"Phụ thân" Quân Nhất Châu tiến lên từng bước, lạnh lùng chỉ về hướng Quân Lam Tuyết, "Là đại tiểu thư đánh, Nhất Châu ngăn cản không kịp, Tương Đình đã bị đánh thành bị thương nặng.”
Nghe được hắn nói như vậy, trong mắt Quân Lam Tuyết xẹt qua một tia lãnh ý, cười nhạt.
Hắn không kịp ngăn cản?
Thời điểm Quân Tương Đình ra tay, hắn cũng đứng bên cạnh Quân Tương Đình, chẳng lẽ không kịp ngăn cản Quân Tương Đình ra tay với mình?
Hắn không phải không kịp, mà là cố ý không ra tay.
Đối với tâm tư của Quân Nhất Châu, Quân Lam Tuyết chỉ cười lạnh, thật muốn xem hai bọn hắn đánh nhau lưỡng bại câu thương.
Nghe vậy, ngay lập tức đôi mắt đẫm lệ của Quân gia ngũ trưởng lão bắn tới Quân Lam Tuyết , "Có đúng như Nhất Châu nói hay không, là ngươi đã đánh Đình Nhi thành như vậy ?"
Mắt Quân gia đại trưởng lão cũng nhíu lại, lạnh lùng liếc Quân Lam Tuyết một cái, trầm giọng nói: "Lam Tuyết, ngươi là đại tiểu thư, đầu tiên là rời nhà trốn đi, làm cho gia tộc phải phái người đi tìm, hôm nay vừa trở về đã ra tay đánh Tương Đình, quy củ của Quân gia đã lưu truyền ngàn năm, sao ngươi lại không biết, ngươi đã biết lỗi chưa? "
Ánh mắt Quân Mạc Thiên chìm xuống, thản nhiên nói : "Đại trưởng lão, ngũ trưởng lão, việc này chắc là có chút hiểu lầm, các ngươi đều biết, với võ công của Tuyết Nhi làm sao có thể làm bị thương Tương Đình?"
Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận nhưng nữ nhi của hắn thật sự không có thiên phú luyện võ, hắn biết rõ, Tuyết Nhi ở Quân gia chịu nhiều đau khổ, hắn chỉ nghĩ rằng chỉ cần hắn thương yêu Tuyết Nhi, những người đó sẽ không xa lánh Tuyết Nhi nhưng cuối cùng...
Trong lòng Quân Mạc Thiên có chút hối hận, tính cách Tuyết Nhi hơi hướng nội, hơn nữa có chút tự ti, chưa bao giờ tâm sự với hắn.
Quân Mạc Thiên vừa nói ra, Quân gia đại trưởng lão cùng ngũ trưởng lão nhất thời nhớ tới.
Đúng vậy.
Võ công của Lam Tuyết cực kém, hoàn toàn chính là phế vật, làm sao có thể làm bị thương Tương Đình?
"Đình Nhi." Ngũ trưởng lão cúi đầu nhìn nữ nhi bảo bối của mình, sát ý lạnh lẽo, "Đừng sợ, nói cho cha biết, rốt cuộc là ai đã đánh con bị thương, cha nhất định sẽ đòi công đạo cho con."
"Khụ khụ. . . . . . Cha. . . . . . . . . . . Là nàng. . . . . . Chính là nàng. . . . . ." Quân Tương Đình run rẩy lấy tay chỉ vào Quân Lam Tuyết, ánh mắt ác độc.
Tuy rằng nàng không biết vì sao phế vật này mất tích nửa năm trở về lại trở nên to gan như vậy, dám đánh nàng, nhưng là nàng tưởng, nếu không phải mình khinh địch, đánh giá thấp lời nói Quân Lam Tuyết, nàng ta nhất định không phải là đối thủ của mình.
"Không cần hỏi." Quân Lam Tuyết tiến lên từng bước, thản nhiên nói : "Chính là ta đánh."
"Tuyết nhi ngươi. . . . . ." Quân Mạc Thiên nhướng mày, nếu Quân Lam Tuyết nhận, có lẽ hắn còn có thể giúp nàng không bị phạt, dù sao nàng là đại tiểu thư, nếu không có căn cứ chính xác, không ai dám trách phạt nàng, không thể ngờ được Quân Lam Tuyết lại thừa nhận .
Chẳng lẽ nàng. . . . . . Nửa năm qua đã gặp kỳ ngộ, võ công đột nhiên tăng mạnh.
Ngũ trưởng lão giận dữ, "Gia chủ! Ngài cũng chính tai nghe được, đại tiểu thư chính miệng thừa nhận là nàng đả thương Tương Đình, hôm nay gia chủ nếu không cho Tương Đình một công đạo, lão phu nhất định không bỏ qua!"
Nghe vậy, Quân Mạc Thiên mặt trầm xuống, trong lòng tức giận tuôn ra.
Tuyết Nhi của hắn vừa mới về nhà , ngay cả trà cũng còn chưa uống, đã bị chất vấn như vậy.