“Mau đuổi theo.”
Bóng dáng vừa động, Khúc Vô Nham, đám người
Dương Thành, không chút nghĩ ngợi vội vàng lao
tới hướng Quân Lam Tuyết biến mất, không quan
tâm bầy sói có phát hiện họ hay không, rất sợ nếu
chậm một bước Quân Lam Tuyết sẽ xảy ra chuyện.
Tốc độ bầy sói rất nhanh, chạy được một lúc, trên
trán Quân Lam Tuyết đã rịn mồ hôi, quay đầu lại
nhìn, bầy sói vẫn tiếp tục đuổi theo phía sau,
lông mày nàng nhíu chặt hơn, xem ra phải tìm
một chỗ để trốn, nếu không đợi đến lúc thể lực
hao hết, thì chỉ có thể chờ chết thôi.
Nghĩ vậy, nàng đột nhiên thả chậm bước chân,
ánh mắt rơi vào một sơn động không xa, cái sơn
động này cao khoảng ba trượng, chính giữa đặt
một tảng đá thật lớn, trên tảng đá còn có một
hang nhỏ, xem ra chỉ có thể đến nơi đó tránh
trước một lúc thôi.
Ý định bách chuyển thiên hồi (trăm lần nghĩ
ngợi), Quân Lam Tuyết không nghĩ ngợi nữa, đột
nhiên tốc độ tăng nhanh hơn, chạy về hướng sơn
động.
Sơn động cao ba trượng, từ xa nhìn chẳng cao
lắm, nhưng đến gần mới phát hiện muốn đi lên
cũng không phải dễ dàng như vậy, nhưng mà
Quân Lam Tuyết không thể lãng phí thời gian để
trèo lên, vội vàng do dự một chút, nàng đột nhiên
lấy ra một thanh chủy thủ,
chủy thủ này là Khúc Vô Nham khi thấy chủy thủ
mà nàng mang theo bên mình đã đánh mất, lại
lần nữa cho nàng một thanh để phòng thân, đem
chủy thủ cố định vững vàng trên vách đá của sơn
động, sau đó mượn lực mà nhảy lên, thành công
lên khối đá khổng lồ kia.
Bầy sói bên dưới sơn động thấy Quân Lam Tuyết ở
trên đó, không cam lòng rống giận, phát ra từng
đợt âm thanh kinh khủng lại chói tai, Quân Lam
Tuyết khẽ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn
xuống mấy trăm con sói hung ác dưới kia, da đầu
không khỏi phát run, nhiều sói như vậy, nếu mà
thật sự bị bao vây, nhất định sẽ bị ăn đến nỗi
xương cốt cũng không còn.
Lúc nàng đang thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên
cảm thấy bên hông căng thẳng, một lực lớn đem
nàng kéo về một hướng không biết địa phương
nào.
"Người nào. . . . . . Ưmh. . . . . ."
Miệng bị che, một thanh âm quen thuộc từ phía
sau truyền đến, "Xuỵt, đừng lên tiếng?"
Quân Lam tuyết hơi sững sờ, thanh âm
này. . . . . . Tô Lăng Trạch? Hắn tại sao lại ở chỗ
này?
Không để nàng suy nghĩ nhiều, Tô Lăng Trạch
nắm chặc thân thể của nàng, rẽ vào một Ám
Huyệt nhỏ hẹp ở bên trong, này Ám Huyết cách
này sơn động không tới một trượng, Ám Huyết
không lớn, nhỏ hẹp chỉ có thể dung nạp một
người, vì vậy hai người núp ở nơi đó, có vẻ quá
chật chội, thân thể của hai người cơ hồ là dính
vào thành một khối .
“Tô Lăng Trạch, thật sự là ngươi?”
Nhìn thấy Tô Lăng Trạch luôn cao quý hờ hửng,
giờ pút này lại chật vật dị thường, trong lòng
Quân Lam Tuyết liền giật mình, một cảm xúc
không biết tên từ sâu trong đáy lòng dâng lên, có
cao hứng, có kích động, càng nhiều hơn là thở
phào nhẹ nhõm, hắn thoạt nhìn tuy rằng chật vật
một chút, nhưng không có chuyện gì.
"Tiểu nô tài. . . . . ."
Giọng nói Quân Lam Tuyết vừa dứt, bên môi hắn
tràn ra một đạo âm thanh thì thầm mơ hồ không
rõ, giống như muốn xác định nàng chân thật tồn
tại, đôi tay Tô Lăng Trạch buộc chặt, ôm lấy Quân
Lam Tuyết vào trong ngực, thật chặt, như muốn
đem nàng dung nhập vào thân thể mình.
Liên tục mấy ngày đêm.
Hắn ép mình thừa nhận, tiểu nô tài nhất định sẽ
không có chuyện gì, sẽ không giống hoàng tổ mẫu
cứ như vậy mà rời khỏi.
Nhưng mà lại vẫn luôn không tìm được nàng.
Hắn đang hốt hoảng, từ trước tới nay chưa bao
giờ hốt hoảng như vậy, vẫn cho là mình đã nắm
tiểu nô tài trong lòng bàn tay, bất chợt bay ra
khỏi bàn tay của hắn, để hắn không tham dự
được vào sống chết của nàng, tình trạng như vậy
làm cho hắn chưa bao giờ có hốt hoảng, lại rất sợ
tiểu nô tài cứ rời đi như vậy, sẽ không bao giờ
xuất hiện tại bên cạnh hắn nữa.
Hắn tình nguyện nàng phách lối một chút, tình
nguyện nàng không biết trên dưới, cho dù đem
Lăng vương phủ làm cho náo loạn cũng tốt, chỉ
cần nàng ở đây, hắn đều có thể tiếp nhận.
Cũng may, nàng xuất hiện.
Nàng vẫn còn đây…..
Hắn nắm quá dùng sức, khiến cho Quân Lam gần như không thở nổi, muốn giãy
giụa, lại cảm nhận được Tô Lăng Trạch luôn lạnh lùng này khó khăn lắm
mới có thể thấy hắn quan tâm nên nàng từ từ an tĩnh lại.
Quên đi, nhìn hắn lo lắng cho nàng nhiều như vậy, cho dù hắn ăn một ít đậu hủ cũng được…
"Ngươi còn. . . . . ." Quân lam Tuyết mặc hắn ôm, vùi đầu vào ngực hắn, nhẹ nhàng hỏi.
Lời còn chưa nói hết, Tô Lăng Trạch lắc đầu, ngón trỏ đặt ở trên môi đỏ
mọng của nàng, ý bảo nàng không cần nói gì, mà ánh mắt lại cảnh giác
nhìn chằm chằm vào cửa động tĩnh mịch này.
Quân Lam Tuyết
không rõ chân tướng nhìn sắc mặt nặng nề của hắn, theo tầm mắt hắn nhìn
sang, chỉ thấy ở cửa động, thế nhưng từ từ xuất hiện quái vật khổng lồ ở phía trên đó, toàn thân con quái vật đó bao bọc bởi một lớp vảy giống
như loài rắn, bén nhọn, nanh thật dài lộ ra bên ngoài miệng, nhìn một
cái cũng biết là một quái thú hung mãnh.
Quân Lam Tuyết trong lòng không khỏi hung hăng hít một hơi, mới vừa rồi đang tránh né bầy
sói lúc, nàng vốn là muốn trốn ở trong cái hang kia, nếu như không phải
là Tô Lăng Trạch đột nhiên xuất hiện ở nơi này, lôi kéo nàng nói
chuyện..., nàng hiện tại có lẽ đã đi vào cái hang kia rồi, kết quả. . . . . . Có thể nghĩ so với bị bầy sói bao vây còn kinh khủng hơn.
"Rống ——?" Hai con quái vật đi đến phía trên tảng đá lớn, hướng về bầy sói
không ngừng gầm thét phía dưới sơn động rống lên một tiếng, tiếng rống
thấp mà trầm muộn nhưng mà phát huy tác dụng cực lớn, bầy sói không
ngừng gầm thét kia không ngờ lại lập tức ngưng mọi âm thanh, an tĩnh
nhìn này hai con quái vật một cái, rồi sau đó không cam nguyện quay đầu rời đi.
Quân Lam Tuyết trừng mắt nhìn, khiếp sợ trong lòng
trào đến cổ họng, hai con này cuối cùng là loại quái vật gì, thế nhưng
vài trăm con sói này đều sợ chúng? Lòng bàn tay khẽ thấm mồ hôi lạnh,
đến bây giờ, nàng rốt cuộc hoàn toàn hiểu, tại sao Mê Vụ Sâm Lâm này lại bị người xưng là chỗ nguy hiểm nhất, chỉ tới chỗ này vài ngày, cái mạng nhỏ của bọn họ cũng đã đi dạo điện Diêm Vương mấy vòng rồi.
Này hai con quái vật này sau khi thấy bầy sói đã đi, lại từ từ trườn vào
trong hang động, xung quanh khôi phục hoàn toàn yên tĩnh, dường như vừa
rồi cũng không có chuyện gì xảy ra, an tĩnh đến đáng sợ.
Một lúc lâu sau, đến khi Tô Lăng Trạch xác định hai con quái vật trong sơn động kia sẽ không trở ra nữa, mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy eo Quân Lam Tuyết, tung người nhảy lên, từ trên sơn động nhẹ nhàng trở về mặt
đất.
"Tiểu nô tài, ngươi không có việc gì chứ." Hắn trầm
giọng hỏi, mấy ngày liên tiếp nhớ thương, không cách nào nói ra khỏi
miệng thiên ngôn vạn ngữ, hóa thành một câu đơn giản nhất này, ngươi
không có việc gì chứ.
"Không có việc gì." Quân Lam Tuyết lắc
đầu, rồi một phát nắm lấy tay áo của hắn, "Tô Lăng Trạch, ai cho ngươi
tới nơi này hả? Nơi này là Mê Vụ Sâm Lâm, cũng không phải là địa phương
có thể đùa giỡn, nơi này rất nguy hiểm ngươi có biết hay không?"
Tô Lăng Trạch nhìn nàng, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt sáng trong của nàng,
giống như có thể cảm thụ sự lo lắng của nàng, đồng tử màu đen chợt sáng
lên như Mặc Ngọc, rồi thản nhiên nói: "Bổn Vương đang nhàm chán, đến
đây luyện một chút bản lĩnh."
Chỉ là, mấy ngày không
gặp, tiểu nô tài lại càng can đảm hơn một chút, không chỉ như thế, ngay cả thân thủ cũng càng vững chắc hơn, mới vừa dò xét mạch đập của nàng,
thế nhưng một chút nội lực mơ hồ cũng khó để dò ra, không biết là ai dạy nàng.
Dĩ nhiên, Mê Vụ Sâm Lâm này mặc dù hung hiểm, nhưng mà đi ở bên bờ tử vong, đối với tính cảnh giác cùng sức quan sát của mỗi
người cũng được đề cao hơn, bởi vì phải ứng phó với hung hiểm đột nhiên
xuất hiện , mấy ngày trôi qua, sự nhanh nhẹn lực cùng với thực lực không tiến bộ cũng khó.
". . . . . ." Nhàm chán, luyện một chút bản lĩnh?
Khóe miệng Quân Lam Tuyết co giật, ngươi giả vờ thì giả vờ đi, ngươi sẽ chết trong giả vờ.
Người này khó chịu