Một bàn đặt toàn đồ ăn, Long Vân Thấm giống như rất lâu chưa được ăn một bữa thỏa mãn như vậy.
Lăng Triệt tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho nàng, phần tình nghĩa này làm nàng vô cùng cảm động, món ăn dù mặn chết người cũng biến thành vị ngọt!
Lăng Triệt sửa sang lại mình một lần, ngồi ở bên cạnh nàng, thỉnh thoảng sẽ gắp thức ăn vào trong chén cơm của nàng, hai người hoàn toàn hưởng thụ thời gian yên tĩnh chỉ có đối phương. Ăn cơm xong, Xuân Lan cùng Đông Mai đi vào thu dọn, sau đó mang một ấm trà đến, rồi đi ra ngoài đóng lại cửa.
Lúc này Long Vân Thấm mới để ý, Lăng Triệt hôm nay tựa hồ rất nghênh ngang, “Hiện tại không cần đề phòng quá nhiều, ba người kia đều có thể tin tưởng.”
Lăng Triệt trầm mặc một lát, rót một ly trà cho hai người rồi hỏi nàng, “Thu Cúc vẫn đi theo người xảy ra chuyện gì?”
Nàng không giấu diếm hắn, chỉ đơn giản kể lại sự tình, cuối cùng còn không khỏi cảm thán, “Thu Cúc là một người tính tình dịu ngoan.”
“Dịu ngoan cuối cùng không phải vẫn chọn phản bội sao, bên cạnh ngươi không thể có người như vậy.” Nếu là hắn, sao có thể để một người phản bội tự sát dễ dàng như vậy, đáy mắt Lăng Triệt phát ra ánh sắc lạnh.
“Quên đi, sự việc còn lại đã giao cho Ảnh đi thăm dì, người liên hệ sau lưng Thu Cúc rất nhanh sẽ có manh mối. Đêm nay…cảm ơn ngươi!” Nàng kì thực luôn không biết sinh nhật mình là bao nhiêu, hiện tại nhờ hắn nên mới biết, trước giờ cũng chưa bao giờ để ý qua nhưng lần này Lăng Triệt lại để tâm như vậy, Long Vân Thấm nàng hiện tại nhớ kĩ.
“Còn có mỳ trường thọ…” Thực chất Lăng Triệt vẫn canh cánh trong lòng vì trù nghệ của mình.
Long Vân Thấm không nhịn được cười ‘phốc’, bộ dáng so đo này của nam nhân quả thực đáng yêu, cau mày mím môi, không chỉ có sự yêu nghiệt vốn có, càng thêm chọc người trìu mến. Nghĩ đến bản thân không biết sinh thần của Lăng Triệt, nàng liền muốn hỏi hắn, đến sinh thần của hắn cũng sẽ tặng hắn một bất ngờ.
“Vậy sinh nhật của ngươi bao nhiêu?”
Vừa dứt lời, nam tử đối diện đột nhiên sắc mặt tái nhợt, thân thể rõ ràng buộc chặt lại. Nhìn thấy tình cảm này, Long Vân Thấm không biết phải làm sao, thử hỏi hắn, “Ngươi làm sao?”
Lăng Triệt lắc đầu cười, “Không có gì, ta vốn không biết ngày sinh của mình, ta nhớ kĩ của ngươi là được rồi.” Dứt lời liền ôm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nàng. Cả người Long Vân Thấm đều dựa vào trong lòng hắn, cánh môi mím chặt, nàng rất khi bắt gặp Lăng Triệt không khống chế được biểu cảm, lần trước trên đỉnh núi hắn luống cuống là vì lo lắng cho nàng.
Nhưng lúc này đây, Long Vân Thấm biết bản thân đã chạm vào nơi nào cấm kị trong lòng hắn, nguyên nhân nàng sẽ không miệt mài theo đuổi nữa. Không muốn nói đến ngày sinh của mình, đại khái ngày này làm cho hắn kiêng kị. Quá khứ của Lăng Triệt, trầm trọng lại thần bí.
Nàng chỉ có thể chờ đến thời điểm hắn nguyện ý, chính miệng hắn sẽ nói cho nàng biết.
“Đúng rồi, sinh nhật của ta không thể nào chỉ có một mình ngươi biết?” Như vậy ai cũng đã quên rồi? Nhưng Long Thanh Dương cũng không thể quên được, Long Vân Thấm tin là như vậy.
Nàng cười tủm tỉm buông vòng tay quanh mình ra, “Không được đụng tới tam ca? Tam ca hắn sẽ mang lễ vật lại đây.”
Lăng Triệt nhìn nữ tử đang cười đắc ý hệt như một con mèo con vừa ăn vụng thành công, chỉ biết sủng nịnh lại bất đắc dĩ. Huynh muội này quả là tâm ý tương thông, hắn dùng thủ đoạn đuổi Long Thanh Dương đi ra ngoài, thật vất vả mới tranh thủ được không gian chỉ có hai người, nàng thế nào đoán ra Long Thanh Dương sẽ tới đây chứ.
“Ngươi thế nào tin tưởng vậy? Nói không chừng tiểu tử Long Thanh Dương kia đã sớm quên rồi?” Nam nhân bất mãn nói thầm, cái gì đó ở trong ngực lại cất kĩ không chịu lấy ra. Nhớ tới ánh mắt Long Thanh Dương lúc sắp rời đi, sự đắc ý sâu sắc đó làm hắn cực kì khó chịu, cái gì mà Lục muội nhất định sẽ hỏi đến hắn, tự tin của tiểu tử kia từ đâu mà có vậy.
Long Vân Thấm lắc đầu cười ha ha, không ngờ Tam ca làm Lăng Triệt có cái biểu tình này, “Tam ca đối ta tốt là thật tình, làm sao có thể quên sinh thần của ta đây, hắn chắc chắn sẽ tặng lễ vật cho ta đó.”
“Ta đối ngươi tốt cũng là thật tình.”
“Cho nên không phải ngươi đã đến rồi sao. Tam ca khẳng định là bị ngươi đuổi đi rồi, Phủ Công chúa này ngoại trừ ta ngươi chính là lớn nhất, người Thanh Y vệ không dám đụng ngươi, ba cung nữ của ta nhìn thấy người là sợ tái mặt, căn bản là không ai dám đuổi ngươi ra ngoài.”
Sắc mặt u ám của nam nhân nháy mắt bừng sáng, nàng nói như vậy nghiễm nhiên hắn chở thành nam chủ nhân của công chúa phủ sao! Đem hộp quà của Long Thanh Dương từ ngực đưa cho Long Vân Thấm, không cho nàng cơ hội tự mình mở hộp ra, hắn tự mình động thủ.
Bên trong là một khối ngọc, trên mặt ngọc khắc khóm trúc lục sắc, bề mặt đều trơn bóng phát sáng, nhìn qua là biết vạn kim khó cầu.
Long Vân Thấm cầm trên tay ngắm đi ngắm lại, dường như rất thích. Lăng Triệt thấy vậy trực tiếp lao đến, cầm này nọ ném vào trong hộp, “Tục khí, có gì mà thích chứ!”
Long Vân Thấm nhíu mày cười hắn, “Này Nhiếp Chính vương đại nhân, lễ vật của ngài mới thật cao nhã thoát tục đi?”
Lăng Triệt đắc ý rạo rực lấy ra một cây trâm cài ở trong cổ tay áo của mình, quơ quơ trước mắt nàng, “Như thế nào?”
Long Vân Thấm nghiêm túc nhìn trâm cài kia, chính là trâm làm từ gỗ đào thụ, hiện tại có chút nói không nên cảm xúc trong lòng. Lăng Triệt, ngươi vẫn tiếp tục khắc thêm trâm cài sao, đã rất nhiều rồi…
“Ngươi muốn làm bao nhiêu cái?”
Cầm trâm hoa đào trên tay, Long Vân Thấm dở khóc dở cười, nhưng nàng cũng cẩn thận nhìn ra cây trâm này so với những đào mộc trâm lúc trước có chút khác, hoa đào được khắc ở đầu trâm tinh sảo hơn nhiều lắm, hơn nữa còn là ở trạng thái đang nở rộ.
“Nhìn không giống với mọi lần?”
“Quả thật khác biệt, bất quá bản chất vẫn là một cây trâm nha.”
Lăng Triệt cầm lên cây trâm cài lên mái tóc nàng, nói tiếp, “Thì sao? Bản vương liền thích làm trâm cài, cả đời này vẫn muốn khắc trâm cài tóc, trâm cài ngươi sử dụng kiếp này chỉ có thể là bản vương làm, cả đời đều đủ cho ngươi mang!” Nghĩ nghĩ thấy lời mình có gì đó không ổn, hắn còn bổ sung thêm, “Tay nghề của ta dường như càng ngày càng tốt.”
Long Vân Thấm gật gật đầu, vui vẻ tiếp nhận sủng ái cùng bá đạo của nam nhân, hắn thể hiện như vậy là một loại chấp nhất trong tình cảm, hắn không có chiêu mức tán tỉnh hoa mĩ như những nam nhân khác, hắn nói chuyện cùng nàng chỉ có một lòng một dạ, một mối chân tình dành cho nàng, hắn mượn trầm cài đầu này biểu đạt tình ý đến cho nàng. Tuy rằng thật khó tưởng tượng, lại thật sự làm cho nàng nhớ ở trong lòng.
“Mấy ngày nữa là đại hôn của Long Mộ Hi…”
Lăng Triệt hừ lạnh, vừa nghe đến ba chữ Long Mộ Hi hắn liền không cho sắc mặt tốt, cái nữ nhân kia, không sớm thì muộn hắn sẽ đại khai sát giới!
“Đại hôn của nàng ta không quan hệ gì với ngươi.”
“Ta cũng nghĩ không quan hệ, nhưng nàng không muốn để ta sống yên ổn.”
Ánh mắt Lăng Triệt phát lạnh, đối với hành động của Long Mộ Hi hắn luôn nắm giữ trong lòng bàn tay, nếu nàng ta dám có gan ám hại Thấm Nhi của hắn, hắn tuyệt đối làm cho nàng ta nhớ kỹ hôn lễ này suốt đời không quên.
“Ngươi không cần làm cái gì.” Cảm giác được ánh mắt của Lăng Triệt, Long Vân Thấm liền rat ay ngăn lại, sự tình của Long Mộ Hi nàng muốn đích thân giải quyết, nữ nhân kia luôn tự cho là thủ đoạn của mình rất thông minh, nhưng nàng ta sẽ không biết, muốn tính kế lên đầu nàng, nàng ta còn chưa đủ tư cách.
Đáy mắt Long Vân Thấm hiện lên ngoan độc, Lăng Triệt thấy vậy thì cười mỉm, hắn thế nào lại quên Thấm Nhi của hắn thủ đoạn cũng không kém, hơn nữa tính tình hoang dã, mười phần không nên trêu chọc nàng! Long Lộ Hi kia, nữ nhân vừa ngu xuẩn vừa không biết tự lượng sức mình.
“Tùy ngươi thích làm như thế nào thì làm, nhưng phải đáp ứng ta không được làm ra chuyện xung đột đến Đoan vương.” Đoan vương bây giờ còn không thể động. Hắn có thể không kiêng kị gì Đoan vương, nhưng nàng không làm được, thực lực nàng còn chưa đủ để phân thua cao thấp với Đoan vương.
Long Vân Thấm gật đầu đáp ứng, nàng còn lo phát triển kế hoạch của mình, vẫn chưa muốn nói toàn bộ cho Lăng Triệt nghe. Nếu Lăng Triệt biết nàng có tâm tư đối đầu kinh thương với Đoan vương chắc sẽ rất lo lắng.
Hơn nữa, nàng còn muốn trả lại một phần nhân tình cho Văn Nhân Mặc, điểm này càng không nên nói cho Lăng Triệt biết.
“Có thể, Đoan vương bên kia ta tất nhiên không tự nhiên gây xung đột.”