Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời

Chương 48: Chương 48




Còn bên phía này, sau một lúc cơ thể hoàn toàn bị đơ cứng không phản ứng lại kịp cuối cùng Điềm Điềm cùng Tiểu Châu cũng rời nhau ra, đưa mắt nhìn ra phía khác.

Một lát sau Điềm Điềm nhanh chóng nói với Tiểu Châu:

“Vừa nãy có cánh hoa trên mặt huynh, ta định thổi đi giúp huynh thôi…ta…thôi ta đi trước nha!” Cô định nói tiếp nhưng phần vì quá xấu hổ, phần vì thấy Ba Ba Mạc Tỏa đã đi xa, nếu không đuổi theo sẽ không bắt kịp mất, cô tỏ ra vô cùng lúng túng chân tay quơ loạn xạ, cuối cùng vì quá xấu hổ nên đành chạy đi.

Để bên này Tiểu Châu ngơ ngác lẩm bẩm nói:

“Cánh hoa có thể dùng tay nhặt…nhặt mà…”

Nhưng chưa đợi cậu nghĩ xong, phía bên này Dạ Huân Thiên đã bị ngã quỳ xuống, một tay ôm ngực trái đau đớn cố gắng chịu đựng.

“Hoàng thượng, người không sao chứ?”

Dạ Huân Thiên đau đớn ôm ngực mình, sau khi bóng cô vừa đi khuất, tim hắn đột nhiên đau đớn vô cùng, hắn không chịu được nữa.

Hắn cảm nhận như có thứ gì đó đang chọc vào từng thớ tim hắn, đau đớn toát mồ hồi. Môi hắn mím chặt, cố gắng chịu đựng khiến những đường gân xanh nổi lên khắp trán.

Tiểu Châu lo lắng lập tức cõng hắn về cung:

“Hoàng thượng, người cố gắng chút, thần sẽ đưa người đến chỗ thái y.”

Dạ Huân Thiên được bắt mạch cẩn thận xong, nhưng cho dù hắn đau đớn như thế nào các thái y cũng không tìm ra được cụ thể bệnh tình.

Chỉ thấy Hoàng Thượng ôm tim đau đớn.

Dạ Huân Thiên sau đó cũng đỡ dần dần, hắn chỉ thấy cứ mỗi lần đứng cạnh cô thì tim có chút nhói nhẹ, nhưng hôm nay sau khi kích động ôm hôn cô thì tim lại đập vô cùng kịch liệt, sau đó mới đau như vậy. Chẳng lẽ có liên quan gì đó đến cô sao, hay đơn giản đây là phản ứng bình thường khi thật lòng yêu ai đó, trái tim rung động sẽ có cảm giác ấy.

Vì đúng thật trước giờ hắn có vô số cung tần mỹ nữ vây quanh nhưng để thực sự có người khiến hắn toàn tâm toàn ý đặt trọn trái tim mình thì người đầu tiên chính là cô.

Ba Ba Mạc Tỏa trở về, nằm sấp trên giường, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh ban nãy, cô nhẹ nhàng đưa tay lên sờ vào môi mình.

Sau đó lại sờ lên ngực, cảm giác hồi hộp, mềm mại, có chút tê dại như truyền khắp cơ thể, lúc đó cô cảm thấy vui vẻ kì lạ.

“Hôn sao?”

Thì ra hôn là có cảm giác như vậy, cảm giác cũng thật gây nghiện quá, mà khoan đã, tại sao cô lại muốn hôn hắn chứ, cô đâu có thích hắn, đúng là phiền phức mà.

Ba Ba Mạc Tỏa chùm chăn lên đầu lăn đi lăn lại vài vòng, cố vứt cái suy nghĩ kia sang một bên.

“Phiền quá, Dạ Huân Thiên, mau cút khỏi đầu ta đi.”

Điềm Điềm đứng ngoài tủm tỉm cười, còn nói là không quan tâm đến Hoàng thượng, biểu hiện này không phải rất giống cô khi nghĩ về Tiểu Châu ư?

“Tiểu Châu!” Nhắc đến Tiểu Châu Điềm Điềm không tự chủ nói ra khỏi miệng, Cô cũng nhớ lại cái hôn đó.

‘Aaaaaaaaa hạnh phúc chết cô rồi.’ Điềm Điềm vui sướng quắn quéo đầu óc.

Mấy ngày sau.

“Mạc Tỏa à, Hoàng thượng vừa đến đưa cho người món này.”

Gần đây Dạ Huân Thiên tích cực mang nhiều đồ ngon đến bồi bổ cô, mong cô nguôi giận, tuy vậy chỉ dám đưa thông qua Điềm Điềm, không dám đi vào.

“Cái gì đấy.”

Điềm Điềm đem vào một hộp lớn đựng đầy điểm tâm trông rất ngon.

Ba Ba Mạc Tỏa nhìn đến lóa mắt, nhưng vẫn giữ ý tứ mà nói:

“Không thèm, trả lại đi, ta chưa hỏi tội hắn vụ hôm nọ dám hôn bổn cung đâu.”

“Thôi mà Mạc Tỏa nương nương, người là phi tử của Hoàng thượng, hai người…moa moa với nhau không phải rất hợp tình hợp nghĩa hay sao?”

“Ngươi đang tính ngụy biện cho mình vì ngươi cũng đã hôn Tiểu Châu rồi đúng chứ? Đừng tưởng hôm đó ta không biết gì.”

“Mạc Tỏa nương nương à, người đừng trêu em nữa.”

Nhắc đến Tiểu Châu, cô có chút nhớ cậu rồi.

Đúng rồi sắp đến giờ đi tuần của huynh ấy rồi, cô phải nhanh chóng đi đến đó thôi.

“Nương nương em đi đằng này chút nha.” Cô tiện tay gói mấy món điểm tâm vào khăn tay tính mang đi cho Tiểu Châu, gần đây cô hay lấy mấy đồ Hoàng thượng mang đến chia cho Tiểu Châu ăn.

“Ê xách đám điểm tâm này đi đi chứ.”

“Người để lại ăn đi.” Nói xong Điềm Điềm cũng chạy biến luôn.

Điềm Điềm cứ rảnh rỗi là lại đi ngắm Tiểu Châu làm việc, chỉ cần được ngắm cậu đằng sau lưng thôi cũng đủ làm cô mãn nguyện rồi. Mang đồ ăn đến cũng là nhờ người khác đưa hộ. Tại cô cứ đến gần là Tiểu Châu lại lảng tránh, hình như không muốn nhìn mặt cô khiến cô rất buồn lòng.

Điềm Điềm đi đến vị trí canh gác của Tiểu Châu, đứng từ xa nhìn cậu, đang say xưa ngắm nhìn bóng dáng oai vệ cao lớn đó. Bất chợt cô nhìn thấy từ xa một cung nữ đi đến bên cạnh cậu.

Cô gái kia mặt mày nhỏ nhắn, thân hình thon thả cao gầy, dáng xinh da trắng mặt đẹp.

Tiểu Châu ấy vậy lại cười đùa cùng cô gái đó, nụ cười đó cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy ở cậu. Nó như phá tan lớp mặt nạ nghiêm nghị thường ngày, thay vào đó là gương mặt tỏa nắng như ánh mặt trời lúc sáng sớm.

Điềm Điềm có chút kinh ngạc cố nhướn người lên cao nhìn.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu cười rạng rỡ như vậy, rất tiếc đối tượng lại không phải là cô, thật buồn biết bao.

“Người kia…chắc là ý trung nhân của huynh ấy, cô ấy thật đẹp.” . truyện kiếm hiệp hay

Điềm Điềm buồn bã cúi xuống nhìn chính bản thân mình, một bộ đồ tầm thường, thân hình thô kệch, dáng đi cũng không được đẹp mắt.

Đặc biệt khuyết điểm khiến cô tự ti nhất chính là bàn chân to như voi. Cô sinh ra trong một gia đình nhà nông chính gốc, quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Nhiều đời như vậy đôi chân cũng chẳng cần giầy dép, cứ thế dẫm đạp lên đất đá mà cày cấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.