Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Chương 27: Q.2 - Chương 27: Chương 21.2




Bất thình lình, Khúc Vô Nham lại trực tiếp hỏi nàng vấn đề này, nhất thời làm cho nàng ngẩn người, không tìm được câu trả lời.

Nhìn thấy Quân Lam Tuyết sửng sốt, trong lòng Khúc Vô Nham bỗng chìm xuống, quả nhiên là như thế.

"Thật ra thì ta. . . . . ." Quân Lam Tuyết thấy bộ dáng hắn như vậy, định vội vàng giải thích.

Bỗng nhiên, Khúc Vô Nham lại cười một tiếng, cắt ngang lời nói của nàng, khôi phục nụ cười trước sau như một cùng với vẻ mặt ôn hòa, "Ta trở về tìm với nàng,để nàng đi một mình ta không yên tâm."

Nghe vậy, đáy lòng Quân Lam Tuyết thoáng thở phào nhẹ nhõm, may mắn là hắn không có hỏi nữa, nếu không thật sự nàng không biết trả lời như thế nào .

"Cám ơn ngươi." Thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể hóa thành một lời cảm ơn đơn giản. Nàng cũng không có ý định không cho Khúc Vô Nham đi theo, đối với Mê Vụ Sâm Lâm, nhiều người sẽ cảm thấy an toàn hơn.

"Không cần phải nói cám ơn." Nắng ấm bao phủ Khúc Vô Nham tạo thành một vòng cung ấm áp, "Ta nói rồi, chuyện của nàng cũng là chuyện của ta, không cần nói cảm ơn."

Trong lòng Quân Lam Tuyết khẽ nhúc nhích, hơi gật đầu, tuy là như thế, nhưng trong lòng nàng đang thầm nói một câu cám ơn chân thành.

"Tỷ tỷ, ta phải làm gì? Ta cũng muốn đi." Quân Tiểu Ngôn cũng không muốn tiếp tục ở bên ngoài đợi thêm bốn năm ngày nữa, vội vàng ôm lấy đùi Quân Lam Tuyết .

"Đệ không được phép đi, đệ ở lại cùng Vũ Thú mỹ nhân, ở bên ngoài chờ chúng ta." Quân Lam Tuyết trầm giọng nói.

Nơi đó là một chỗ vô cùng nguy hiểm, làm sao có thể cho một đứa nhỏ sáu tuổi đi theo?.

"Đừng như vậy?" Quân Tiểu Ngôn nháy mắt mấy cái liền nước mắt lưng tròng, định dùng tình cảm để tấn công, yếu ớt nói: "Ngày đó, Mỹ nhân đại thúc đuổi theo thích khách còn chưa trở lại, tỷ tỷ, ngươi nếu không dẫn ta đi theo, ta sẽ tự mình đi, nói không chừng ta còn có tìm được Vương gia đại thúc trước cả tỷ."

". . . . . ." Tên tiểu quỷ chết tiệt này, tại sao lại bướng bỉnh như vậy.

"Dẫn hắn theo." Bỗng nhiên Khúc Vô Nham nói, "Tiểu quỷ này không có yếu ớt như ngươi tưởng."

"Đúng vậy, tỷ tỷ, tỷ xem Nham thúc thúc đã nói như vậy?" Quân Tiểu Ngôn vội vàng nói.

Nghe vậy, khóe miệng Khúc Vô Nham khẽ lệch một cái, nhìn hắn tươi cười một cách dịu dàng: "Hả? Ngươi gọi ta bằng gì?"

"Nham. . . . . . Ách, tỷ phu." Quân Tiểu Ngôn yếu ớt sửa lại lời nói, không có biện pháp nào khác, hắn còn nhỏ, chỉ có thể khuất phục dưới uy hiếp của mỗ ác ma .

"Ngoan." Lúc này, Khúc Vô Nham mới vừa lòng gật đầu, "Không có phí công thương ngươi."

". . . . . ." Quân Tiểu Ngôn yếu ớt cắn ngón tay, khóc không ra nước mắt, hắn có thương mình sao? Có sao? có sao?

Quân Lam Tuyết có chút do dự, "Tuy nói như thế, nhưng dù sao hắn cũng mới sáu tuổi. . . . . ." Một đứa nhỏ sáu tuổi, cho dù thông minh như thế nào thì vẫn là một đứa nhỏ, huống chi, hôm trước việc ngã xuống vách núi cũng đã dọa đến hắn .

Khúc Vô Nham cười cười, bên môi thấp thoáng một chút nhu hòa làm cho hắn trở nên tuấn dật hơn "Tuyết Nhi, đừng quên trên người hắn có một đống thứ kỳ quái, ở thời điểm cần thiết, nói không chừng hắn sẽ an toàn hơn chúng ta nhiều."

Lập tức, Quân Lam Tuyết nhớ tới ở trên người Tiểu Ngôn có cái bao bố nhỏ nhìn có vẻ cũ nát, ở trong đó có một đống lớn thuốc giải độc, có một số ít ngay cả nàng cũng không biết là gì, quả thật không thể xem thường đệ đệ.

Lúc này, Quân Lam Tuyết mới đồng ý, nhưng vẫn lạnh lùng uy hiếp hắn: "Ta sẽ tin ngươi một lần, nhưng khi vào Mê Vụ Sâm Lâm, ngươi phải theo sát chúng ta, không cho phép rời đi một mình, càng không thể nghịch ngợm, biết không?"

Quân Tiểu Ngôn gật đầu liên tục, "Ta đã biết rồi"

Trao đổi xong, mọi người không hề chần chờ

Chương 21.3

Quyết định đi vào Mê Vụ Sâm Lâm một lần nữa.

"Lam Tử huynh đệ ——"

Đúng lúc này, bỗng nhiên xa xa truyền đến âm thanh kinh hỉ, là của Dương Thành.

"Dương Thành?" Quân Lam Tuyết sửng sốt, chợt vội vàng ngẩng đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy Dương Thành ở cách đó không xa đang chạy tới, ở phía sau hắn còn có vài người mặc áo đen kỳ quái, đương nhiên, nàng cũng không biết đây là ảnh vệ của Ảnh lâu.

"Ngươi thật sự là Lam Tử huynh đệ?" Dương Thành kinh ngạc nhìn Quân Lam Tuyết, vẻ mặt đầy kích động, "Ngươi không có việc gì thật sự tốt quá, ta biết ngươi mạng lớn, sẽ không dễ dàng chết như vậy ? Ha ha."

Nhìn thấy sự vui sướng của Dương Thành phát ra từ nội tâm, đáy lòng Quân Lam Tuyết cảm thấy mềm mại, cười cười nói: "Dương thành đại ca, tại sao ngươi lại tới nơi này?"

"Còn không phải là vì tìm ngươi." Dương Thành nói có chút bất đắc dĩ, nhưng nhiều hơn là vẻ tươi cười: "Chúng ta tìm đường đến nơi này, muốn tìm một đường có vẻ an toàn tiến vào Mê Vụ Sâm Lâm, vừa đi tới nơi này liền nhìn thấy ngươi, điện hạ đâu? Ngươi có nhìn thấy điện hạ hay không?"

Nghe vậy, sắc mặt Quân Lam Tuyết chìm xuống: "Ta cũng vừa mới biết điện hạ đã đi vào Mê Vụ sâm lâm, đang chuẩn bị quay trở lại tìm hắn, Dương Thành đại ca, hắn tại sao lại đến nơi này?"

"Điện hạ vẫn còn ở trong Mê Vụ sâm lâm?" Nhìn đỉnh núi sương mù ngày càng dày đặc, Dương Thành cũng chầm chậm giận tái mặt, "Việc này nói ra rất dài dòng, chúng ta không nên chậm trễ, vẫn là đi trước tìm điện hạ, ta vừa đi vừa giải thích với ngươi."

"Ừ." Quân lam tuyết gật đầu, " chúng ta đi."

Hai người vừa đi vừa nói chuyện đi ở phía trước, Quân Tiểu Ngôn rất sợ Quân Lam Tuyết không dẫn hắn theo, cũng theo sát sau lưng Quân Lam Tuyết, một bước không rời.

Nhìn mấy người đi ở phía trước, môi Khúc Vô Nham khẽ nhếch, ở bên cạnh hắn ba huynh đệ Cát gia lập tức hiểu ý, hỏi: "Chủ nhân, cần phải. . . . . ."

"Đi." Khúc Vô Nham giương mắt, nhìn dãy núi mênh mông, "Cẩn thận một chút."

"Vâng" Ba huynh đệ Cát gia hiểu ý, ba người liếc nhau, nặng nề gật đầu, thân hình chợt lóe, liền biến mất ở rừng nhiệt đới rậm rạp.

Nhìn bọn họ rời đi, lúc này Khúc Vô Nham mới nhấc chân, chậm rãi đuổi kịp Quân Lam Tuyết.

Một nhóm mấy người, lại một lần tiến vào thủy Mê Vụ sâm lâm – nơi được mệnh danh là mê cung lớn nhất trên đại lục.

——— —————— —————— —————— ————

Nhấp nhô liên tục, vạn dặm tung hoành.

Lúc này, sương mù tản đi giữa núi rừng khiến cho phong cảnh càng trở nên xanh tươi, nhìn lên trên một màu xanh biếc, phóng mắt nhìn ra xa, trong thiên địa chỉ còn lại có một màu xanh nguy nga.

Lại lần nữa đi vào Mê Vụ sâm lâm, nơi này lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác, trước mắt sương mù trong Mê Vụ sâm lâm dần dần tụ lại, nhưng vẫn thật là mỏng, vẫn có thể nhìn rõ ràng mọi vật xung quanh, chính là, dường như mỗi khi đi đến một chỗ thì lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.

Mà Quân Tiểu Ngôn, không uổng phí lúc trước Khúc Vô Nham đáng giá hắn cao như vậy, trên người hắn bảo bối thật không ít, bọn họ vừa tiến vào rừng rậm liền gặp gỡ một con dã thú cực kỳ hung mãnh.

Quân Tiểu Ngôn không nói hai lời, lấy một lọ thuốc nước kỳ quái ném lên trên người dã thú, sau đó, chuyện tình đã xảy ra khiến mọi người phải kinh ngạc, lọ thuốc nước kia giống như là một loại nguyền rủa cực kỳ đáng sợ , nếu dính thân, sẽ không ngừng ăn mòn, không đến một lát thì lúc này, dã thú kia đã trở thành một vũng máu loãng, khiến cho mọi người phải trợn mắt há mồm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.