"Ta nói, ta nói!" Chưởng quầy khóc không ra nước mắt, tiểu thư này thật tàn nhẫn, hắn tuyệt đối tin tưởng giây tiếp theo, nếu hắn không nói hắn sẽ không còn được nhìn thấy bạc . . . . .
Vốn tưởng rằng có thể kiếm được một mớ, không ngờ rằng bạc này khó kiếm đến như vậy.
Nghe vậy, Quân Lam Tuyết mới buông hắn ra, trong trẻo nhưng lạnh lùng đôi mắt vẫn không hề chớp, theo dõi hắn.
Chưởng quầy hơi sợ rụt cổ lại, vội vàng nói:"Tiểu nhân chỉ nhớ rõ công tử kia bộ dạng rất tuấn tú, vừa nhìn có thể biết đây là một thiếu gia rất tốt, chỉ có điều nói chuyện không tốt lắm . . . . ."
Chỉ như vậy?
Quân Lam Tuyết giận dữ: "Tên gì?"
"Tiểu nhân thật sự không biết! Tiểu thư, tiểu nhân thật không biết. . . . . ." Chưởng quầy khóc không ra nước mắt.
Bộ dạng rất tuấn tú, nói chuyện không tốt lắm. . . . . .
Quân Lam Tuyết không nói gì, khắp thiên hạ có bao nhiêu người như vậy, ai biết hắn nói người nào?
Khóe miệng nàng khẽ co rút, rốt cuộc là tên nào nhàm chán đến như vậy?
Bỗng nhiên, nàng nghĩ tới điều gì, liếc mắt một cái nhìn chưởng quầy, "Công tử kia, cho ngươi bao nhiêu tiền thưởng?"
Nhắc tới việc này, nhất thời chưởng quầy quên sợ hãi, nghĩ đến việc Quân Lam Tuyết cũng muốn thưởng cho hắn, vội vàng nói: "Công tử kia rất hào phóng, cho tiểu nhân hai tờ ngân phiếu, tổng cộng năm vạn." Nói xong, hắn vừa chờ mong lại vừa hưng phấn nhìn nàng.
Tiểu thư này vừa nhìn đã biết thân phận cũng không thấp, tiền thưởng chắc là sẽ không thấp hơn công tử kia?
Có thể là mấy vạn lượng hay không?
Năm vạn? Khóe miệng Quân Lam Tuyết khẽ nhếch, thật đúng hào phóng, nàng trực tiếp vươn tay ra, đưa tới trước mặt chưởng quầy, "Lấy đến đây."
"Sao? Cái gì, cái gì?" Chưởng quầy nhất thời không hiểu, lấy cái gì cho nàng?
Quân Lam Tuyết trừng hắn: "Năm vạn tiền thưởng, lấy đến đây."
". . . . . ."
Sắc mặt chưởng quầy trắng bệch, ôm chặt lấy ngực, liên tục lui về phía sau vài bước, đề phòng trừng mắt nhìn nàng."Tiểu thư, đây là công tử gia thưởng cho tiểu nhân . . . . ." Làm sao nàng có thể cướp đi?
Quân Lam Tuyết nhíu mày, thản nhiên nói : "Làm người, không cần quá tham lam." Tiền gì nên lấy, tiền gì không nên lấy, ngươi hẳn là nên biết, tiền trên trời rơi xuống coi chừng mang theo tai họa.”
Không cần quá tham lam. . . . . . Khúc Vô Nham đang nhấp một ngụm rượu ngon thiếu chút nữa sặc, trước mắt chính nàng muốn đem bạc của người khác đoạt lấy, lại nói làm người không cần quá tham lam?
Đúng là Tuyết Nhi. . . . . . Khúc Vô Nham cảm thấy buồn cười.
Mà Thủy Nhược chỉ kém không giơ hai tay tỏ vẻ mình bái phục nàng.
"Tiểu nhân đâu có lòng tham, đây là tiền tiểu nhân nên được !" Chưởng quầy cứng cổ cãi lại, giống như tiểu tức phụ bị người phi lễ đang ôm chặt bộ ngực, ủy khuất trừng mắt với Quân Lam Tuyết.
Quân Lam Tuyết lười cùng hắn nói lời vô nghĩa, vung tay lêm, mảnh nhỏ liền bay ngang qua bên tai chưởng quầy, đâm vào cây cột phía sau lưng hắn, lập luận sắc sảo: "Lấy hay không lấy?"
Chưởng quầy sợ tới mức hai chân mềm nhũn, ngồi bệt dưới đất: "Ta đưa! Ta đưa! Đều đưa cho ngươi, đều cho ngươi . . . . . ." Nước mắt rơi từng hàng móc ra hai tờ ngân phiếu, run run đưa tới, nói không nên lời không biết là do bị dọa hay là đang đau lòng vì mất bạc.
Cầm lấy ngân phiếu, đếm, không nhiều không ít, đúng năm vạn, Quân Lam Tuyết cảm thấy vừa lòng, tức giận trong lòng giảm bớt được một chút.