt phủ, có thể nói là nói một không ai dám cãi lại hai.
Các nữ nhi gia tộc khác đều hâm mộ nàng cực kỳ, chỉ hận tại sao không phải là các nàng gả vào Tào phủ?
Hiện giờ, hai vợ chồng cùng nhau ôn chuyện một phen, sau đó Tào Dần lại thân mật ôm nhi tử chọc ghẹo hắn, sự thương tiếc tràn ngập trên khóe mắt và đuôi lông mày.
Lý thị nhấp môi cười, chỉ cảm thấy cuộc sống vô cùng viên mãn, ngay sau đó, nàng như là nhớ tới cái gì, tươi cười nhạt đi, nhẹ giọng hỏi: "Gia đã thỉnh an mẫu thân chưa? Hiện tại để chính viện cho các vị nương nương, mẫu thân thì ở tại Hiệt Phương Đường...... Ủy khuất gia ở thiên viện với thiếp thân rồi."
Tào Dần cảm động với dụng ý của Lý thị còn không hết, làm sao cảm thấy ủy khuất được?
"Đây là việc con cái phải làm để báo hiếu, có gì mà ủy khuất đâu, ta đa tạ phu nhân." Hắn mỉm cười nói, rồi đứng dậy, "Phụ thân nói mẫu thân đang theo bồi Quý Phi nương nương và Vinh phi nương nương nói chuyện, vậy nàng đã trở lại rồi sao? Ta sẽ đi thỉnh an ngay."
"Gia không trách thiếp thân là được." Lý thị rũ mắt xuống, ôn nhu nói, "Mẫu thân không có bồi các nương nương nói chuyện, nàng có chút mệt, sợ là đã đi nghỉ ngơi rồi."
"Có chuyện gì sao?" Tào Dần vừa nghe liền nóng nảy.
Lý thị vặn chiếc khăn, trong mắt hiện lên một chút lo lắng: "...... Sự cố như vậy, sợ đã vô tình bất cẩn với Nghi Quý Phi. Gia à, thiếp thân có nên đến thỉnh tội với nương nương không?"
Tại Thoán phương đường.
Lão phu nhân dựa trên đầu giường, than một tiếng: "Dần ca nhi, Quý Phi nương nương tính tình như thế nào vậy, ngươi nói với nương một chút xem. Mới vừa rồi lúc nghênh giá, chỉ sợ nàng hiểu lầm lão thân, hiểu lầm Tào gia, rồi hiểu lầm ngươi a."
Vạn Tuế Gia đã nâng nàng đứng lên, thế mà Nghi Quý Phi lại dám không nâng.
Nhìn thái độ của Nghi Quý Phi, đừng nói tới có thiện ý, đây chính là làm trò trước mắt mọi người để hạ thể diện nàng! Trong lòng lão phu nhân bốc cháy, không khỏi lo lắng sốt ruột, bắt lấy tay Tào Dần nói: "Nếu Quý Phi thổi gió bên gối Vạn Tuế Gia, vậy phải làm sao đây?"
Tào Dần nhăn mi tâm, im lặng hồi lâu, tính tình như thế nào nhỉ?
Bởi vì hắn làm việc ở ngự tiền, nên cũng nghe rất nhiều về thanh danh không ai dám chọc của Nghi Quý Phi. Lời đồn đãi chưa chắc là thật, nhưng việc Vạn Tuế Gia xem nàng như trân bảo thì lại tuyệt đối chính xác, mấy lúc rảnh rỗi hắn còn thầm cảm thán, Quý Phi nương nương đúng là tri kỷ độc nhất đời này của vạn tuế.
...... Còn việc có thổi gió bên gối hay không, hắn cũng không biết chắc.
[Editor: Bánh Tai Heo - Wattpad: banhtaiheo - Wp: banhtaiheoHElachanai.wordpress.com]
Trong lòng muôn vàn suy nghĩ, Tào Dần nhỏ giọng trấn an: "Mẫu thân đừng lo, Nghi Quý Phi hiểu lý lẽ, chắc chắn sẽ không như thế. Có thể được Thái Hoàng Thái Hậu coi trọng, phụng mệnh chăm sóc Thái Tử gia, chứng tỏ Quý Phi nương nương là người khoan dung độ lượng, vô cùng hiền đức!"
Còn chưa nói xong, lão phu nhân liền khôi phục tinh thần, chấn động: "Chăm sóc Thái Tử gia?"
Chuyện này vừa xảy ra không lâu, nên tin tức còn chưa truyền đến Giang Nam, mẫu thân không biết cũng có lý.
Tào Dần đơn giản thuật lại ngọn nguồn, rồi nhớ lại cảnh tượng thê lương thất thiểu bước ra khỏi cửa cung của người buộc tội, thần sắc hắn hơi khựng lại: "Quý Phi được sủng ái, còn có phượng quyến trong người, nếu sự việc nghiêm trọng đến vậy, thì nhi tử cũng sẽ cùng Lý thị đến thỉnh tội."
Chuyện này quá khác so với những gì lão phu nhân nghĩ a!
Đúng hơn là cách xa vạn dặm!
Việc đi thỉnh tội, nàng bất quá chỉ hỏi thử con dâu chứ làm gì muốn đi, nào biết Dần ca nhi lại thật sự muốn đi thỉnh tội.
Mà điều khiến nàng kinh sợ nhất chính là, Nghi Quý Phi không những được sủng ái, đã vậy còn được giao trọng trách chăm sóc Thái Tử gia......
Thái Tử gia a, là tiểu chủ tử mà Dần ca nhi quyết tâm trung thành đó!
Lòng lão phu nhân trầm xuống, đầu đau như muốn nứt ra, sau một lúc sau, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Ngươi nói không tồi. Quý Phi nương nương đại nhân đại lượng, có lẽ cũng quên mất chuyện khi nãy rồi, không cần chúng ta thỉnh tội đâu, do nương trông gà hoá cuốc."
Khuyên can mãi mới dẹp được ý muốn đi thỉnh tội của trưởng tử, nhìn theo thân ảnh Tào Dần biến mất ở cửa, lão phu nhân mệt mỏi mà nhắm mắt lại, sau đó mở ra, tươi cười hoàn toàn biến mất.
"Nói Vương thị có ánh mắt chút, tìm cơ hội hầu hạ Vạn Tuế Gia." Nàng xoa giữa trán, phân phó ma ma bên cạnh, "Nhanh lên. Không phải nói thư sinh đọc sách mà có mỹ nữ bên cạnh là tốt nhất sao? Ngươi đi an bài đi, trừ việc dâng trà ra, nếu có thể hầu hạ bút mực thì càng tốt......"
Chính viện của dệt phủ rộng thênh thang, lại còn được phân ra thêm mấy cái tiểu viện, để các phi tần vào ở chính là dư dả. Tại gian phòng chính giữa lớn nhất kia, đúng là nơi ở của Vân Tú.
Màu sắc lẫn cách bày biện trong phòng, chỗ nào cũng toát ra hơi thở tinh xảo của vùng sông nước Giang Nam, tuy không thể so với cách trang trí rực rỡ tráng lệ như Dực Khôn Cung, nhưng lại không theo lối cũ, mang một nét mỹ cảm rất riêng.
Nhìn quét một vòng, Vân Tú rất vừa lòng, mà nàng cũng lười xét nét, có xét nét cũng không xét ra cái gì sai. Nàng tiện tay cầm lấy bình sứ men xanh trên tủ, chạm vào xúc cảm rất tinh tế, hoa văn nhìn rất có mỹ cảm, trông không giống vật phàm.
Là đồ cổ sao?
Quý Phi nương nương không rành mấy thứ này, chỉ đem nghi vấn đặt dưới đáy lòng, quyết định đợi thái tử dẫn đệ đệ đến thì sẽ hỏi.
Nàng lại bình sứ, đột nhiên cơn buồn ngủ mãnh liệt thổi quét mà đến, Vân Tú hơi hơi khép mắt, buổi sáng lên đường mệt mỏi, đúng là nên nghỉ ngơi chốc lát, dưỡng sức cho tốt để buổi tối còn phải tham gia yến tiệc.
Ngay lúc bước vào trong phòng, Đổng ma ma và mấy người Thụy Châu đã cẩn thận kiểm tra trên bàn ghế, trên giường, lẫn tất cả đồ đạc trong ngóc ngách, sau đó liền nhẹ nhàng gật đầu nhìn nàng, ý bảo không có phát hiện vật gì bị động tay động chân.
Sau khi dùng mấy khối điểm tâm, súc súc miệng, Vân Tú liền nằm xuống, nhẹ nhàng nhắm mắt.
Đệm chăn ấm áp trên người được xoã tung, rất là thoải mái, có một mùi hương hoa quả nhàn nhạt truyền đến, như đã được cẩn thận phủ lên. Vân Tú không bài xích mùi hương này, thậm chí còn khá là thích, chóp mũi nàng quanh quẩn mùi thơm như có như không, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Không biết qua mấy canh giờ, nàng mơ mơ màng màng nghe thấy thanh âm của Lương Cửu công công: "Nương nương đã tỉnh chưa...... Hoàng Thượng gọi nương nương sang bầu bạn......"
Vân Tú chậm rãi mở mắt, giơ tay xoa xoa huyệt Thái Dương, chỉ cảm thấy đầu óc có chút hôn mê.
Nàng đã ngủ bao lâu rồi?
"Vừa đúng hai canh giờ, đã qua buổi trưa ạ, Hoàng Thượng cũng đã chuẩn bị cơm cho nương nương rồi." Lương Cửu công công chờ ở ngoài cửa, tha thiết mà cười, "Nương nương mau chóng đến Tây Uyển đi."
Vân Tú gọi người hầu hạ rửa mặt chải đầu mặc quần áo, nàng không có buồn ngủ, nhưng cổ hôn mê cứ dần tăng lên; Trừ cái này ra, trong bụng nhỏ cũng truyền đến một chút cảm giác không khoẻ, nhưng nàng cũng không quá để tâm.
Đè đè mi tâm, đột nhiên nàng nhận ra có chút không thích hợp.
Vân Tú nhíu mi lại mà nghĩ, bên người Hoàng Thượng có thái y, chờ tới Tây Uyển nàng sẽ để thái y xem mạch, nhìn một cái cho chắc.
......
Đã xác định được mục đích đến bầu bạn là tìm thái y, nàng liền đến chỗ mà Thánh Thượng dừng chân —— Tây Uyển.
Tây Uyển cách chính viện cực xa, nếu phải đi bộ, chắc phải đi đến mức hít thở không thông. Nhưng được Khang Hi phân phó, nên Lương Cửu công công đã cho người nâng kiệu lại đây, cung kính thỉnh Vân Tú lên kiệu; Qua nửa canh giờ, cỗ kiệu liền vững vàng ngừng ở trước cửa viện.
Tây Uyển được xây mô phỏng theo bố cục của hành cung, bên trong có cả Ngự Thư Phòng, để cho Hoàng Thượng xử lý chính vụ.
Bởi vì đầu óc có chút mờ mịt hôn mê, nên Vân Tú rất là mệt mỏi, cố gắng chống đỡ tinh thần, tầm mắt lang thang không có mục tiêu mà nhìn xung quanh.
Đột nhiên, thần sắc của nàng khựng lại, trong số mấy người hầu kia, sao lại có một tỳ nữ...... trông quen mắt thế?
Nhan sắc hệt như nụ hoa đang chớm nở, xiêm y trắng thuần cũng không giấu được vẻ tươi đẹp phát ra từ tận trong trong xương cốt. Dáng dấp nho nhỏ duyên dáng, yêu kiều nhu nhược, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt lóng lánh như có nước mùa xuân, tất cả đều được giấu cẩn thận giữa những người hầu.
Nàng nhìn trái phải một phen, bỗng nhiên cùng Vân Tú bốn mắt nhìn nhau.
Nàng lập tức trắng mặt, ngay sau đó cúi đầu xuống, tỳ nữ giống như con nai con bị chấn kinh, suýt chút làm rớt đồ chặn giấy trong tay. Nàng cắn cắn môi, do dự một hồi, rồi vội vàng nói với người bên cạnh mấy câu, làm bộ bị đau bụng, xoay người tính chạy.
Cơn choáng váng càng thêm nghiêm trọng hơn, Vân Tú cố nhịn xuống, lạnh lùng kêu: "Đứng lại."
Lương Cửu công công đột nhiên giật mình, vị tỳ nữ dung mạo xuất chúng kia liền cứng đờ ở tại chỗ, nhẹ nhàng run rẩy, chỉ phải dẹp ý niệm đào tẩu, đầu cúi thấp đến mức không thể thấp hơn.
"Đó là ai?" Vân Tú hỏi Lương Cửu công công đang đứng cạnh nàng.
Lương Cửu công công quay đầu nhìn nhìn, sau một lúc lâu cũng không phát hiện manh mối, câu "Đứng lại" của Nghi chủ tử, là nói với ai a?
Mấy người hầu này là do hắn chọn, chẳng lẽ có người dùng thủ đoạn trà trộn vào?!
Đại tổng quản thấp thỏm trong lòng, còn chưa hiểu chuyện gì, liền nghe thấy Quý Phi hỏi, chỉ phải căng da đầu nói: "Những người đó đều là do nô tài chọn...... Hầu hạ ở ngự tiền......"
Tốt a.
Lương Cửu công công chọn sao?
Chính xác hơn là Hoàng Thượng chọn còn gì!
Đột nhiên, một cổ tức giận ập lên, sao, gạt nàng cũng thôi đi, còn phải làm chuyện kim ốc tàng kiều* này à?
*kim ốc tàng kiều: kiểu giấu mỹ nhân trong nhà á mọi người
Thì ra, Mật tần Vương thị không phải năm 25 mới vào cung, mà ngay lúc này đã lọt vào mắt Hoàng Thượng!
Sự phẫn nộ vì bị lừa gạt nảy lên trong lòng, Vân Tú quả thực tức đến muốn bật cười.
Đúng vậy, tuy nàng không thèm để ý việc Hoàng Thượng sủng ái nữ tử người Hán đó, càng không thèm để ý việc mình bị thất sủng.
Nhưng hành động như vậy, chính là dẫm thể diện của Dực Khôn Cung trên mặt đất, đây là đem nàng để ở chỗ nào?
Đã triệu nàng bầu bạn rồi, mà còn như thế, muốn tìm thêm mỹ nữ cùng hầu đọc sách phê tấu chương sao?!
Việc vi hành phía Nam này, Vân Tú cũng đã chuẩn bị tinh thần cả rồi, đã nghĩ tới việc này, nhưng tình cảnh như vậy đúng là ngoài dự kiến.
Cơn tức giận bất quá chỉ trong một cái chớp mắt, rất nhanh không còn sót lại chút gì, nàng híp híp mắt, nhịn xuống cơn choáng váng, nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Đã sớm dự kiến được tương lai, cũng không có gì phải tức giận. Vả lại nàng cũng đã là Quý Phi rồi, sao phải bận tâm thể diện chứ?
Hoàng Thượng, thần thiếp xin không phụng bồi.
"Ẩn giấu một mỹ nhân như vậy, vạn tuế đúng là rất có hứng thú," Vân Tú chậm rãi bước lên phía trước, vòng qua người hầu đang quỳ đầy đất, kéo Vương thị đứng dậy, chân tình thực lòng mà khen, "Thật sự rất có diễm phúc a."
Vừa thấy rõ ràng dung mạo của tỳ nữ kia, Thụy Châu và Lương Cửu công công đều hít hà một hơi, này......
Thụy Châu nôn nóng mà nghĩ, mỹ nhân như thế, nương nương tức giận cũng đúng a!
Lương Cửu công công hơi mờ mịt, ngay sau đó vừa hoảng vừa giận, người này ở đâu ra?
Sau đó hắn vỗ đầu, hỏng rồi, để Nghi chủ tử hiểu lầm, vậy phải làm sao đây?!
Nhìn ánh mắt lo lắng của Thụy Châu, Vân Tú khẽ cười, xua xua tay, thong thả ung dung mà buông Vương thị đang kinh sợ ra, phủi phủi ống tay áo, mặt âm trầm chậm rãi rời đi.
Nàng đã thấy Mật tần rồi, giờ cũng không thèm so đo nữa.
Chỉ là cơn đau đầu này, sao cứ tăng thêm thế?
Không sao, dệt phủ cũng có đại phu.
Lương Cửu công công vội vàng đuổi theo, đang muốn mở miệng giải thích, đột nhiên hắn kinh hãi mà mở to mắt, bị hù đến mức lá gan muốn nứt ra.
Chỉ thấy thân mình Quý Phi nương nương nhẹ đảo, ngất xỉu ngoài cửa viện......
"Nương nương!" Thụy Châu gấp đến độ đỏ mắt, nhanh chóng đuổi kịp nâng lên.
Tiếng khóc nức nở xen lẫn tiếng nói nghẹn ngào vang lên: "Thái y, gọi thái y ngay! Nương nương để ý Vạn Tuế Gia như vậy, nàng nhìn thấy cảnh này, đúng là chịu đả kích quá rồi?!"
Tác giả có lời muốn nói:
【 Vở kịch nhỏ: Phản ứng lanh lẹ 】
Vân Tú:?
Vân Tú:......
Vân Tú: Đúng là Thụy Châu tốt của ta.
- ----
Đôi lời editor:
Hảo Thụy Châu =)))))))