Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời

Chương 60: Chương 60




“Vẫn còn ngày mai nữa, ngày mai chúng ta sẽ quay về tham gia.”

“Vậy sao, hay quá.”

Nhìn gương mặt vui mừng ra mặt hệt như một đứa trẻ của cô, Dạ Huân Thiên ánh mắt yêu chiều nhìn cô.

Cả hai nhìn xuống ánh trăng phản chiếu xuống mặt hồ xanh biếc, bất chợt ở đâu bơi ra một đàn ngỗng gồm một cặp ngỗng bố mẹ cùng 6 đứa con nhỏ bơi theo sau.

“Ngỗng kìa.”

“Nàng cũng biết con này là ngỗng sao?”

“Hừ, Dạ Huân Thiên, ngươi khinh thường ta quá rồi đó.” Ba Ba Mạc Tỏa tức giận đấm hích nhẹ vào bụng hắn.

Dạ Huân Thiên nhớ lại vụ con ngựa lúc sáng, hắn khinh thường cũng có lí do đó nha.

Hắn cứ nghĩ trên đời này cô chẳng biết một con vật nào cả, ai ngờ lại còn biết đến cả ngỗng.

Hắn có thể lí giải là vì cô đã từng ăn đùi ngỗng rồi nên mới biết con kia là con ngỗng không, còn những con chưa được ăn qua thì không biết.

Dạ Huân Thiên gật gù với suy nghĩ của mình, dựa vào sự tham ăn của Ba Ba Mạc Tỏa thì rất có thể lắm chứ.

“Đây là giống ngỗng đầu sọc, chúng rất chung tình, một khi con đực tìm được bạn đời của mình thì sẽ đi theo đến chết, tuyệt đối không tìm bạn đời khác.”

Ba Ba Mạc Tỏa gật đầu tán thành, đồng thời bồi thêm một câu.

“Đúng, đây là giống ngỗng bên Ấn Độ thuộc địa cầu, chúng rất chung tình.”

Hai người bên này bên này nghe xong muốn ngu luôn, Ấn Độ là cái gì thế nhỉ?

Một lát sau A Ngưu tỏ ý đi trước:

“Thôi ta đi trước chuẩn bị, hai người cứ đi theo chiếc cầu này sẽ đến nơi giao đấu thôi.”

Ba người tạm thời chia tay nhau, Dạ Huân Thiên bây giờ mới mở miệng.

“Ban nãy nàng nói Ấn Ấn gì cơ?” Dạ Huân Thiên ngu ngơ như bò đeo nơ hỏi lại cô.

“Nói ra huynh cũng không biết.”

Nhìn cô không thèm nói cho mình biết, chỉ cúi đầu nhìn hai con ngỗng kia, ánh mắt nhìn có vẻ thao thức, như thể trong lòng đang bộn bề những suy nghĩ khôn nguôi.

Tuy nữ cải nam trang nhưng cô trông vẫn thật xinh đẹp động lòng, đặc biệt khi cô nhìn về phía vợ chồng ngỗng cùng những đứa con đang rỉa lông cho nhau với vẻ suy nghĩ đắn đo kia, hắn vui vẻ tận hưởng sự đẹp đẽ này, đồng thời hắn nghĩ cô đang ngưỡng mộ bèn nói:

“Có phải nàng đang ngưỡng mộ chúng không? Nàng yên tâm ta tuyệt đối sẽ giống như con đực, tuyệt đối chung tình với con cái, hai chúng ta mãi mãi sẽ ở bên nhau.”

“Không, ta chỉ là đang thèm thịt ngỗng mà thôi.” Ba Ba Mạc Tỏa cười trừ, gượng ghịu nói, tay xoa xoa bụng.

“….” Trên đầu Dạ Huân Thiên lúc này hình như có vài ba con quạ bay ngang qua. Quạc quạc quạc, như đang kêu thay sự bất lực của hắn. Làm hắn tưởng cô đang suy tư gì cơ chứ, xem ra hắn kỳ vọng cao quá rồi.

Hai người tiếp tục đi vào sâu, chưa đến nơi đã nghe thấy âm thanh gào thét, tiếng cổ vũ cuồng nhiệt của nhiều người.

Dạ Huân Thiên cùng cô đi vào, một sàn đấu lớn ở bên dưới đang có hai người tỉ thí, bên trên là những bậc thang cao dẫn đến khu lan can cao lớn rộng rãi, là khán đài quan sát cho các anh hùng hào kiệt cùng mọi người đứng xem.

Khung cảnh từ trên cao nhìn xuống thu toàn bộ sàn đấu cùng động tác vào trong mắt, chính giữa nhô lên một sàn đấu hình tròn, vẫn theo quy luật cũ, ai ngã xuống đài trước người đó coi như thua.

Ba Ba Mạc Tỏa cùng Dạ Huân Thiên đi ngang qua một dàn mỹ nữ, mấy cô nàng đều vì dung nhan anh tuấn của hai người họ làm cho thần trí điên đảo.

“Ô chà chà, hai vị huynh đài này thật là hút mắt, hay là cùng ta vào trong bàn luận võ công đi.”

Một đàn ong bướm bốn người bao lấy hai bọn họ, bọn họ đều có một gương mặt xinh đẹp sắc nét đến không tưởng, cơ thể mềm mại uyển chuyển kiều mị câu hồn y như hồ ly tinh, tuy nhìn bề ngoài bọn họ giống như những kỹ nữ yếu mềm nhưng thực chất chính là những nữ tử võ công thâm hậu.

Chỉ có điều bọn họ tu theo phương thức ma đạo, hút một phần tinh phách của nam nhân làm nội lực luyện công. Vì họ chỉ hút một phần nên không làm mất mạng ai, nhưng những anh hùng hào kiệt giới giang hồ đều khinh thường vô cùng, họ chính tứ đại ma tinh.

Đám người họ hôm nay đến cũng không thực sự muốn thi đấu, mà thực chất chỉ đến đây làm nhiệm vụ của những con kền kền dọn xác.

Vì thường người đã đặt chân đến đại hội minh chủ võ lâm này, một khi lên sàn đấu đều ngươi sống ta chết, không chút nương tay. Chỉ những người nào có chút lương tâm thì mới không xuống tay đả thương người khác quá nặng.

Còn những người bị thương đá xuống sân khấu sẽ được tứ đại ma tinh kia hút tinh khí, mà lần này được hút hết sạch một cách quang minh chính đại, nên bốn người bọn họ cũng rất tích cực làm việc.

Mãi mới thoát qua khỏi bốn con kền kền đấy, Ba Ba Mạc Tỏa cùng Dạ Huân Thiên tiếp tục đi vào trong, muốn tìm một vị trí tốt nhất để nhìn bao trọn được những trận đấu, để tiện cô ghi nhớ những chiêu thức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.