Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Chương 60: Q.2 - Chương 60: Chương 30.3




Quân Mạc Thiên vừa cao hứng lại vừa tiếc nuối, dù sao, võ học ở bên ngoài làm sao so được với võ học chí cao vô thượng của Quân gia bọn họ được, chỉ tiếc……. Ai ai.

Trong lòng Quân Lam Tuyết yên lặng vẽ vòng tròn, chiêu thức thành thạo, vận dụng tự nhiên….

Nói nhảm, nàng học 4~5 năm mới luyện được như vậy, có thể không thành thạo sao! Có thể không vận dụng tự nhiên sao?

" Khụ khụ." Quân Lam tuyết ho nhẹ một tiếng, "Cha, không còn biện pháp nào khác, có lẽ võ công của nhà chúng ta không thích hợp cho con luyện, cho nên mới như vậy đó.’’

Quân Mạc Tiên gật đầu một cái, nhìn Quân Lam Tuyết trước mắt một chút, mỉm cười, ‘‘Tuyết Nhi, con rời nhà nửa năm, không chỉ tiến bộ thần tốc,mà ngay cả tính tình cũng thay đổi lớn, ngược lại cha còn cảm thấy may mắn, con rời nhà lần này là rất đúng, đây mới là phong phạm nên có của Quân gia chúng ta.’’

Nhớ lại một màn lúc trước Quân Lam Tuyết chất vấn Đại Trưởng Lão và Ngũ Trưởng Lão, trong lòng Quân Mạc Thiên cảm thấy hưng phấn, hưng phấn nhưng chút hoài nghi mơ hồ.

Một là hoài nghi trong nửa năm thời gian ngắn ngủi, tại sao có thể biến hóa lớn như vậy ?

Hắn thậm chí còn nghĩ đến, người trước mắt có phải là nữ ni của hắn không, hoài nghi là người dịch dung ẩn vào Quân gia.

Nhưng mà, cái ý niệm này biến mất rất nhanh, bởi vì ở sau tai của nàng, có một nốt ruồi Chu Sa nho nhỏ, vừa rồi hắn lặng lẽ quan sát, nốt ruồi Chu Sa đó đúng là thật, vì vậy, người trước mắt là nữ nhi của hắn, không thể giả được.

Hắn chỉ có thể cảm thán, Quân Lam Quyết biến hóa thật lớn.

Nhưng là, biến hóa như thế, rất tốt, không phải sao?

Quân Mạc Thiên mỉm cười, nhìn thấy vậy thì tâm tình của Quân Lam Tuyết cũng rất tốt, cười theo.

Nàng cũng không biết, suy nghĩ trong lòng Quân Mạc Thiên, nàng đã sớm bị hắn dò xét qua vô số lần rồi, cho đến khi xác định nàng thật sự là Quân Lam Tuyết, lúc này mới yên lòng.

Nếu như Quân Lam tuyết biết, nhất định sẽ âm thầm giật mình, bởi vì lúc Quân Mạc Thiên thử nàng, nàng thế nhưng lại không hề phát hiện ra một chút nào!

‘‘Con phong trần nhất định là rất mệt mỏi rồi, nhìn thân thể nhếch nhác, nên sớm nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai ta lại tìm con nói chuyện, hỏi con một chút chuyện về cuộc sống nửa năm nay.’’ Quân Mạc Thiên mỉm cười nói.

Trong lòng Quân Lam Tuyết ấm áp, gật đầu liên tục, "Cám ơn cha, người đi thong thả."

Tâm tình Quân Mạc Thiên hình như rất tốt, trên đường rời đi vẫn mang theo nụ cười.

Quân Mạc Thiên vừa đi, lúc này Quân Lam Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm, này…….. Hắn hẳn là không phát hiện nàng không phải là Quân Lam Tuyết chân chính chứ.

Ai, mượn xác hoàn hồn cái gì chứ, lừa bịp!

Quân Lam Tuyết còn kém không có ngửa mặt lên trời mà thét dài, Quân gia, so với mình tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều.

Vừa trở lại đã đụng phải nhiều người đến gây chuyện như vậy, xem ra ở chỗ này, cũng đừng mong có ngày tốt.

Nghĩ tới đây, Quân Lam Tuyết âm thầm quyết định, ngày mai sẽ đi tìm Tam Trưởng Lão trước, chờ giải được độc trên người sẽ rời đi.

Nàng không có hứng thú ứng phó với loại tranh đấu hào môn này.

Không biết Tô Lăng Trạch thế nào. . . . . . Quân Lam tuyết thầm nghĩ, giữa hai lông mày có phần ưu sầu, lần này hồi kinh. . . . . . Tất nhiên là sẽ chồng chất nguy hiểm.

Tô Lăng Trạch, nhất định phải. . . . . . Cẩn thận.

Nghĩ xong, Quân Lam Tuyết lúc này mới đi tới nội viện, đi đến một bước, đột nhiên ngừng lại.

Trời ạ…….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.