Nhưng mà, đừng nói là Thiên Sơn Tuyết Thiền trăm năm khó gặp, ngay cả Thất Diệp Liên Hoa cũng là báu vật vô giá, người gặp được lại càng ít, làm sao có thể dễ dàng lấy được?
Quân Lam Tuyết trầm mặc, vẻ mặt không rõ đang suy nghĩ cái gì.
Nàng thậm chí còn chưa từng nghe tới hai thứ này, chỉ sợ là trên dưới Quân gia cũng không có biện pháp nào cả.
Nếu không thì Quân gia hùng hậu với hơn một nghìn năm tích lũy của cải còn phải phiền phức đi tìm hai loại thuốc dẫn này làm gì?
Ngay cả Quân Mạc Thiên cũng không có biện pháp gì, vậy thì có lẽ đã chứng tỏ rằng hai thứ đồ này căn bản không hề tồn tại?
Khúc Vô Nham thấy nàng trầm mặc, vừa nhìn đã hiểu suy nghĩ của nàng, dịu dàng an ủi: "Tuyết Nhi, nàng yên tâm, cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch, trừ Thấy Diệp Liên Hoa ra, thì chúng ta đã tra ra được tung tích của Thiên Sơn Tuyết Thiền, ở biên cảnh phía đông trên núi Thiên Sơn."
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, bất đắc dĩ nói: "Nhạc phụ vốn nhờ ta tới biên cảnh phía đông núi Thiên Sơn để tìm kiếm Tuyết Thiền, ta nên lên đường từ mấy tháng trước rồi, nhưng không nghĩ tới nàng lại đột nhiên mất tích, nhạc phụ lo lắng cho nàng nên đã để ta đi tìm nàng trước, hôm nay nàng đã trở lại, có lẽ vài ngày nữa ta sẽ lên đường tới phía đông Thiên Sơn, không nên để bệnh của nhạc mẫu kéo dài nữa."
Quân Lam Tuyết lập tức đứng lên, "Ta đi cùng ngươi!"
Khúc Vô Nham hơi ngẩn ra, chợt cười, "Tuyết Nhi, nàng vừa mới trở lại gia tộc, nên ở nhà với nhạc phụ mới phải, nàng yên tâm, nhạc phụ đã giao chuyện này cho ta, ta nhất định sẽ mang Thiên Sơn Tuyết Thiền trở về."
"Không phải." Quân Lam Tuyết lắc đầu, nhìn phụ nhân trên giường một cái, nhỏ giọng nói: "Vô Nham, ta cũng chưa quen thuộc với Quân gia, người ta tin tưởng cũng chỉ có ngươi, cha, và cả Tiểu Ngôn, một gia tộc lớn như vậy, ngươi cũng thấy ta không hợp với nơi đó, thay vì ở lại chỗ này, không bằng cùng ngươi tới phía đông Thiên Sơn, làm chút chuyện vì mẫu thân."
Trong mắt Khúc Vô Nham ẩn chứa đau lòng, "Chỉ là nàng bị mất trí nhớ thôi, không phải là không có cách để hòa nhập...."
"Không phải." Quân Lam Tuyết cắt đứt lời của hắn, chăm chú nhìn hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm đó, "Vốn dĩ ta không thích cuộc sống Hào Môn như vậy, Quân gia nhìn có vẻ hòa thuận, nhưng khắp nơi đều là toan tính, mẫu thân chính là một ví dụ trước mắt, không phải sao? Ta không muốn mỗi ngày ngủ dậy đều phải đề phòng có kẻ hạ độc thủ, không bằng cứ rời khỏi nơi đây."
"Vì sao nàng lại có cách nghĩ như vậy chứ." Khúc Vô Nham bất đắc dĩ, nhưng mà, điều Quân Lam Tuyết nói là sự thật, không chỉ có Quân gia, mà Khúc gia bọn họ cũng giống như thế.
Gia tộc truyền thừa ngàn năm, ai lại không dòm ngó tài phú khổng lồ như vậy, mà hắn, chính là kẻ đã đạp lên những âm mưu và tính toán để tiến lên từng bước.
"Ta tin tưởng cha sẽ hiểu cho ta, cũng sẽ đồng ý để ta đi." Quân Lam Tuyết khẳng định.
Khúc Vô Nham nhìn một Quân Lam Tuyết kiên định trước mắt. trong lòng cũng hiểu rằng nàng bây giờ đã không còn là nàng của quá khứ nữa, nàng bây giờ độc lập, tự chủ, mạnh mẽ hơn, nàng đã quyết định chuyện gì cần làm, sợ rằng cũng chẳng ai ngăn nổi, đã như vậy, sao hắn lại không thuận theo ý của nàng chứ.
Huống chi, có hắn ở đây, hắn tuyệt đối sẽ không để nàng gặp bất cứ trắc trở nào.
Từ trước tới giờ đều như vậy, khóe môi Khúc Vô Nham câu lên, lộ ra nụ cười dịu dàng, tuấn dật mê người, "Được, ta dẫn nàng đi."