Tại kinh thành từ già trẻ, lớn bé đang đứng chật ních từ cổng thành đến cửa hoàng cung vì hôm nay Nhiếp chính vương - chiến thần của bọn họ đã trở về.
Người Ất: ngươi nghe tin gì chưa?
Người Giáp: gì thế, gì thế?hôm nay quan trọng nhất không phải là Nhiếp chính vương khải hoàn trở về à?, còn tin gì quan trọng hơn tin đó chứ.
Người Ất: ngươi chả cập nhật thông tin gì cả, Nhiếp chính vương trở về nhưng còn 1 tin nữa đó là người thực tế đi đón vương phi của mình ở núi Thanh Phong và đang trên đường trở về cùng nàng.
Người Giáp: ta không tin, ngươi nói láo.
Người Ất: lại đây ta kể cho nghe, vài cái tai gần đó cũng gióng lên để nghe ngóng.
1 đồn 10, 10 đồn trăm. Rồi chẳng bao lâu sau vị vương phi thần bí, vô cùng xinh đẹp, cầm kì thi họa, không gì không biết không gì không thông đã được cả Hách Liên hoàng triều biết đến.
Không biết bao thiếu nữ đã xé rách khăn tay khi nghe tin này.
********** TA LÀ PHÂN CÁCH TUYẾN LƯỜI BIẾNG **********
Cách kinh thành 6 dặm* về phía tây bắc là đoàn quân Huyết Sát đang tiến về kinh thành với tinh thần lên cao hơn bao giờ hết.
Dẫn đầu đoàn quân là Nhiếp chính vương đẹp trai ngời ngời đang cưỡi trên 1 con hãn huyết bảo mã nhưng cha mẹ thiên địa ơi trên hãn huyết bảo mã còn có 1 cô nương với vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, nếu đứng với Nhiếp chính vương giống y chang chim nhỏ nép người a.
Hách Liên Thần ngồi sau Khuynh Phượng dùng đôi tay rắn chắc vòng qua eo chưa đầy 1 nắm của nàng và cũng để giữ chặt nàng vì vương phi của hắn đâu có biết cưỡi ngựa à còn không biết bơi nữa chứ, nghĩ đến đây bạc môi mỏng của Hách Liên Thần bất giác cong lên nhưng đáng tiếc không ai có thể thấy vẻ mặt đó, thật sự đáng tiếc a. Lấy cằm hơi cọ cộ vào đỉnh đầu của ai kia: đói bụng chưa?.
Khuynh Phượng ngẩng đầu lên, bĩu bĩu môi: Thần, đói bụng a - quay qua quay lại từ nãy đến giờ cũng đói a, nói xong không quên cọ cọ vào ngực của Hách Liên Thần.
Hách Liên Thần cười sủng nịnh: sắp đến kinh thành rồi, ta sẽ kêu ngự trù làm đồ ăn cho nàng, bay giờ ngủ 1 chút, ngoan. Khuynh Phượng chu môi kháng nghị: lúc nào cũng ngủ sắp thành heo mẹ rồi , ta không ngủ đâu. Hách Liên Thần nhếch bạc môi mỏng: vậy ta làm lại việc dang dở hôm qua nhé nàng nhé?.
Oành, trong đầu khuynh Phượng nổ 1 tiếng cô vội vàng tựa vào khủy tay phải của hách Liên Thần dùng áo choàng che mình kín mít, 1 giọng nói trong áo choàng vọng ra: ta ngủ, chàng đừng hôn đừng hôn - cô là sát thủ có thể chất siêu cường nhưng nếu đem ra so với tên có võ công cao cường kèm nội lực thâm hậu này thì cô thua không còn manh giáp a huống chi hôm qua hắn hôn cô đến choáng váng đầu óc kìa, hừ.
Không lâu sau tiếng hít thở đều đều truyền tới tai, Hách Liên Thần dùng tay kéo áo choàng ra để tránh cho cô ngạt thở, cũng để ngắm nhìn dung nhan khi ngủ của nàng.
Chỉnh lại tư thế cho cô, hắn ra hiệu cho cận vệ chỉ huy đại quân đi nhanh hơn, vì sao ư vì vương phi của hắn đói bụng rồi.
Lộ trình gần 3 canh giờ đã rút ngắn xuống chỉ còn chưa đầy 2 canh giờ.
**********
1 canh giờ sau.
1 binh lính mặc trang phục màu đen có thêu nhai tí trước ngực và sau lưng đang cưỡi trên 1 con tuấn mã phi về phía cửa thành rồi hô lớn: mau mở cổng thành, mau mở cổng thành, Nhiếp chính vương đang đến~ .
Tenn quan gác thành sau khi nghe thấy tiếng hô thì vội vàng ra lệnh mở cổng: mở cổng mau lên rồi chạy như bay xuống chân thành. Vừa rồi khi hắn đưa mắt quét sang đường chân trời thì thấy hiện lên 1 lá cờ màu đen đỏ được thêu 1 con rồng ở giữa, hắn còn cảm nhận được độ rung của mặt đất, thần linh cha mẹ ơi Huyết Sát có khác khí thế thật lẫm liệt - vừa nghĩ hắn vừa chỉnh lại trang phục xộc xệch do chạy như bay xuống thành lúc nãy.
Cổng thành mở ra, dẫn đầu đoàn quân là Nhiếp chính vương cao cao tại thượng, con rùa vàng trong mắt hầu hết tất cả các thiếu nữ. Theo sau đó là đoàn quân Huyết Sát.
Đoàn quân đi vào trong thành dưới sự tung hô vang trời của hàng ngàn lê dân bá tính kèm theo hàng loạt khăn tay và hoa tươi. Nhưng hàng loạt câu hỏi đang hiện lên trong đầu mọi người: ế, tại sao không thấy vương phi? Chẳng nhẽ là nói láo, hừ ta mà biết được tên nào loan tin thì biết tay ta.
Cảm nhận được người trong lòng cựa quậy rồi 1 bàn tay trắng nõn gạt chiến bào ra, chu môi ủy khuất với hắn: Thần, ồn ào quá không ngủ nữa ,Hách Liên Thần nhíu nhíu mày.
Vội đề khí, vận khinh công bay lên làm cho chiến bào tụt xuống lộ ra 1 cô nương vô cùng kiều diễm đang nằm gọn trong lồng ngực của hắn. Trong khoảnh khắc đó hàng loạt tiếng hút khí vang lên, mọi người đang há hốc mồm nhìn Nhiếp chính vương và cô nương kia thì không biết ai cất lời: tiên nữ giáng trần a làm cho hàng ngàn lê dân bách tính dậy sóng một phen. Mọi người vội vàng quỳ lạy Hách Liên Thần.
Hách Liên Thần bật ra đằng sau chẳng mấy chốc đã đứng lên tường thành: bình thân . Khuynh Phượng hết nhìn dòng người đông nghịt kia lại nhìn Hách Liên Thần cô thầm phỉ nhổ: ngươi muốn tổn thọ thì cũng đừng lôi ta vào, 1 người quỳ đã tổn mấy đời rồi nhưng dưới kia bao nhiêu người thế?.
Hách Liên Thần đặt Khuynh Phượng xuống cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia giơ lên không trung: Thê tử của cô vương. Sau khi Hách Liên Thần nói xong người dân lại dậy sóng 1 lần nữa: trời ơi, nhan sắc này còn hơn cả đệ nhất mỹ nhân của kinh thành rồi ~ xin lược bỏ 3000 lời khen mà người dân dành cho Khuynh Phượng.
Ở trong góc khuất của 1 con hẻm vài người mặc áo choàng màu đen đang trao đổi gì đó, thỉ thoảng họ lại đưa mắt nhìn về phía trên cổng thành nơi Hách Liên Thần và Khuynh Phượng đang đứng.
**********
Trong ngày hôm đó đến hài tử 3 tuổi còn biết Nhiếp chính vương phi xinh đẹp kiều diễm đến mức nào. Ai ai cũng vui mừng trừ rất nhiều thiếu nữ mơ mộng ngôi vị Nhiếp chính vương phi kia.
Tại Trầm Ngư viện của đại tiểu thư phủ quốc công - người được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân của Hách Liên hoàng triều đang phát ra hàng loạt tiếng vỡ nát của các đồ vật kèm theo đó là tiếng chửi rủa: đồ hồ ly tinh dám quyến rũ Thần ca ca, thê tử của Thần ca ca phải là ta. Đám nha hoàn đứng ngoài cửa 1 mực cúi đầu không 1 ai dám bước vào căn phòng đó.
CẦU NHẬN XÉT
CẦU ĐỀ CỬ ( NGƯỢNG NGÙNG A)