"Chuyện gì đã xảy ra?"
Tô Lăng Trạch chắp tay sau lưng đạp lá cây mà đến, áo gấm màu xanh nhạt, hoa văn màu trắng hồng xen lẫn rõ ràng đẹp đẽ, dưới ánh mặt trời, mũ ngọc xanh nạm vàng trên đỉnh đầu óng ánh rực rỡ cao quý khác thường.
"Tham kiến Điện hạ!"
Đám người thị vệ cùng nha hoàn vội vàng quỳ xuống, Quân Lam Tuyết cũng chỉ là tượng trưng, cong cong chắp tay cúi xuống.
Tô Lăng Trạch đã sớm quen thói vô lễ của hắn, hơn nữa bản thân mình đối với thân phận Quân Lam Tuyết thử dò xét, vì vậy cũng chỉ là mắt nhắm mắt mở làm không có nhìn thấy.
Nhìn thấy thái độ của Tô Lăng Trạch đối với Quân Lam Tuyết như vậy, Hàn phu nhân kinh ngạc một lúc lâu, cẩu nô tài kia rốt cuộc là cái người gì, tại sao Vương Gia đối với hắn khác như vậy?
Nàng đến Lăng vương phủ cũng có gần một năm này rồi, mặc dù Tô Lăng Trạch chưa cưng chiều qua nàng, nhưng là nàng cũng biết Tô Lăng trạch là một thiên chi kiêu tử, lãnh khốc vô tình, chính xác là chưa bao giờ có bất kỳ người nào không vâng lời hắn, nếu là có người kích động lửa giận của hắn, hậu quả kia cũng không cần suy nghĩ, mà nàng cũng chưa từng nghe qua có người dám đối với hắn bất kính, Hàn phu nhân không khỏi muốn hoài nghi, chẳng lẽ cái nô tài gọi là Lam tử này còn có lai lịch gì hay sao?
Nếu sự thật là như vậy, nàng thấy mình mới vừa đối với hắn như vậy. . . . . .
Không chờ bọn họ nói chuyện, Quân Lam Tuyết liền vô tội nhìn Tô Lăng Trạch nói: "Điện hạ, lão ngài phân phó nô tài kiểm tra, nô tài đã làm xong rồi, đang muốn trả sổ sách đưa lại cho ngài, nhưng. . . . . ."
Nàng có điều ngụ ý hơi nghiêng người nhìn Hàn phu nhân một cái, nhỏ giọng nói: "Sổ sách không cẩn thận rơi vào trong hồ rồi."
"Rơi vào trong hồ?" Tròng mắt Tô Lăng Trạch nhíu lại, ngón tay thon dài khẽ nâng làm ra một ra dấu tay, lạnh lùng nói: "Vớt."
Có lẽ là giọng điệu của hắn quá lạnh, khí thế quá mức cường thế, hai người thị vệ sợ rụt cổ một cái, lập tức dập đầu nói: "Vâng, vâng, Điện hạ chờ, thuộc hạ lập tức đi!"
Tiếng nói vừa dứt, bóng dáng của bọn họ đã xuất hiện ở bờ hồ "ào ào——" hai tiếng song song nhảy xuống nước vớt sổ sách.
Không nghĩ tới nô tài kia nói là sự thật, đây lag sổ sách rất qua trọng đối với điện hạ, nếu quả thật có cái gì sơ xuất, bọn họ nhất định sẽ xong đời!
Sổ sách rất nhanh được vớt lên, cung kính mà thận trọng được đặt ở trên tay Tô Lăng Trạch.
Tô Lăng Trạch nhận lấy, mở ra. Vốn là từng tờ một, đoan chánh chỉnh tề trương mục biến thành từng khối từng khối vết mực, những thứ ghi chép kia mỗi bút chữ chi cùng thu vào, cũng bị nước hồ ngâm cho đều xem không rõ ràng lắm đó là chữ gì.
Không đành lòng nhìn thấy sổ sách thảm như vậy, đám người thị vệ vội vàng quỳ xuống, sợ hãi cầu xin tha thứ: "Điện hạ tha mạng, thuộc hạ không biết những thứ này là sổ sách, những thứ này. . . . . ."
Lời bọn họ còn chưa nói hết, Tô Lăng Trạch đột nhiên giơ tay lên cắt đứt, thản nhiên nói: "Không hỏi các ngươi."
Đám người thị vệ lập tức cắn chặt miệng, lại không dám nói thêm một lời.
Tô Lăng Trạch cầm sổ sách chậm rãi đi tới trước mặt của Hàn phu nhân, dừng lại, đứng lại, con ngươi màu tâm đen không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Hàn phu nhân, sau đó, khẽ giơ lên sổ sách: "Những thứ này, ngươi làm?"
"Không, không phải, Điện hạ, nô tì ta, ta. . . . . ." Có lẽ là ánh mắt của hắn quá mức lạnh lẽo, khiến đáy lòng của Hàn phu nhân sinh ra lạnh lẽo nhè nhẹ.
"Đã như vậy. . . . . ." Tay Tô Lăng Trạch đột nhiên buông lỏng, bỗng nhiên đưa tay, bỏ vào trên gáy Hàn phu nhân, thanh âm tựa như từ Cửu U địa ngục truyền đến một loại lạnh lẽo hắc ám: "Ngươi, cũng đi xuống đi."
Tiếng nói vừa ngừng, thân thể Hàn phu nhân đột nhiên giống như diều đứt dây, bay ra ngoài, thẳng tắp rơi vào trong hồ.