Trong lòng Tô Lăng Trạch bỗng cảm thấy căng thẳng, ngồi im lặng không nói.
"Như thế nào? Ngươi không thể tin hay là không muốn tin?" Khúc Vô Nham không chút nào để ý ánh mắt tức giận của hắn, thản nhiên nói : " Tô Lăng Trạch, ta biết ngươi là người thông minh, có một số việc ngươi không phải không biết, chỉ là ngươi không muốn tin tưởng mà thôi."
Tô Lăng Trạch nắm thật chặt ly rượu bạch ngọc trước mặt, ánh mắt lạnh như băng nhìn Khúc Vô Nham.
"Từ nhỏ mẫu phi của ngươi đã chết vì khó sinh, việc tranh đấu trong hậu cung, ngươi hiểu rất rõ, ngươi làm sao sống được đến bây giờ, có được vị trí như ngày hôm nay, nếu không phải có lão thái hậu âm thầm thao túng thì kết cục của ngươi cũng không khác gì những hoàng tử khác đâu, cho tới nay, chẳng qua là ngươi tự lừa mình dối người mà thôi." Khúc Vô Nham thản nhiên nói, trong mắt hiện lên nét trào phúng, " Ngươi chắc chắn biết rất rõ, Lục hoàng tử cùng Thất hoàng tử, đều là do một tay lão thái hậu giết. . . . . .".
"Đủ rồi." Lời nói còn chưa chấm dứt, đã nghe thấy một tiếng ‘ phanh ’, ly rượu bạch ngọc vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ, mảnh sứ vỡ đâm sâu vào lòng bàn tay Tô Lăng Trạch. Tô Lăng Trạch gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên ánh mắt quét về phía Khúc Vô Nham, "Ngươi câm miệng cho ta!"
Khúc vô nham mỉm cười, khẽ nhấp một chút trà: "Ta sẽ không nói tiếp, dù sao việc này, trong lòng ta và ngươi đều biết rất rõ."
Đây không phải là câu hỏi, mà là một câu khẳng định.
Hắn biết rõ, với sự thông minh của Tô Lăng Trạch, làm sao có thể không biết lão thái hậu là người như thế nào?
Có thể lên làm hoàng hậu, lại có thể phò trợ Hoàng đế đi lên đế vị, cuối cùng trở thành Thái Hậu, một nữ nhân như vậy làm sao có thể là một nữ tử thiện lương?
Lão thái hậu so với trong tưởng tượng của bọn hắn còn hung ác hơn rất nhiều.
Trong hậu cung vốn là tàn khốc, không giấu một vài con bài thì làm sao có thể thành đại sự?
Theo sự hiểu biết của hắn về những bí mật hoàng gia thì phần đông trong số những hoàng tử đã mất, có bốn vị hoàng tử là chết do mưu kế của lão thái hậu.
Về phần lão thái hậu vì sao muốn giết những hoàng tử này, hắn cũng không hiểu rõ.
Mặc dù những hoàng tử này không có được sự yêu thương của nàng nhưng dù sao cũng là huynh đệ của Tô Lăng, đều là huyết mạch hoàng thất, làm sao có thể ra tay nặng như vậy.
Sau này, lão thái hậu ngày càng già đi, thể lực cùng trí nhớ cũng từ từ giảm sút, trong mắt của nàng dần dần cũng không còn tính kế, mà nàng cũng thỏa mãn .
Bởi vì Tô Lăng Trạch đã trưởng thành.
Cho dù không có sự bảo vệ của mẫu phi thì dưới sự bảo hộ của nàng, Tô Lăng Trạch vẫn bình yên lớn lên.
Hiện tại Tô Lăng Trạch đã có đủ năng lực ngăn cản tất cả mưa gió, đã không cần đến sự che chở của nàng .
Cho nên, lão thái hậu đã cảm thấy yên tâm.
Nhưng dù như vậy, vẫn có thể nhìn ra, lão thái hậu đối với Tô Lăng Trạch vẫn có một số bí mật không muốn người khác biết.
Mà những bí mật được che giấu ấy, có lẽ chính là lí do vì sao lão thái hậu chỉ cưng chìu một mình Tô Lăng Trạch mà nhẫn tâm hạ độc thủ những hoàng tôn khác.
Mặt trời chiều bị bóng dáng thon dài của hắn chặn hơn phân nửa ánh sáng, Tô Lăng
Trạch đứng ngược sáng, Khúc Vô Nham chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn giữa ánh mặt trời .
"Tô Lăng Trạch, ngươi là người thông minh, ta hôm nay tìm ngươi, đó là muốn cùng ngươi giao dịch." Khúc Vô Nham nói đủ rồi, lúc này mới đem mục đích thực sự của mình nói ra.
Tô Lăng Trạch hơi nhếch môi, kỳ thật, những điều Khúc Vô Nham nói hắn cũng biết.
Toàn bộ chuyện tình, vào lúc hắn trưởng thành, hắn đã biết.