Sủng Phi Của Hắc Đế

Chương 20: Chương 20: Quỷ quyệt 1




Sáng hôm sau...

Thiết Trì Cơ là nơi được xây dựng để chào đón Tân vương của Tân đế quốc. Là một quốc gia tự phát nhưng đã bàu cử đầy đủ bộ máy quan viên trông cũng rất ra dáng của một vương triều.

Hắc Lãnh Thiên mang Hắc bào đứng trước bọn “đại thần văn võ“. Ngữ khí “ngạo thị thiên địa”( xem thường trời đất) của anh khiến bọn quan viên như con rùa rụt cổ, anh có vẻ hài lòng với biểu cảm đó.

“Xem ra nếu trẫm không đi chinh phạt thì sẽ không thể biết được lại có một vương triều tráng lệ thế này“.

Bọn quan viên im thin thít cả thở cũng chẳng dám thở mạnh.

“Sao thế? Không lẽ trong triều đình này không có một ai dám nói chuyện với bổn vương à“.

Một hồi lâu Chu Sa - nữ tể tướng thân cận của Lại Văn Đình mới lên tiếng.

“Hắc đế, dù Tân đế quốc của chúng ta đã bại trận dưới tay của ngươi nhưng chúng ta vẫn có tôn nghiêm của mình. Ngươi đừng có mà đứng đây ra oai thị chúng“.

“Hưm! Thứ nhất triều đình của các ngươi bị đánh bại bởi bọn ăn hại vô học được bổn vương cho ra chiến trường, thứ hai là nữ nhi thì đừng nên ngạo mạn như vậy“.

Lời lẽ của Hắc Lãnh Thiên đã ví quân đội của Tân đế quốc yếu kém chẳng đánh lại những kẻ vô công rỗi nghề của Thiên Triều, anh còn trực tiếp nhạo báng thân phận nữ nhi của Chu Sa. Quan viên trong triều bàn tán côn xao.

“Hắc đế, ngươi đừng có phỉ báng Tân đế quốc này. Ta tuy là nữ nhi nhưng văn võ song toàn, học bác uyên thâm. Dù hôm nay bại trận thì ta nhất định sẽ vựng dậy được đất nước mới này. Tân triều của bọn ta quyết không đội trời chung với Thiên triều các người“.

Quan viên đồng loạt hô to câu “ Quyết không đội trời chung với Thiên triều” Hắc đế nhếch mép ngồi xuống ngai rồng, lập tức một làn sóng phẫn nộ dấy lên.

- Đó không phải nơi mà ngươi được ngồi.

Một quan viên hét to, Hắc Lãnh Thiên lạnh lùng bắn một tia sát khí khiến kẻ đó đơ tại chổ. Một viên quan khác can đảm hùa theo “ Đồ hôn quân hoang dâm vô đạo. Ngươi vì một nữ nhân mà mở cuộc tàn sát, giết chết Địch Khắc còn tàn sát toàn bộ dân làng nay là bắt giữ Tân vương của bọn ta trong tay làm con tin. Cái gì mà Hắc đế vương Thiên triều chứ chẳng qua cũng chỉ là một Trụ Vương vì nữ nhân mà khiến lòng dân phẫn nộ“. Hắc Lãnh Thiên nghe xong lời “chửi” cũng gật gù tán thưởng.

“Hay, hay lắm. Chửi rất hay! Ngươi nói bổn vương vì nữ nhân mà đồ sát sinh linh thế còn Tân vương của các ngươi lại bắt cóc nữ nhân của trẫm. Trong chuyện ai là người sai chứ! “.

Viên quan nọ phản bác “ Tân vương chỉ là có lí do riêng nên mới làm vậy“.

Một kẻ khác hùa theo “ Nữ nhân đó là thanh mai trúc mã của Tân vương. Ngài muốn cứu nàng ta khỏi một hôn quân như ngươi thì có gì là sai chứ! “.

“Haha! Nực cười thật. Nữ nhân đó đã là người của trẫm nay nàng ấy lại mang trong mình cốt nhục của trẫm. Giả sử như Lại Văn Đình thật sự cứu được nàng thì nàng có chấp nhận rời xa phu quân của mình, để hài nhi sinh ra mà không có cha, trở thành một người bị thiên hạ chê cười và liệu rằng Lại Văn Đình có chấp nhận nuôi lớn hài nhi đó hay tìm cách giết chết nó để trả thù bổn vương. Suy cho cùng Tân vương của các ngươi cũng vì nữ nhân mà gây nên bạo loạn“.

“Ngươi! “. Viên quan nọ cứng họng không thể nói được gì. Hắc Lãnh Thiên cười gian tà “ Một kẻ tự mình xưng vương đi cướp nương tử của người khác lại còn gây ra chiến tranh, thử hỏi ta với hắn tội ai lớn hơn“.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.