Lúc trước da nó cứng như da lân đâm không được, bây giờ còn không nhân cơ hội thọt thêm mấy phát thì đúng là phụ lòng mình mà.
Mà lúc này con Bạch Cự Mãng Xà cũng mở cái miệng to như chậu máu ra, bay thẳng tới đỉnh đầu Khúc Không Nham định cắn.
Lúc này tình thế như chỉ mành treo chuông, ở nơi xa, đột nhiên một mũi tên xuyên không bắn tới.
Tiếng tên xé gió phá không mà đến, thẳng tắp cắm vào con mắt của Bạch Cự Mãng Xà, Bạch Cự Mãng Xà bắt đầu lăn lộn kịch liệt.
“Chủ nhân?”
Cách đó không xa, ba hắc y nhân nhanh chóng phi thân tới, thì ra là thủ hạ của Khúc Không Nham.
“Chủ nhân, ngài không việc gì chứ?” Một hắc y nhân trên người đeo đại
cung vội vàng hỏi, mũi tên vừa mới rồi cũng chính là hắn bắn.
Ba người nhanh chóng tới, sau đó hai người kia lập tức chia ra hành động, thu thập con mãng xà bị thương.
“Cát Đang?” Khúc Không Nham vừa thấy bọn họ, thần sắc nghiêm nghị, “Các người vì sao lại tới?”
Hắn hỏi, thanh âm trầm thấp, nhưng vẫn mơ hồ nghe được ra trong đó có
vài phần không vui, “Các ngươi có biết đây là địa phương nào không?”
Các Đang, Cát Long, Cát Bằng là ba thân tín quan trọng nhất của hắn, hắn đã từng nói, mạng của bọn họ là của hắn, nếu không có sự cho phép,
không thể tự quyết định dấn thân vào chốn nguy hiểm, đã là người của
hắn, thì hắn có quyền bảo vệ bọn họ an toàn.
Vậy mà hôm nay bọn họ biết rõ nơi này là Mê Vụ Sâm Lâm, lại còn, mặc dù
hắn biết đây là bảo vệ hắn, nhưng mà Khúc Không Nham vẫn không cảm thấy
vui.
Cát Đang đeo đại cung trên lưng, lui về phía sau, quỳ xuống nói: “Chủ nhân tha tội, lần sau không dám phá lệ nữa.”
Khúc Không Nham lúc này mới hài lòng hừ một tiếng, cùng lúc, hai người
kia cũng nhanh chóng giải quyết xong con mãng xà đã bị Khúc Không Nham
làm trọng thương từ trước, chạy tới, “Thuộc hạ ra mắt chủ nhân, Tuyết
Nhi cô nương.”
Quân Lam Tuyết sửng sốt, bọn họ biết nàng? Chợt suy nghĩ một chút, bọn
họ hình như chính là thủ hạ của Khúc Không Nham, Khúc Không Nham lại đối với bọn họ cực kỳ quan tâm, rất giống với quan hệ bằng hữu, nhận biết
mình quả thật không có gì kỳ quái, bèn hướng bọn họ gật đầu một cái.
“Ngươi bị thương.” Quân Lam Tuyết nhìn sau lưng Khúc Không Nham có một vết máu dữ tợn, không khỏi nhíu nhíu mày.
Khúc Không Nham lắc đầu, mang theo thần sắc nhu hòa mà nói: “Ta không sao, nàng thế nào rồi?”
“Ta cũng không có việc gì, nơi này quá nhiều vết máu rồi, hay là nhân
lúc này rời đi thôi, tránh cho cả nơi này đầy vết máu hấp dẫn nhiều dã
thú hơn.” Quân Lam Tuyết nói.
Khúc Không Nham gật đầu, đêm qua là hắn đã khinh thường, cư nhiên khiến
cho Tuyết Nhi gặp phải nguy hiểm như vậy, sai lầm như thế, tuyệt đối
không thể tái phạm lần thứ hai.
“Chủ nhân, bọn thuộc hạ từ dưới vách núi tới, trên đường có để lại dấu
hiệu, chỉ cần trở về đường cũ, nếu có thể lúc này nên rời đi thôi.” Cát
Đang nói.
Đối với khả năng của ba bọn họ, Khúc Không Nham từ trước đến giờ rất yên tâm, hài lòng gật đầu một cái “Dẫn đường đi.”
“Vâng.” Cát Đang ứng tiếng.
Ba huynh đệ Cát gia lập tức bố trí đường ra, một người ở trước mặt dẫn
đường, hai người khác ở tuốt phía sau, cảnh giác tới nhất cử nhất động
chung quanh.
Gió mát thoảng qua, mùi máu trên mặt đất dần dần phai mờ.
Trong núi không biết đêm ngày, chỉ chớp mắt đã qua năm sáu ngày.
Bởi vì Quân Lam Tuyết cùng Khúc Không Nham đều bị thương, bọn họ đi
tương đối chậm một chút, thật may là ba huynh đệ Cát gia đã sớm chuẩn bị chu toàn, đến ngày thứ sáu, bọn họ rốt cuộc cũng thoát ra khỏi Mê Vụ
Sâm Lâm.
“Thoát rồi!”Quân Lam Tuyết trong lòng có chút cảm khái, trải qua cửu tử
nhất sinh, vẫn còn có thể sống sót, nàng quả nhiên là mệnh Tiểu Cường
(con gián) mà.